“Con không muốn đi, con không muốn đi, ba mẹ đừng nói nữa.” Đường Bội Sam hai tay che tai, đôi mắt nhắm tịt, liên tục lắc đầu phản kháng ý kiến của cha mẹ.
Ba Đường giận sôi máu, đứa con gái bướng bỉnh của ông lại bắt đầu giở thói tiểu thư ngang ngạnh làm ông đau hết cả ruột gan. Năm nay con bé học lớp 12, đã sắp hết học kỳ một rồi mà thành tích rất kém. Với thành tích này đưng nói là thi đỗ một trường đại học hạng hai, trường Đại học Kinh tế mà ông muốn con gái thi đỗ cũng đừng hòng mơ tới. Đường Bội Sam học hành không lo, suốt ngày lo theo đuổi idol. Ba mẹ nào cũng muốn điều tốt đẹp cho con cái, nhưng con cái lại không hiểu tấm lòng của cha mẹ. Ở độ tuổi của Đường Bội Sam lại luôn làm ra những điều phản nghịch, trái ý ba mẹ, không phân biệt được đúng sai.
“Cái tên Mạc gì Lâm ấy cho con cơm ăn áo mặc à, cho con tương lai à? Con đừng theo đuổi những điều phù phiếm. Dẹp hết ngay cho ba.” Ba Đường giận giữ quát lên.
“Ba không hiểu gì hết, ba không được nói anh ấy như vậy. Ba quá đáng lắm.” Đường Bội Sam bật khóc trước thái độ hung dữ của Đường Bách Điền. Theo đuổi idol có gì xấu chứ, ba mẹ không hiểu cô, còn mắng cô, bắt cô đến nhà một người xa lạ để người ta kèm cặp cô học hành.
Đường Bội Sam nức nở nói tiếp. “Tại sao cứ phải thi đỗ Đại học Kinh tế chứ, con muốn thi Đại học Sân khấu Điện ảnh, ba đừng cản con.”
“Cái con bé này, vì theo đuổi idol mà con dám mang tương lai của mình ra đánh cược.” Đường Bách Điềm vừa dứt lời, cánh tay của ông đã giơ lên giáng cho Đường Bội Sam một cái tát.
Một tiếng “chát” giòn dã vang lên khiến cả ba người đứng trong phòng khách giật mình im lặng. Mẹ Đường từ đầu không lên tiếng bây giờ đứng chết sững nhìn con gái và chồng mình. Ba Đường cũng không khá hơn, ông cũng bất ngờ trước hành động của chính mình, suy nghĩ của ông đã không theo kịp hành động. Ông đã tát con gái mình, ông không hề muốn thế, đây chỉ là hành động bộc phát tức thời trong lúc tức giận.
Đường Bội Sam ôm má, hai mắt mở lớn không thể tin ba vừa tát mình. Cái tát giáng lên mặt cô đau rát, nhưng nơi còn đau đớn hơn chính là trái tim của cô. Người ba luôn yêu thương chiều chuộng cô lại cho cô một cái tát. Phải chăng ba đã hết yêu thương người con gái này rồi.
Không kìm được nỗi đau thương trong lòng, Đường Bội Sam nức nở hét lên. “Con ghét ba, từ bây giờ con sẽ không thương ba nữa. Ba muốn con đi phải không? Con đi, con đi cho vừa lòng ba.”
Đương Bội Sam nước mắt rơi đầy mặt chạy về phòng mình. Mẹ Đường hốt hoảng đuổi theo. “Con có đau không? Đứng lại mẹ xem.”
Đường Bội Sam vẫn chạy đi không dừng bước, có phải mẹ cũng hết thương cô rồi không, ba đánh cô mà mẹ cũng không cản lại. Không có ai yêu thương cô hết, suy nghĩ này làm Đường Bội Sam đau thắt ở tim, nước mắt càng rơi nhiều hơn.
Tiếng đóng sầm của đã kéo Đường Bách Điền trở về thực tại, ông vội vàng chạy lên tầng hai cùng với mẹ Đường đứng trước của phòng con gái.
“Sam Sam, mở của cho ba, ba không cố ý. Ba xin lỗi con. Mở cửa cho ba đi.” Đường Bách Điền liên tục đập cửa. Mẹ Đường là người hiểu ba Đường nhất, bà biết ông ấy không cố ý, nhưng tát đã tát rồi, đang trong lúc mối quan hệ cha con căng thẳng, con gái khó có thể hiểu cho ông ấy.
Hạ Giai Tuệ ôm lấy chồng khóc thút thít. “Bây giờ ông nói gì con bé cũng không nghe đâu, nó vốn đã bướng bỉnh, ông để cho nó chút thời gian bình tĩnh lại đã.”
Lòng Đường Bách Điền rối như tơ vò, ông ôm lấy vợ vỗ về. “Tôi có mỗi mình nó là con gái, không thương nó thì thương ai chứ.”
Hai vợ chồng dìu nhau xuống phòng khách ngồi đợi con gái bình tĩnh rồi tính tiếp.
Ở trong phòng, Đường Bội Sam vẫn chưa thể nín khóc, tiếng khóc không còn nhưng nước mắt vẫn chảy dài kèm theo tiếng nấc ngẹn ngào. Cô lấy vali ra thu dọn một vài bộ quần áo, một ít sách vở, thứ nhiều nhất nhét vào vali chính là những thứ liên quan đến Mạc Hàn Lâm. Tất cả album, tạp chí, hình ảnh, poster,… đều mang đi hết.
Nửa tiếng sau, âm thanh mở cửa phòng đã phá tan bầu không khí yên tĩnh của phòng khách. Ba mẹ Đường vội vàng đứng lên chạy ra phía cầu thang, thấy con gái đang cố gắng kéo chiếc vali to đùng xuống, ba Đường chạy lên muốn giúp đỡ nhưng bị con gái gạt đi.
Mẹ Đường cũng nhanh chân muốn giúp đỡ con gái, rất may con gái không có phản ứng gì với Hạ Giai Tuệ. Hai mẹ con vất vả khiêng cái vali xuống tầng một.
“Mẹ gọi chú Chu đi, con muốn đi ngay bây giờ.” Đường Bội Sam giọng khàn khàn nói.
“Con gái à, con đừng như vậy, ba xin lỗi con.” Đường Bách Điền muốn ôm con gái nhưng cô lùi một bước người khiến đôi tay của ông dừng ở khoảng không.
Mẹ Đường giật giật gấu áo chồng đẩy ông ra đằng sau mình. Bà biết bây giờ không phải là lúc nhận lỗi, con gái vẫn còn đang trong trạng thái hờn dỗi, dỗ dành cũng vô dụng.
“Được, được, mẹ gọi chú Chu đưa con đi.”
“Ba cũng đưa con đi.” Ba Đường vừa dứt lời, mẹ Đường cảm nhận được con gái hơi khựng lại. Bà nhanh tay đập vào người Đường Bách Điền một cái ra hiệu ông ở nhà đi.
Ba Đường đau lòng nhìn hai mẹ con ra khỏi nhà mà không làm gì được. Ông hối hận vô cùng, lại càng đau lòng cho con gái.