Chương 49
Trương Linh Dật ôm Vương Nghiễm Ninh bước vào phòng tắm. Anh vặn vòi hoa sen, điều chỉnh nước nóng, dòng nước ấm áp chảy xuống, thấm ướt cả hai người.Áo sơ-mi của Vương Nghiễm Ninh vẫn còn khoác trên người, bị dòng nước xối vào thì trông mờ hẳn, dính sát vào cơ thể.
Trương Linh Dật cảm thấy khó thở, đẩy mạnh Vương Nghiễm Ninh vào bức tường đối diện, thô bạo giật áo sơ-mi của cậu ra, anh dùng lực rất mạnh khiến mấy chiếc nút áo bị giật tung.
“Anh làm hỏng áo sơ-mi của em rồi, phải bồi thường đấy.” Vương Nghiễm Ninh cũng thở nặng nề, tấm lưng dựa vào bức tường lạnh ngắt, chẳng thoải mái chút nào.
“Anh lấy thân mình bồi thường cho em.” Trương Linh Dật đáp, hơi cúi xuống, cắn nhẹ điểm hồng trước ngực Vương Nghiễm Ninh.
“A——“ Vương Nghiễm Ninh bị cắn đau, tay chống trên vai Trương Linh Dật, “Nhẹ thôi.”
Cậu cảm thấy thân dưới của mình vừa bắn xong nhưng lại có cảm giác nữa, đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó liền đưa tay sờ nửa người dưới của Trương Linh Dật. Quả nhiên, vẫn còn hăng hái lắm.
“Em giúp anh bắn.” Vương Nghiễm Ninh nói, nắm lấy cái ấy định xoa nắn.
“Được, em giúp anh.” Trương Linh Dật nói dứt câu, lấy bàn tay Vương Nghiễm Ninh ra, đương lúc cậu đang ngạc nhiên thì bất ngờ đè lên vai Vương Nghiễm Ninh, xoay cả người cậu lại để cậu áp vào bức tường gạch, còn anh thì ôm chặt cậu từ phía sau.
Đến lúc này Vương Nghiễm Ninh mới nhận ra Trương Linh Dật đang muốn làm gì.
Mặc dù cậu không hẳn không muốn xảy ra quan hệ với Trương Linh Dật, nhưng mà…
“Linh Dật…” Vương Nghiễm Ninh muốn quay người nhưng bị Trương Linh Dật mạnh mẽ cản lại, chỉ có thể quay đầu khó nhọc, “Em…”
Lời nói chưa kịp thoát ra khỏi môi đã bị Trương Linh Dật chặn lại, dòng nước từ vòi hoa sen xối lên đầu và người họ. Nước chảy dọc từ gương mặt vào trong khoang miệng, mùi nước máy rất quái dị, cộng thêm hương vị của đối phương, kí©ɧ ŧɧí©ɧ khoang miệng lẫn nhau.
Áo sơ-mi của Vương Nghiễm Ninh đã bị ném xuống đất, ướt nhẹp một đống, cơ thể hai người kề sát nhau, vòm ngực của Trương Linh Dật áp sát vào phần lưng bóng loáng của Vương Nghiễm Ninh. Thậm chí Vương Nghiễm Ninh còn có thể cảm nhận được từng múi cơ bụng của anh.
Mà cái bộ phận nóng rực ấy lại vừa vặn chạm vào chỗ lõm sau lưng mình.
Trong phòng tắm phủ đầy hơi nước mịt mờ, cảm giác ấm áp kí©ɧ ŧɧí©ɧ thần kinh của cả hai, mà dòng nước chảy rì rì lại khiến làn da kề sát nhau càng thêm trơn trượt.
“Anh muốn em, Nghiễm Ninh.” Trương Linh Dật thở vào tai Vương Nghiễm Ninh, anh đã nhẫn đến cực hạn.
Vương Nghiễm Ninh cảm thấy cây gậy sau lưng mình đã nóng hừng hực, biết anh đang đau khổ chịu đựng, cuối cùng lòng cũng mềm nhũn, nói: “Cái đó, anh nhanh lên.”
