Chương 53
Làm gay ngày thứ hai chín[ Dẫn người yêu về ra mắt gia đình ]
Vốn dĩ bọn Vương Nghiễm Ninh định trở về vào buổi tối ngày thứ ba, nhưng Vương Nghiễm Ninh lại muốn về ngay, sáng sớm ngày thứ ba đã kéo vali đi về.
Lúc về là ngay cuối tuần, Vương Nghiễm Ninh định cho Trương Linh Dật một bất ngờ nên không nói trước, về đến nhà thì tự dùng chìa khóa mở cửa luôn.
“Em về rồi nè!” Vương Nghiễm Ninh mang bộ mặt không giấu nổi vui sướиɠ bước vào, bỗng nhìn thấy trong phòng khách có những ba người, ngoại trừ Trương Linh Dật còn có một đôi nam nữ trung niên.
Vương Nghiễm Ninh: “…” Nụ cười chợt sượng ngắt.
“Nghiễm Ninh, sao bây giờ em lại về?” Trương Linh Dật giật mình, vội vàng đứng dậy, nét mặt cũng trở nên căng thẳng.
Vương Nghiễm Ninh nhìn anh đầy khó hiểu.
“Để anh giới thiệu cho em.” Trương Linh Dật nhìn đôi nam nữ trung niên kia, lại quay sang Vương Nghiễm Ninh: “Nghiễm Ninh, đây là ba mẹ anh. Ba, mẹ, đây là… Vương Nghiễm Ninh.”
Đệt, sao ba mẹ Trương Linh Dật bỗng dưng lại xuất hiện ở đây?
Đây là đang ra mắt gia đình sao?
Vương Nghiễm Ninh vô cùng căng thẳng, mặc dù quan hệ giữa cậu và Trương Linh Dật đã rõ ràng nhưng vẫn chưa muốn gia đình đôi bên gặp nhau.
Dù sao thì cái chuyện đồng tính luyến ái, ở Trung Quốc không có mấy gia đình có thể vui vẻ chấp nhận.
Cha mẹ Trương Linh Dật chắc sống rất an nhàn, thoạt nhìn cũng trạc tứ tuần, trông họ rất đẹp lão, tướng rồng mày phượng, nhất là mẹ của anh, phong thái duyên dáng nhã nhặn, ăn mặc rất thời thượng, nhìn chẳng giống người có con lớn như Trương Linh Dật, chẳng trách anh từng nói mẹ anh lúc trẻ từng được rất nhiều người theo đuổi.
Nhưng mà những chuyện đó không phải điều quan trọng, quan trọng là họ trông chẳng giống người dễ gần, thân thiện chút nào.
Nhất là bọn họ bây giờ cũng đang nhìn cậu chằm chằm, âm thầm đánh giá. Đôi mắt kia chắc chỉ hận không thể dùng axit đổ lên người Vương Nghiễm Ninh để phân tích thành phần thôi.
Tay Vương Nghiễm Ninh còn xách vali nhưng quá căng thẳng để bước chân tiếp, đầu cậu ong ong, miệng vô thức mỉm cười: “Ba, mẹ, hai người vẫn khỏe chứ ạ?”
Trương Linh Dật: “…”
Ông Trương: “…”
Bà Trương: “…”
TT_TT Vương Nghiễm Ninh muốn quay lại 1 phút trước để tự đánh mình chết cho rồi.
Xong luôn, không biết ba mẹ Trương Linh Dật sẽ nghĩ sao về mình đây.
Cuối cùng bà Trương là người đầu tiên lấy lại tinh thần, mỉm cười, ngoắc tay với Vương Nghiễm Ninh: “Tiểu Vương, con còn lo lắng cái gì, ngồi xuống đây chúng ta cùng nói chuyện nào.”
Vương Nghiễm Ninh đi cất vali trước, cắn răng ngồi giữa Trương Linh Dật và bà Trương.
“Dạ thưa dì, thưa chú, con là bạn cùng phòng của Linh Dật…” Vương Nghiễm Ninh cố vớt vát chút ấn tượng ban đầu.
