Lúc trước Tạ Lan Hương nguyện ý gả đến đây, nhà họ Tạ cũng nghĩ là có người mẹ chồng như Tạ Quế Hoa, cuộc sống sau này của cô ấy sẽ sống tốt hơn chút.
Đâu ai nghĩ đến, mẹ chồng thì không tệ nhưng người chồng, thật là…
Haizzz, một lời khó nói hết!
Tạ Lan Hương không dám đi nói Lý Chí Quân, nhưng Tạ Quế Hoa thì khác. Bà lau tay vào tạp dề, sau đó cởi tạp dề xuống, hấp tấp xông ra ngoài.
Tạ Lan Hương vẫn cúi đầu làm việc, giống như không thấy gì cả. Thật ra trong lòng cô ấy đã không ôm bất kỳ hy vọng gì.
Mặc dù mỗi lần Tạ Quế Hoa xuất hiện như thế thì có thể làm gì?
Đứa con trai lười biếng Lý Chí Quân của bà, ngày hôm sau vẫn nằm trên giường, không hề nhúc nhích.
À, sai rồi. Nếu có người kêu anh ta đánh bài thì động tác của anh ta sẽ nhanh hơn bất kỳ ai khác.
Tạ Lan Hương đang xếp hoa kim châm, nghĩ đến đây nhịn không được nhiều hơn một tia oán hận đối với Tạ Quế Hoa.
Bà là mẹ của Lý Chí Quân, chẳng lẽ đức hạnh của con trai mình ra sao mà bà không rõ à? Nhưng lúc trước khi nhờ người đến làm mai, cố tình khen Lý Chí Quân thành một đóa hoa, một câu nói bậy cũng không có.
Mà người nhà của cô ấy, bởi vì quá tin tưởng nên không tìm người tra xét một chút gì, cứ như vậy mà gả cô ấy lại đây.
Kết quả, kết hôn chưa được nửa tháng thì anh ta đã lộ nguyên hình.
Khi Lý Tô đang mơ mơ màng màng ngủ, đột nhiên trên eo cô bị người ta nhéo một cái thật mạnh. Với cái nhéo đau đó, khiến cả người cô nhảy dựng lên từ trên giường.
Cô vừa vuốt cái eo bị nhéo của mình, vừa tức giận mắng: “Người nào từ bệnh viện tâm thần ra đây thế! Còn không để người ta ngủ yên à!”
Không cần xốc áo lên xem, cô cũng thừa biết chỗ kia khẳng định sẽ tím bầm.
Cô tức giận quay mặt muốn nhìn thử xem dáng vẻ của người bệnh tâm thần nào dám đùa giỡn cô.
Kết quả không đợi cô nhìn cho rõ, vành tai đã bị người ta vặn lên: “Thằng nghịch tử hỗn láo này, ngay cả mẹ mà mày cũng dám mắng à! Xem hôm nay tao dạy dỗ mày một bài học ra sao.”
Nói xong, cái tay đang vặn vành tai còn cố ý xoay một vòng. Lý Tô bị đau nên nhanh chóng dùng sức đẩy người này ra, mới cứu cái tai của mình khỏi ma chưởng của bà.
Không phải là khi đi làm cô chỉ không cẩn thận ngủ gật thôi à? Sao lại làm dáng vẻ này đối với cô?
Chính là giây tiếp theo, khi nhìn rõ mình đang ở đâu, Lý Tô hoàn toàn ngây ngốc.
Đây là một ngôi nhà vách đất, bởi vì không có ánh đèn, ánh sáng rất là mờ. Nhưng cho dù là ánh sáng yếu ớt, Lý Tô vẫn nhìn rõ toàn bộ căn nhà này.
Đây là một căn nhà bằng đất chỉ có thể nhìn thấy trên TV, căn bản không phải là văn phòng quen thuộc của cô!
Trên mặt đất còn có một người phụ nữ trung niên vẫn nằm ở đó luôn miệng kêu to: “Ui da, ui da”.
Bà mặc một cái áσ ɭóŧ màu trắng nữ to và một cái quần lửng màu đen. Có thể do trước đấy lực Lý Tô đẩy hơi lớn, cho nên hiện tại Tạ Quế Hoa liền nằm trên mặt đất xoa xoa eo của mình, không ngừng kêu to.
Trong miệng bà còn hùng hùng hổ hổ mà liên tục mắng chửi, bởi vì là tiếng địa phương nên Lý Tô chỉ nghe hiểu đại khái vài ý.
Trong lòng cô lập tức dâng lên một sự khủng hoảng, như là hiểu rõ cái gì nhưng cô lại không muốn tin tưởng.
Rõ ràng trước đó cô vẫn còn ở trong văn phòng trộm ngủ gật cơ mà!?