Vừa nhận được lệnh, Trương Linh Dật vui mừng khôn xiết, xoay người lấy một ít sữa tắm, xoa lên người Vương Nghiễm Ninh, hai tay của anh nóng rực như lửa chạy dọc người Vương Nghiễm Ninh, lập tức làm đốt cháy tất cả niềm đam mê dồn nén.
Chưa có ai vuốt ve mình như thế nên môi lưỡi Vương Nghiễm Ninh lập tức khô khốc, cơ thể đỏ ửng lên nhưng may được bọt sữa che phủ, bộ phận phía dưới lại một lần nữa ngẩng lên.
“Em lại hứng rồi.” Trương Linh Dật cười, tay trái nắm lấy bộ phận nhạy cảm của cậu nhẹ nhàng xoa nắn, tay phải lại đẩy sữa tắm vào nơi chưa có ai chạm vào kia.
Ngay cả bản thân cũng chưa từng chạm vào nơi nhạy cảm kia nay lại bị một ngón tay thon dài đưa vào, cơ thể Vương Nghiễm Ninh lập tức cứng đờ, nơi ấy đột nhiên thắt lại, mυ'ŧ chặt ngón tay Trương Linh Dật.
“Thả lỏng nào.” Trương Linh Dật nói, đây cũng là lần đầu tiên anh làm chuyện này, căng thẳng đến mức đầu đổ đầy mồ hôi, khiến mồ hôi hòa cùng nước ấm chảy xuống, “Anh sợ làm em đau.”
Vương Nghiễm Ninh hít vào một hơi thật dài, cố gắng thả lòng người.
Lúc này Trương Linh Dật mới cẩn thận tiến vào thăm dò từng chút một.
“Đau…” Sắc mặt Vương Nghiễm Ninh trắng bệch, hai tay nắm chặt Trương Linh Dật hơn. Đáng chết, chỗ đó nhỏ như vậy, bọn gay sao có thể làm được chứ.
Bây giờ chỉ mới là ngón tay, lát nữa phải chịu đựng sao đây, Vương Nghiễm Ninh tưởng như muốn kêu dừng lại.
“Anh vào nhanh đi!” Vương Nghiễm Ninh cam chịu nói, dù sao cũng phải chịu đau, chi bằng làm thật nhanh, còn phải chịu đựng màn mở đầu khó chịu này để làm gì!
Trương Linh Dật bật cười: “Không làm tốt phần mở đầu lát nữa sẽ rất đau đấy.” Dứt lời lại cho thêm một ngón tay vào.
Khuôn mặt Vương Nghiễm Ninh lại càng thêm trắng, cả người cậu như muốn nhũn ra. Cái cảm giác khó chịu này khiến cậu nhũn ra như con chi chi, thiếu điều đứng không vững.
Trương Linh Dật biết Vương Nghiễm Ninh khó chịu, chính anh cũng chẳng thoải mái hơn, rõ ràng đã nhịn hết mức đến nỗi chỉ hận không thể lập tức công thành đoạt đất, nhưng vẫn cố nín nhịn làm hết phần mở màn, ngón tay nhanh chóng tăng lên ba ngón.
Vương Nghiễm Ninh cảm giác mình sắp vỡ vụn, cậu hít một hơi thật dài, miễn cưỡng quay đầu nói: “Hôn em.”
Trương Linh Dật nhận lệnh tiến lên, mυ'ŧ mạnh cánh hoa đỏ thẫm kia, răng môi quấn lấy nhau. Tiếng nước bọt xen với tiếng nước chảy từ vòi hoa sen vô cùng kí©ɧ ŧɧí©ɧ Trương Linh Dật, anh lấy mấy ngón tay ra, áp sát người vào.
“Anh yêu em, Nghiễm Ninh.” Anh cắn lỗ tai đỏ bừng của Vương Nghiễm Ninh, đem bộ phận nóng rực kia tiến vào.