Không ngờ bà Trương lại “Khụ” một cái, bà vừa cười vừa nói: “Ban nãy không phải gọi hai bác là ba mẹ đấy ư, sao giờ lại thành chú dì rồi hả?”
Mặt Vương Nghiễm Ninh đỏ như quả cà chua, lắp ba lắp bắp: “Nói…nói sai ạ.”
Bà Trương lại cười: “Không sao, gọi là ba mẹ cũng được, dù sao cũng là chuyện sớm hay muộn.”
Vương Nghiễm Ninh: “??????”
Bà Trương ngạc nhiên: “Sao vậy, chẳng lẽ con không định chung sống cả đời với Linh Dật à?”
Vương Nghiễm Ninh giật mình, nhìn sang Trương Linh Dật.
Mặt Trương Linh Dật cũng hơi hồng hồng, anh gãi đầu: “Chuyện đó, Nghiễm Ninh à, ba mẹ anh đã biết quan hệ của bọn mình rồi.”
Trái tim Vương Nghiễm Ninh vốn đang nhảy “bình bịch” bỗng dưng đập nhịp nhàng hẳn lại. Ba mẹ Trương Linh Dật đã biết hết mọi chuyện, thái độ bây giờ giống như là… ngầm thừa nhận?
Một loại cảm giác vui sướиɠ chạy thẳng lên não, Vương Nghiễm Ninh không tin vào mắt mình nữa, cậu nhìn Trương Linh Dật, lại quay sang ba mẹ của anh, nhất thời chẳng biết nói sao cho phải.
Ông Trương ngồi bên nhìn cậu hồi lâu, cuối cùng mới ho nhẹ một cái, nói: “Tiểu Vương à, chuyện của con với Linh Dật, hai bác đã biết cả rồi, nói thật là bọn ta vốn chẳng đồng ý đâu…”
“Nói nhảm gì vậy!” Bà Trương không đợi ông Trương nói hết câu đã huých ông một cái, cắt luôn cả lời ông, đồng thời liếc ông một cái làm ông Trương không dám nói nữa.
Lúc này bà Trương mới kéo Vương Nghiễm Ninh lại, vỗ vỗ mu bàn tay cậu, lại nhìn cậu thật kỹ, mãi đến khi mặt cậu đỏ bừng, bà mới thở dài: “Tiểu Vương, con đừng để bụng mấy lời của ổng, bây giờ khác với ngày xưa, dù con và Linh Dật đều là đàn ông nhưng chỉ cần các con yêu thương nhau, thật lòng thật dạ muốn ở bên nhau thì hai bác sẽ ủng hộ đến cùng.”
Vương Nghiễm Ninh cảm thấy ấm lòng vô cùng, giọng hơi nghèn nghẹn: “Dì à…”
“Còn gọi là dì sao!” Bà Trương trừng mắt, trông thậm chí còn có chút đáng yêu của thiếu nữ mới lớn, rồi lại thở dài: “Lúc trước Linh Dật nói với hai bác nó là đồng tính, làm ta và ông ấy tức gần chết. Nó là con cưng của hai vợ chồng, từ nhỏ đến lớn chẳng để bọn ta phải bận tâm điều gì, ai ngờ cuối cùng lại… Haizz, thật ra hai người chỉ sợ nó học theo những thứ bậy bạ ở ngoài đường. Nhưng mà bây giờ nhìn thấy con, bác và ông ấy cũng thấy yên lòng rồi.”
Ông Trương vừa bị bà Trương trừng mắt, vội vàng ngồi một bên phụ họa: “Đúng vậy đúng vậy, mặc dù Linh Dật nói mình là đồng tính nhưng mấy năm nay nó không dám làm càn, cứ thành thành thật thật chờ con, hai bác vốn cũng chẳng vui vẻ gì, bây giờ xem ra, mấy năm chờ đợi của nó cũng đáng lắm nha!” Dứt lời còn cười to hai tiếng.
“Được rồi, ba mẹ à, chuyện quá khứ đừng nhắc lại nữa.” Trương Linh Dật xấu hổ, vội ngắt ngang câu chuyện: “Hay là cả nhà chuẩn bị một chút, chúng ta đi ăn cơm đi.”
