Chương 21
Làm gay ngày thứ mười sáu – Phần 2[ Trên chiếc xe buýt không bám vào tay vịn, chỉ ôm eo người ta, lén hôn một cái, cọ tới cọ lui trên mặt người ta ]
Với tư cách là một cậu thiếu niên chả bao giờ nói tới chuyện yêu đương nhưng luôn bị người khác theo đuổi, với công dụng “ấy” của xe đạp, vốn cậu chỉ lơ ma lơ mơ hiểu được thôi.
Cho đến một ngày tên bạn cùng phòng của cậu có bạn gái, sau đó cậu ta mua một chiếc xe đạp chỉ có khung mà không có yên sau. Lúc Trương Linh Dật nhìn thấy còn cười nhạo xe của cậu ta chẳng có yên sau, coi chừng bạn gái cậu ta ngồi lênyên xe người khác mất đấy.
Lúc ấy, bạn cùng phòng chỉ ném cho Trương Linh Dật một nụ cười thô bỉ đầy ngụ ý.
Mãi đến hai ngày sau, đến lúc cậu nhìn thấy bạn cùng phòng mình chở bạn gái đi ngang qua, cuối cùng cậu mới biết mình đúng là quá ngây thơ gà mái mơ rồi.
Thì ra xe đạp đâu chỉ có đằng sau mới chở được người chứ!
Linh Dật quyết tâm, đợi tới lúc có bạn gái rồi cũng phải chở người ta như thế.
Còn điều gì có thể sánh ngang với việc có thể trực tiếp khiến em gái nhỏ vui vẻ ngã vào vòng tay bằng việc này chứ?
Nhất định là không có!
Trương Linh Dật YY với xe đạp không ít lần, đáng tiếc vốn là một thiếu niên vừa yêu bản thân vừa tự mãn, mãi mà cậu vẫn chưa gặp được cô gái nào khiến mình muốn mua một chiếc xe đạp chỉ có khung xe.
Bây giờ dù không có bạn gái, nhưng dù gì cũng có bạn trai rồi!
Trương Linh Dật nghĩ đến gương mặt sáng sủa điển trai của Vương Nghiễm Ninh, cảm thấy còn dễ coi hơn mấy cô hotgirl.
Không nghĩ đến “lần đầu tiên” của mình lại dành cho Vương Nghiễm Ninh, Trương Linh Dật cảm thấy thổn thức vô cùng, ngoài thổn thức còn một chút thôn thốn xen lẫn… hưng phấn.
Nếu nói bây giờ trên tay Vương Nghiễm Ninh có một cây nhang thì cậu nhất định sẽ không do dự mà châm mấy nốt lên cái đầu trọc của Trương Linh Dật cho cậu ta xuất gia luôn.
Cái tên hâm này không thể bình thường một lúc được sao?
Cãi nhau với Trương Linh Dật nhiều lần, tâm hồn bé bỏng của Vương Nghiễm Ninh dù đã sớm orz dưới đất, đau khổ kêu gào nhưng mặt mày vẫn (còn) rất ư bình tĩnh, nói: “Vậy là cậu tính ngồi khung xe hả?”
Trương Linh Dật vốn đã YY hình ảnh Vương Nghiễm Ninh ngồi trên khung xe, vẻ mặt thẹn thùng trốn trong vòng tay mình, đã sớm không chờ đợi thêm được nữa, lúc nghe Vương Nghiễm Ninh hỏi vậy, mặt liền đơ luôn, cười ha ha nói: “Sao mà vậy được!” Đương nhiên là nhà ngươi ngồi trên khung xe rồi!
Nhưng nửa câu sau khi nhìn đến sắc mặt Vương Nghiễm Ninh thì tắt luôn.
Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, vốn là một hotboy, ‘tuấn’ của cậu không chỉ có ‘anh tuấn’ thôi đâu, còn có cả ‘tuấn kiệt’ nữa đấy.
Vì vậy cuối cùng cả hai vẫn thuê một chiếc xe có yên sau, Trương Linh Dật lưu luyến nhìn chiếc xe không yên mà thở dài. Điều đáng mừng duy nhất đó là vì Vương Nghiễm Ninh sợ nhột nên cậu ta muốn ngồi phía sau ôm eo cậu.
Nếu là ở trên xe buýt, người ôm/ nắm đằng sau chắc chắn là công, nhưng đây là trên xe đạp mà!