Anh đừng vừa rót lời đường mật vừa tiến vào chứ! Vương Nghiễm Ninh cảm thấy cơ thể mình bị xâm nhập từng chút một, căng thẳng cong người, ôm lấy cánh tay Trương Linh Dật đang đặt trên eo mình.
“Đau không?” Tiến vào một phần ba, Trương Linh Dật cảm thấy mình sắp chịu không nổi, nhưng vẫn nín nhịn đau lòng thay cho Vương Nghiễm Ninh.
Còn điều gì đau khổ hơn chuyện này không?
Đau – chết – tôi – rồi!
Vương Nghiễm Ninh muốn gào thét, tại sao mấy người đồng tính lại thích làm chuyện này chứ!
“Đừng nói vớ vẩn nữa, tốc chiến tốc thắng!” Vương Nghiễm Ninh nghiến răng nghiến lợi nói.
Trương Linh Dật tiếp tục tiến vào, nơi sâu thẳm ấy mυ'ŧ chặt lấy mình, khiến anh sung sướиɠ vô cùng, lại muốn nhiều hơn thế…
“Xong chưa!” Vương Nghiễm Ninh cảm thấy mình như chết ngay lập tức, tại sao lại thô và dài như thế!
“Ừm, cuối cùng cũng vào hết.” Trương Linh Dật thở ra một hơi, cầm lấy tay Vương Nghiễm Ninh chạm vào chỗ gắn kết của bọn họ.
Ai muốn chạm chỗ này chứ!
Cả người Vương Nghiễm Ninh đỏ au như con tôm luộc.
Vội vã giật tay về, Vương Nghiễm Ninh cũng thở dốc, cái thứ to lớn kia làm cả người cậu trướng đau vô cùng, thế nhưng sau cơn đau lại sinh ra một loại cảm giác sung sướиɠ lạ kỳ, đó là một loại cảm giác thỏa mãn nói không nên lời.
“Nghiễm Ninh, anh không nhịn được nữa.” Sợi dây lý trí của Trương Linh Dật cuối cùng cũng đứt đoạn, đột nhiên rút ra rồi lại mạnh mẽ tiến vào.
Trương Linh Dật, em muốn chết cùng với anh!
Này là muốn xé rách cả người em ra sao?
Trong đầu Vương Nghiễm Ninh lập tức hiện ra hình ảnh cậu và Trương Linh Dật sống mái với nhau, lập tức cả người lại bị vận động điên cuồng của anh khống chế.
Đau quá đau quá đau quá đau quá đau quá!
Vương Nghiễm Ninh bị tiến vào đến mức chảy nước mắt, cậu nắm lấy cánh tay Trương Linh Dật cắn một cái thật mạnh.
Trương Linh Dật bị cắn một cái, nỗi đau trên cánh tay lại kí©ɧ ŧɧí©ɧ du͙© vọиɠ cơ thể của anh, mạnh mẽ rút ra lại dùng hết sức đi vào.
Vương Nghiễm Ninh bị tiến vào đến nỗi mặt mũi tối sầm, cuối cùng đành phải nghẹn ngào kêu lên.
Rõ ràng là đau đớn thế nhưng cơ thể bị người yêu tiến vào lại đem đến một loại kɧoáı ©ảʍ mà Vương Nghiễm Ninh muốn dừng cũng không được. Cậu không biết phải gọi tên loại hạnh phúc xen lẫn khó chịu này như thế nào, chỉ có thể mặc cho cơ thể mình lắc lư theo chuyển động của Trương Linh Dật, mơ hồ giống như thuyền nhỏ xóc nảy giữa cơn sóng dữ.
Dòng nước từ vòi hoa sen vẫn chảy trên vai họ không ngừng, động tác của Trương Linh Dật lại càng mạnh mẽ hơn.
Vậy mà trong loại cảm giác gần như bị làm nhục này, Vương Nghiễm Ninh lại cảm thấy có một chút kɧoáı ©ảʍ, trước mắt cậu đều hóa thành một màu đen, cả người nhũn ra, đành phải để Trương Linh Dật ôm lấy mình, bằng không cậu sợ mình sẽ không đứng vững.
