Thẳng Nam Đáng Khinh Trở Thành Món Đồ Chơi Của Phòng Ký Túc Xá

Chương 55.1: Nhật ký mang thai 3

Trong suốt quá trình mang thai, chuyện khiến Vương Trác Nhiên khổ sở nhất không phải là đau eo đau lưng, cũng chẳng phải nôn nghén không ngừng, mà là chuyện viết luận văn tốt nghiệp.

Cận rề rà mãi đến tháng 3 mới bắt đầu động bút, mà giữa tháng 3 đã phải nộp bản sơ bộ đầu tiên. Bây giờ cậu lại bắt đầu oán trách Trọng Tinh Minh tại sao lại chọn cho cậu cái đề khó như vậy.

Trọng Tinh Minh cũng là bất đắc dĩ thôi, hắn cũng đã cho Vương Trác Nhiên một dàn ý đề mục chi tiết đến không thể chi tiết hơn, bây giờ chỉ cần tìm thêm tài liệu là có thể viết xong rồi, hơn nữa góc độ nghiên cứu này lại vừa mới mẻ vừa độc đáo. Lấy luận văn hắn làm để dẫn chứng, phải đi tìm số liệu thực tế, cực kì phiền toái.

Từ hồi tháng 1 Trọng Tinh Minh đã bắt đầu giục Vương Trác Nhiên viết luận văn. Nhưng mà người nào đó lúc nào cũng là “sẽ viết”, “mai sẽ viết”, dùng dằng mãi kéo đến tận ba tháng cũng chưa xong.

Bây giờ bé con đã sắp được sáu tháng rồi, cái bụng của Vương Trác Nhiên cũng dần dần nhô cao hơn, ngồi lâu một tí là eo đã thấy không thoải mái rồi. Cậu đối diện với máy tính bằng gương mặt ngờ nghệch, mất ba ngày trời mà mới viết được 600 chữ trích trong tài liệu tiếng Anh, cứ viết được mấy chữ là đã có thể ngủ được một giấc dài.

Lúc bắt đầu viết khái quát đề tài, Vương Trác Nhiên tức giận với Trọng Tinh Minh: “Má nó chứ, khoa Tài chính tại sao lại yêu cầu phải viết khái quát tận 1200 chữ kia chứ. Em không muốn viết, cái này viết như nào vậy hả, sao đến một chữ cũng không hiểu được? Mà hơn nữa nha, máy tính còn phát ra phóng xạ, sẽ ảnh hưởng không tốt tới bé con.”

“Trác Nhiên, quần áo em đang mặc là đồ chống phóng xạ. Em phải đọc thêm nhiều luận văn của người khác thì tự nhiên em sẽ biết viết thế nào thôi.” Trọng Tinh Minh không muốn cậu không viết luận văn, bởi vì sau đó cậu còn phải tự mình bảo vệ cái luận án này mà, cho nên không thể hoàn toàn dựa vào sự trợ giúp của người khác được.

“Em không quan tâm.” Vương Trác Nhiên nhăn mũi. “Anh từng nói, một lần mang thai ngốc ba năm, em ngu lắm, em thật sự không viết luận văn được đâu.”

Nếu như có người nói với Vương Trác Nhiên câu “một lần mang thai ngốc ba năm” thì Vương Trác Nhiên nhất định sẽ tức giận trừng mắt lên. Nhưng mà bây giờ chính cậu lại là người lấy câu đó ra để nói lý, có thể thấy được việc viết luận văn đối với Vương Trác Nhiên thật sự là cực kì khó khăn.

Trọng Tinh Minh bị cậu chọc chi phì cười, duỗi tay vuốt ve bụng của cậu, nói: “Là ngốc thật à?”

“Đúng đó, em bây giờ là một bé ngốc.” Vương Trác Nhiên không chút do dự đáp. “Anh sẽ viết giúp em chứ? Chẳng phải là anh đã sớm viết xong rồi sao, giúp em đi mà trưởng phòng ơi.”

“Một bài luận văn hơn mười ngàn từ, đúng thật là không dễ viết.” Trọng Tinh Minh nói thật chậm rãi.

“Đúng vậy đúng vậy, vô cùng khó viết luôn.”

“Thế… viết giúp em thì được gì?” Trọng Tinh Minh vuốt ve bụng cậu, hỏi.

“Anh, anh cái con người này sao lại có thể hư hỏng như vậy kia chứ, chỉ có một việc bé tẹo tèo teo này mà cũng đòi hỏi lợi ích từ người khác, anh em của anh bây giờ cũng sắp sinh con cho anh rồi đây này, anh nhìn lại anh xem.”

Trọng Tinh Minh vin vào lời cậu nói mà vặn lại: “Nhưng mà đây chắc gì là con của anh?”

“Anh…!”

Nhìn thấy Vương Trác Nhiên sắp tức giận đến nơi rồi, Trọng Tinh Minh mới nghiêm mặt nói: “Anh không cần em làm cho anh cái gì, không bằng em nói với anh vài câu dễ nghe đi.”

Vừa nghĩ đến việc bản thân có thể quăng cái củ khoai lang mang tên luận văn nóng bỏng tay này qua cho Trọng Tinh Minh, Vương Trác Nhiên vui sướиɠ đến mức mặt mày hớn hở, ôm lấy tay hắn gọi: “Trưởng phòng đại nhân, trưởng phòng ca ca, chồng ơi, anh là lợi hại nhất, giúp em viết luận văn đi mà!”

Trọng Tinh Minh nghiêng đầu nhìn cậu, cả mắt đều ngập ý cười: “Cái cách gọi cuối cùng kia, em có thể gọi thêm mấy lần không?”

“Chồng ơi, chồng ơi, chồng ơi chồng à, chồng của em ơi. Đủ rồi đó anh. Hi hi anh viết thong thả nha! Viết thật tốt vào nha!”

Vương Trác Nhiên vừa quay đầu thì đã bị Lê Chính Dương bắt lấy, dẫn ra ngoài tản bộ.

Đây cũng là dựa vào lời dặn của bác sĩ, người mang thai mỗi ngày đều phải duy trì một mức độ vận động nhất định, không thể cứ nằm ì trên giường được.

Đầu tháng ba, nhiệt độ đã không còn quá lạnh, thế nhưng Lê Chính Dương lại vẫn luôn sợ cậu bị cảm lạnh, thế là bọc cả người cậu thành một quả bóng nhỏ, cái bụng nhô lên cũng khiến người khác chú ý.