Ah ha ha ha!
Thấy quyền làm công lại trở về tay mình, Trương Linh Dật rất hài lòng.
Vì vậy trên con đường vòng quanh khu tập trung các trường cao đẳng của thành phố G nào đó lại xuất hiện một cảnh động trời.
Hotboy siêu cấp đẹp trai Trương Linh Dật đạp xe chở sau lưng Hotboy siêu cấp đẹp trai Vương Nghiễm Ninh.
Ai cũng biết, hễ là đường gần mấy ngôi trường cao đẳng đều rất bằng phẳng sạch sẽ, bóng cây râm mát hai bên, bởi vì khá xa khu buôn bán nên xe cộ qua lại không nhiều, đa số đều là xe buýt và xe đạp của sinh viên, khó tránh khỏi bị gọi là “con đường tình yêu”.
Con đường vòng này đương nhiên cũng không ngoại lệ.
Bởi vậy lúc Vương Nghiễm Ninh ngồi sau xe Trương Linh Dật vẫn cảm thấy hơi bức bối khó chịu, điều khó chịu nhất đó là Trương Linh Dật một mực giục cậu ôm lấy eo cậu ta.
= 皿 = hộc máu, lúc đầu dựa theo kế hoạch, kẻ ở sau lưng ôm lấy người ở đằng trước hẳn là rất công mới phải chứ. Thế nhưng tại sao sự tình đột ngột biến đổi, mình lại bị rớt xuống hố của tiểu thụ nữa rồi?
Vương Nghiễm Ninh im lặng tự kiểm điểm.
Trương Linh Dật ngồi trước đợi dài cổ vẫn không thấy tay Vương Nghiễm Ninh, cậu mất kiên nhẫn giục: “Thụ thụ, sao cậu lề mề thế hả? Mau ôm tôi đi chứ!”
Lại nói, hotboy Trương à, giọng điệu của cậu giống như chẳng thể chờ được nữa vậy?
Vương Nghiễm Ninh miễn cưỡng rề rà đưa hai tay ôm eo Trương Linh Dật.
Từ sau nhìn lại, tấm lưng Trương Linh Dật rất rộng, cậu ta mặc áo mùa đông dày nên không nhìn thấy cơ bắp, nhưng qua nhiều lần vật lộn với Trương Linh Dật, cậu biết rõ dưới lớp quần áo kia là cơ bắp vừa vừa, không cường tráng chỉ mạnh mẽ đủ dùng thôi.
Eo của cậu ta không tính là thô, Vương Nghiễm Ninh có thể dùng hai tay ôm hết, mặc dù cách một lớp áo quần nhưng khoảng cách gần lại khiến đáy lòng hai người thoáng cái run rẩy.
Cái cảm giác quái lạ khiến người ta rung động này lại chạy thẳng lên não lần nữa.
Cái cảm giác muốn đến gần, muốn ôm chặt đối phương hơn, rồi lại không thể không đè nén buộc bản thân xa rời.
Rất không đúng.
Trương Dật Ninh thần kinh tương đối vững, cậu cảm giác được xao động không bình thường, có phần ngượng mặt, may thay Vương Nghiễm Ninh ngồi phía sau không nhìn thấy nên đành tỏ ra không có gì mà kiếm chuyện lấp liếʍ: “Thụ thụ, đầu của cậu đâu rồi, mau dựa vào người tôi.”
Vương Nghiễm Ninh lại chẳng nghe thấy cậu ta nói gì, tim cậu đập quá nhanh, nhanh đến mức cậu chẳng thể nào nghe được những âm thanh khác.
Cuối học kỳ, đường vòng rất yên tĩnh, thi thoảng có vài chiếc xe đạp và vài chiếc xe buýt chạy ngang qua. Vào mùa đông, cây cối ở miền Nam vẫn xanh mơn mởn, có điều lá cây hơi thưa thớt, ánh nắng dịu êm xuyên qua khẽ lá mà rớt rơi trên người.
Vương Nghiễm Ninh thừ người nhìn hàng cây bên đường như đang lùi lại, tay đang đan vào nhau cũng dần siết chặt hơn.
Cậu không phải là dân đồng tính, nhưng dường như đối với cậu trai mình từng ghét cay ghét đắng, lại hơi động lòng.
Thế giới này thật sự điên rồi.