“Sâu… sâu quá…” Vương Nghiễm Ninh thở hổn hển.
Trương Linh Dật đã chìm trong cơn kɧoáı ©ảʍ, vốn chẳng nghe được cậu nói gì, nơi ấy của anh cứng như thép, đóng dấu Vương Nghiễm Ninh chẳng dễ chịu chút nào.
Vương Nghiễm Ninh chẳng biết cả hai ra vào bao lâu, cậu thấy mình như con thuyền nhỏ lúc chìm lúc nổi giữa ngọn sóng dữ, cho đến mãi sau này, chuyện này từ từ mang đến cho cậu một loại kɧoáı ©ảʍ thấm vào xương tủy mới biết mùi vị[1], xen lẫn với đớn đau, thích thú đong đầy.
“Anh… anh sắp ra…” Cằm Trương Linh Dật gác trên vai Vương Nghiễm Ninh, vòm ngực phập phồng thở mạnh.
“Không được bắn ở trong.” Vương Nghiễm Ninh chợt cảm thấy nơi ấy hơi trướng lên, vội vàng đẩy anh ra, xoay người lại, đối mặt với Trương Linh Dật.
Vừa lúc Trương Linh Dật bắn ra, tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn lên bụng Vương Nghiễm Ninh, hòa cùng sữa tắm trượt xuống.
Hình ảnh ấy kí©ɧ ŧɧí©ɧ mạnh mẽ thị giác của cả hai, Trương Linh Dật không thể kìm chế mà ôm chặt lấy Vương Nghiễm Ninh. Cả người Vương Nghiễm Ninh toàn là sữa tắm, ôm vào rất trơn trược, nhưng loại xúc cảm kỳ dịu này lại rất thoải mái, hai người giúp nhau bắn ra, Vương Nghiễm Ninh cảm thấy Trương Linh Dật dường như lại rục rịch lần nữa.
Vương Nghiễm Ninh: “…”
Trương Linh Dật thở gấp: “Tắm rửa trước đã, sau đó mới làm lần hai!” Dứt lời liền đưa tay lấy vòi hoa sen, bắt đầu kì cọ cho Vương Nghiễm Ninh.
Vương Nghiễm Ninh chạm vào mặt anh, mỉm cười nói: “Chỉ một lần thôi, em sợ mai không dậy nổi.”
Chờ Vương Nghiễm Ninh tắm rửa sạch sẽ xong, Trương Linh Dật cầm tấm khăn lông thật to lau khô cơ thể hai người, sau đó ôm Vương Nghiễm Ninh về phòng mình.
Giường trong phòng Trương Linh Dật rất lớn, mặc dù đang là mùa hè nhưng vẫn trải ga giường dày dặn ấm áp và gối chăn mềm mại, anh cầm remote máy điều hòa, điều chỉnh đến độ thấp nhất.
Vương Nghiễm Ninh cứ tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ nằm trên chiếc giường mềm mại như thế, dáng người cậu thon dài, làn da trắng nõn, cứ nằm sấp như thế trông chẳng khác nào một cậu người cá đang mắc cạn. Trên lưng còn in lại dấu vết sau cuộc tình, những dấu hôn đỏ hồng cùng vết cấu trải dọc lưng cậu.
Làn gió lạnh thổi vào người khiến lưng cậu nổi da gà, Vương Nghiễm Ninh thoải mái mà thở ra một hơi.
Dư vị hạnh phúc vẫn còn khiến cậu phải thở dốc, cơ thể cũng phập phồng theo nhịp thở.
Hai mắt Trương Linh Dật lập tức nóng lên, lấy cả người đè lên mình cậu.
“Cút ngay, nặng muốn chết.” Vương Nghiễm Ninh lẩm bẩm, nhưng nói vậy thôi chứ cậu không đẩy Trương Linh Dật ra.