“Mẹ ngồi nói hai ba câu với con dâu có sao không?” Bà Trương trợn mắt với Trương Linh Dật, “Người một nhà cả rồi còn ăn cơm ngoài làm gì, con với cha con đi nấu cơm đi, để ta và Tiểu Vương tâm sự.” Nói xong lại quay sang ông Trương: “Ông à, ông dẫn con ông vào bếp nấu cơm đi.”
“Được, đi thì đi.” Phu nhân đã lên tiếng, ông Trương không dám cãi, lập tức kéo lỗ tai Trương Linh Dật vào bếp.
Chậc chậc, vậy mới nói, thì ra bệnh sợ vợ là do gien di truyền!
“Nào, Tiểu Vương, chúng ta cùng tâm sự.” Không vướng bận ai, bà Trương liền cười tươi như hoa.
Lúc biết thằng con quý tử của mình là đồng tính thì bà tức giận gần chết, chỉ sợ Trương Linh Dật đi làm chuyện bậy bạ thôi, sau này khó khăn lắm mới chấp nhận được, nhưng nhìn con mình mỗi năm một lớn, vậy mà chẳng mang được ai về nhà làm bà Trương chẳng vừa lòng tí nào.
Mặc kệ con là đồng tính hay dị tính, tốt xấu gì cũng phải dẫn một đứa về nhà ra mắt ba mẹ chứ!
Vì vậy khó trách bà cảm thấy bất mãn về đối tượng nào đó ở Đài Loan mà con trai mình đang ngây ngốc chờ đợi.
Con trai nhà bà điển trai, ưu tú như thế, rốt cuộc đối tượng nào lại may mắn như vậy?
Hôm trước gọi điện thoại về nhà chả hiểu sao lại có một người lạ nghe máy, còn tự xưng là khách thuê phòng làm bà vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ, không nghĩ đến đó lại là đối tượng mà con bà vẫn đang một mực chờ đợi.
Bà Trương vô cùng ngạc nhiên, để ông Trương xử lý một chút công việc sau đó gấp rút trở về xem mặt con dâu.
Kết quả, tuấn tú nhã nhặn không nói, cái khí chất đó, cái phong độ kia, so với con trai của bà chẳng chênh lệch tý nào.
Trong lòng bà Trương lẳng lặng đánh năm ngôi sao.
Nếu đối tượng là cậu trai này, vậy thì mấy năm đợi chờ của con mình cũng không uổng phí rồi.
Kể từ khi con mình come out, bà Trương vẫn lo ngay ngáy Trương Linh Dật sẽ mang một kẻ rắc rối về nhà. Kết quả nhìn thấy Vương Nghiễm Ninh như thế, ngoại trừ chuyện cậu là đàn ông, những thứ khác đều vượt xa mong muốn của bọn họ khiến cả hai vui mừng khôn xiết, còn Vương Nghiễm Ninh thì thấy sao mà thuận mắt quá chừng.
Bà Trương trò chuyện được một lúc, khi đã hỏi hết gia đình đến công việc của Vương Nghiễm Ninh thì càng thấy hài lòng hơn, kiểu như chỉ thiếu điều tổ chức hôn lễ cho hai người ngay thôi.
Vương Nghiễm Ninh thì ngược lại, cậu đang nghĩ đến những chuyện khác. Vất vả đợi bà Trương nói xong cậu mới cẩn thận hỏi: “Bác gái à, hai người biết chuyện của chúng con từ lúc nào thế ạ?”
Bà Trương suy nghĩ một lát: “Cũng cỡ hai, ba năm rồi.”
Trong lòng Vương Nghiễm Ninh chợt sinh ra đủ loại cảm xúc, khiến cậu không nói nên lời.
Hai, ba năm trước cậu vẫn đang ở Đài Loan, lúc đó chẳng có chút liên lạc nào với Trương Linh Dật.
Vậy mà Trương Linh Dật đã lót đường ở nhà sẵn rồi, chẳng lẽ anh đã xác định cả đời này cả hai sẽ ở bên nhau hay sao?