“Thụ thụ, thụ thụ!” Trương Linh Dật vẫn kiên nhẫn gọi Vương Nghiễm Ninh, “Cậu đừng đờ người trong lúc chúng ta hẹn hò được không?”
Vương Nghiễm Ninh nhanh chóng phục hồi tinh thần, mệt mỏi tựa đầu vào lưng Trương Linh Dật, ừm, rất rộng, rất ấm.
“Haizz, đáng tiếc cậu không thể tựa đầu vào vai tôi rồi tán chuyện bên tai tôi.” Trương Linh Dật thở dài tiếc nuối.
Đôi mắt Vương Nghiễm Ninh híp lại, Trương Linh Dật, cậu lại nghĩ điên khùng gì vậy?
“Trương Linh Dật.” Vương Nghiễm Ninh đột nhiên mở miệng hỏi, “Trừ Vu Hải Ninh ra thì cậu còn thích cô nào nữa không?”
Trương Linh Dật sửng sốt trước câu hỏi đột ngột của Trương Linh Dật, khó hiểu hỏi lại: “Sao cậu lại nhắc đến chuyện này?”
“Hỏi đại thôi.” Vương Nghiễm Ninh điềm nhiên như không.
“Ặc, chuyện này á!” Trương Linh Dật nhìn trời suy nghĩ, “Tử Tuệ đó.” Dừng lại một chút rồi nói tiếp, “Cô ấy rất tốt.”
Thích là một từ chả đâu vào đâu, Trương Linh Dật chưa từng thích ai, cậu chỉ cảm thấy nữ sinh như La Tử Tuệ mới khiến cậu không cảm thấy áp lực, vậy chắc là thích rồi.
Mà theo như kế hoạch ban đầu của cậu, La Tử Tuệ đúng là một người rất hợp để ở bên.
“Vậy à?” Vương Nghiễm Ninh ôm siết Trương Linh Dật một cái, lập tức liền buông ra, “Vậy thì tốt!”
Cái bản hiệp nghị kia đúng là một trò cười, sau khi kết thúc thì đường ai nấy đi mới là đúng đắn.
“À, đúng rồi, thụ thụ, ngày mai thi xong môn Đại số tuyến tính[1] thì đến nhà tôi chơi.” Trương Linh Dật dường như không muốn nói về La Tử Tuệ nữa, liền nói lảng, “Chúng ta cùng nhau nấu cơm.”
Ở đại học F, Đại số tuyến tính và toán cao cấp là một môn, trừ khoa Ngoại ngữ và Văn học và Luật pháp, tất cả các khoa khác đều phải học môn này, vì vậy một lần thi cũng là thi cả trường.
Hơn nữa trường đã cân nhắc đến chuyện sinh viên thi xong nhất định sẽngỏm toàn tập nên sắp xếp hai ngày nghỉ sau thi để mọi người bình ổn.
Đương nhiên chuyện này đối với bọn sinh viên chẳng phải chuyện đáng ăn mừng, ngày thi các cách môn càng kéo dài, chỉ có thể chứng tỏ bọn họ càng bị tra tấn lâu hơn thôi.
Kế hoạch của Trương Linh Dật là, sau khi thi xong môn Đại số tuyến tính, bọn họ có thể nghỉ ngơi ở nhà cậu hai hôm, dù sao nhà cậu cũng chẳng có ai ở, ôn tập ở đó cũng thoải mái.
Vương Nghiễm Ninh lập tức nhớ đến câu chuyện chiếm chỗ lúc trước, việc thứ 17 các cặp yêu nhau nên làm là cùng nấu một bữa cơm, không quan trọng có ăn được hay không, cứ phải mỉm cười ăn hết.
Trương Linh Dật đúng là siêng năng và kiên nhẫn.
Thế nhưng đối với cậu, chuyện này chả có ý nghĩa gì, coi như là làm chơi, hôm nay đã chệch đường ray rồi, rơi vào chỉ sợ không kiềm chế được mà sa vào vũng bùn.
Vương Nghiễm Ninh hiểu rất rõ, dừng lại, mới là chuyện nên làm lúc này.
Thế nhưng lúc mở miệng ra lại thành: “Được.”
Đúng là ma xui quỷ khiến.
.
.
.
[1] Đại số tuyến tính: là một ngành toán học nghiên cứu về không gian vectơ, hệ phương trình tuyến tính và các phép biến đổi tuyến tính giữa chúng.