Cả hai cứ nằm khỏa thân như thế, cơ thể vừa mới tắm xong tản ra mùi hương sữa tắm dễ chịu, cảm giác ôm nhau vô cùng thoải mái.
Trương Linh Dật nhẹ nhàng liếʍ láp vành tai Vương Nghiễm Ninh, xúc động nói: “Nghiễm Ninh, anh cảm thấy rất hạnh phúc.”
Lỗ tai Vương Nghiễm Ninh đỏ bừng, nhẹ nhàng “Ừm” một tiếng.
“Em bắt đầu yêu anh từ khi nào vậy?” Trương Linh Dật hỏi.
“Không biết…” Vương Nghiễm Ninh chôn đầu trong chiếc gối, “Chỉ biết từ rất lâu rồi…”
“Chúng ta thật là khờ dại!” Hỏi xem ai yêu ai trước đã không còn là vấn đề quan trọng nữa, điều quan trọng nhất là sau này bọn họ có thể ở bên nhau.
Trương Linh Dật hôn cần cổ Vương Nghiễm Ninh, hôn dọc xuống rãnh lưng, từ từ hôn xuống thấp.
Hơi thở Vương Nghiễm Ninh trở nên nặng nề.
“Em lại hứng lên rồi à.” Trương Linh Dật cười khẽ, vươn tay chạm vào cái ấy của Vương Nghiễm Ninh, nắm lấy nơi đang dựng đứng chạm vào chăn mền.
“Vớ vẩn, không phải anh cũng vậy sao.” Vương Nghiễm Ninh (#‵′) 凸, là đàn ông thì bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đều cương hết, đừng tưởng rằng em không biết cái ấy cầm thú của anh đang đâm vào bắp đùi em.
Trương Linh Dật vuốt cái ấy của cậu, lại nhìn vào nơi vừa bị mình do thám xong, phát hiện nơi ấy đã sưng đỏ.
“Sưng rồi.” Anh sờ vào nơi ấy, cảm thấy đau lòng không thôi.
Bớt giỡn đi, lần đầu tiên thì ai chẳng như vậy.
Vương Nghiễm Ninh úp mặt vào gối, nổi điên: “Vậy cuối cùng anh có làm hay không!”
Trương Linh Dật cười cười, mặc dù bình thường Vương Nghiễm Ninh hơi kiêu ngạo, nhưng là một kẻ rất biết chăm sóc người khác.
“Anh không chịu được.” Anh nói, “Lần này sẽ không đi vào.”
Vương Nghiễm Ninh đang tự hỏi, liền cảm giác được Trương Linh Dật kéo thẳng hai chân cậu, chân Vương Nghiễm Ninh thon dài thẳng tắp, khép chân vào liền nhìn thấy một khe hở nhỏ ngay chính giữa.
Lập tức Trương Linh Dật cầm lấy du͙© vọиɠ của mình, đưa vào nơi đùi Vương Nghiễm Ninh vừa khép lại, bắt đầu tiến vào rút ra.
Thì ra còn có thể như thế…
Bắp đùi truyền đến cảm giác kí©ɧ ŧɧí©ɧ mồn một, mặt Vương Nghiễm Ninh đỏ nhiều hơn, nhưng không có cảm giác đau đớn khi bị tiến vào, cảm giác da^ʍ mỹ này khiến cậu nhỏ của Vương Nghiễm Ninh vô cùng phấn chấn, cuối cùng cậu không nhịn được mà đưa tay an ủi phía trước của chính mình.
Nhiệt độ của gian phòng ngày một thấp, mà cơ thể của hai người lại nóng hổi.
Loại kɧoáı ©ảʍ này, không chỉ xuất hiện trên cơ thể họ, mà còn len lỏi vào tâm hồn.
Yêu một người lâu đến thế, tưởng rằng cả đời cũng không thể chạm vào nhau, ấy mà người ấy lại hoàn toàn thuộc về mình!
.
.
.
[1] Nguyên văn “Thực tủy tri vị”: đại khái là lần đầu cảm thấy rất thỏa mãn, sau đó thành nghiện.