Mặc dù bây giờ trông ba mẹ Trương Linh Dật rất bình tĩnh, thậm chí còn có thể nói là vui mừng. Nhưng Vương Nghiễm Ninh biết rõ, lúc Trương Linh Dật come out chắc chắn không nhẹ nhàng như vậy.
Đương lúc hai người đang tán gẫu, ông Trương và cậu quý tử đã nấu xong một bàn tiệc.
“Mẹ, Nghiễm Ninh, ăn cơm thôi.” Trương Linh Dật vừa múc một tô canh sườn non nấu với cà chua và khoai tây, vừa quay đầu về phía phòng khách hô.
“Đi ăn cơm nào.” Bà Vương cũng vừa nói vừa kéo Vương Nghiễm Ninh xuống phòng ăn.
Chắc có lẽ là lần đầu ăn cơm với con dâu, ông Trương cố bộc lộ tài năng, nấu rất nhiều món sở trường.
Sau khi nói chuyện với bà Trương cả buổi, Vương Nghiễm Ninh cũng thả lỏng hẳn, bốn người cùng ngồi xuống bàn ăn.
“Nào, Tiểu Vương, con ăn thử miếng sườn này đi, ông ấy nấu món này ngon lắm đấy.” Bà Trương vừa nói vừa gắp một miếng sườn non để vào chén của Vương Nghiễm Ninh.
“Dạ, con cảm ơn.” Vương Nghiễm Ninh vội đưa chén ra nhận.
“Không biết Tiểu Vương nấu món gì ngon nhất nhỉ?” Bỗng dưng ông Trương mở lời.
Vương Nghiễm Ninh đơ mặt.
Dầu bắn đầy nhà bếp thì có… Trương Linh Dật âm thầm tiếp lời.
Bà Trương gắp một miếng cà tím nấu cá để vào chén cho ông Trương: “Chỉ cần làm con dâu của nhà họ Trương là được, cần gì biết nấu ăn!”
Nếu kêu Tiểu Vương nấu ăn, đây không phải đang muốn khiêu chiến với quyền uy của bà đây sao!
Cám ơn, là con rể ạ!
Vương Nghiễm Ninh lẳng lặng phản đối, nhưng ngoài mặt lại cảm thấy xấu hổ vô cùng.
Ông Trương đau khổ nhìn miếng cà tím nấu cá trong chén.
Vợ yêu à anh sai rồi, em biết anh ghét nhất ăn canh cà tím nấu cá mà!
…
Buổi tối lúc đi ngủ, ba mẹ Trương Linh Dật ngủ ở phòng chính, Trương Linh Dật ở phòng mình, Vương Nghiễm Ninh ngại chuyện ba mẹ anh đang ở đây không dám sang ngủ cùng Trương Linh Dật, bèn trở về căn phòng cũ của mình.
Trương Linh Dật không năn nỉ được, đành để cậu đi, cuối cùng đợi ông Trương và bà Trương ngủ say lại lén mò sang phòng Vương Nghiễm Ninh.
“Thụ thụ.” Trương Linh Dật lén la lét lút đẩy cửa phòng, xốc chăn chui vào nằm cạnh Vương Nghiễm Ninh.
“Anh vào đây làm gì.” Vương Nghiễm Ninh vẫn chưa ngủ. Cậu thấy Trương Linh Dật bước vào thì vô cùng căng thẳng, vội đẩy anh ra ngoài, “Mau về phòng anh đi.”
“Không về.” Trương Linh Dật quấn chặt lấy người Vương Nghiễm Ninh như con gấu túi, “Bọn mình đã hai ngày không gặp nhau, em lại không cho anh ôm, đúng là chẳng có chút tình người!”
“Ba mẹ anh ở phòng sát đây đó!” Vương Nghiễm Ninh hơi cáu.
“Họ không rảnh lo đến chúng ta đâu, biết đâu giờ họ cũng đang làm gì đó ở bên kia!” Trương Linh Dật thổi nhẹ vào tai Vương Nghiễm Ninh, giọng điệu đầy mờ ám.
Bỗng dưng Vương Nghiễm Ninh lại nghĩ đến một vài chuyện không được trong sáng, mặt cậu nóng bừng, may là phòng nhà Trương Linh Dật cách âm rất tốt, không nghe thấy âm thanh gì quái lạ.
“Anh nhớ em lắm.” Trương Linh Dật cọ cọ trên người Vương Nghiễm Ninh, giọng điệu xen chút tủi thân.
Trái tim Vương Nghiễm Ninh lập tức mềm nhũn, cậu xoay người sang ôm lấy anh: “Lúc anh come out với gia đình chắc cũng khó khăn lắm hả?”
“Không đâu.” Trương Linh Dật cọ mặt cậu, “Ba mẹ anh dễ nói chuyện lắm.”
Vương Nghiễm Ninh thở dài, không nói nữa.
Trương Linh Dật im lặng một lúc, lại nói: “Muốn được ở bên em, cửa ải này sớm muộn gì cũng phải vượt qua thôi. Sau khi anh tốt nghiệp thì ba mẹ luôn sắp xếp cho anh gặp người này người kia, anh sợ phiền nên come out luôn.”
Vương Nghiễm Ninh chọt chọt chân mày Trương Linh Dật: “Chú và dì không đuổi anh ra khỏi nhà sao?”
“Suýt thôi.” Anh cười, “Không sao, bây giờ không phải mọi chuyện đều đã ổn thỏa hết rồi sao?”
Vương Nghiễm Ninh hôn nhẹ lên gương mặt anh.
Trương Linh Dật hôn lại, dây dưa một lúc rồi nói: “Thụ thụ, anh muốn.”
Vương Nghiễm Ninh vươn tay chạm vào thân dưới của Trương Linh Dật, quả nhiên đạn đã lên nòng: “Em dùng tay giúp anh.”
Trương Linh Dật xoay người đè lên người cậu, trong giọng nói xen chút bồn chồn: “Nếu không thì em dùng miệng giúp anh đi.”
Vương Nghiễm Ninh thẹn đỏ mặt, nhưng không lên tiếng từ chối.
Này là ngầm đồng ý rồi!
Trương Linh Dật cảm thấy nơi ấy đang trướng đau.
Anh dựa lưng vào đầu giường, nửa nằm nửa ngồi để Vương Nghiễm Ninh nằm sấp trên người, đầu gần nơi đang phồng lên của anh.
Qυầи ɭóŧ của anh vẫn chưa cởi ra, lúc này hơi nhô cao, chính giữa hơn ướt.
Vương Nghiễm Ninh liếʍ nhẹ cái ấy trong chiếc qυầи ɭóŧ, Trương Linh Dật không kiềm chế được nữa, lấy tay ấn đầu cậu lại gần hơn.
Vương Nghiễm Ninh cách chiếc qυầи иᏂỏ làm một hồi mới kéo nó xuống, cái ấy đang ngẩng đầu lập tức nhảy ra ngoài, vỗ vào mặt Vương Nghiễm Ninh một cái.
Bọn họ không mở đèn. Trong bóng tối, Vương Nghiễm Ninh chỉ mơ hồ nhìn thấy hình dáng của cái ấy —— rất to.
“Nghiễm Ninh…” Giọng Trương Linh Dật vô cùng khó chịu.
Vương Nghiễm Ninh nhắm mắt lại, ngậm cái đó vào trong miệng.
Trương Linh Dật thoải mái ngẩng đầu lên, cuối cùng không kiềm được mà nhướng người lên.
Vương Nghiễm Ninh bị cái ấy chạm vào yết hầu, lập tức cảm thấy buồn nôn. Vậy mà Trương Linh Dật lại chẳng hay biết, cứ không kiềm được mà ấn đầu cậu.
Móa!
Vương Nghiễm Ninh bị chọt đến mức ứa nước mắt, cậu vội vàng dùng tay giúp anh.
Vất vả lắm mới làm Trương Linh Dật bắn ra.
Anh thoải mái mà thở ra một hơi, sau đó lại kéo người Vương Nghiễm Ninh qua.
Đêm còn rất dài.