Động tác này của Phong Vinh giống như là muốn ăn thịt người luôn vậy, Vương Trác Nhiên thiếu không khí đến mức thở cũng khó khăn, đầu lưỡi thì tê dại, đã thế đầu còn bị ấn chặt ở trên giường không thể động đậy. Thiếu oxi khiến cậu thiếu điều cho rằng bản thân sắp ngất đến nơi rồi thì ở cửa đột nhiên truyền đến tiếng động.
“Hai người đang làm gì?”
Phong Vinh vẫn còn đang đắm chìm trong cảm giác được hôn môi, môi lưỡi cọ xát vào nhau tựa như đã tạo ra một dòng điện nho nhỏ, chậm rãi chạy dọc theo tứ chi. Mặc dù hắn biết có người đến, nhưng vẫn không buông Vương Trác Nhiên ra, chỉ là rời khỏi đầu lưỡi cậu, thay vào đó là liếʍ láp cánh môi, mãi một lúc sau mới chịu buông.
Ở ngoài cửa phòng bệnh, Lê Chính Dương mang sắc mặt buồn bực đứng ngay đó, ở sau lưng còn có một vị bác sĩ áo trắng.
Vương Trác Nhiên còn chưa kịp bình ổn lại hơi thở, xấu hổ liếʍ môi, ngược lại Phong Vinh thì một chút cũng không cảm thấy bị người khác bắt gặp đang hôn môi trong phòng học chẳng có việc gì phải xấu hổ cả, thậm chí còn tỏ vẻ sung sướиɠ nhếch khóe miệng nói: “Cậu ấy tỉnh rồi.”
Lê Chính Dương đương nhiên biết thừa là Vương Trác Nhiên đã tỉnh, hắn cũng đâu có mù.
Luận về quan hệ trong kí túc xá thì Phong Vinh và Lê Chính Dương là thân nhất. Hai người bọn họ học cùng chuyên ngành, thường xuyên cùng nhau đi học cùng nhau ăn cơm. Nhưng vừa rồi khi nhìn thấy Phong Vinh đè lên người Vương Trác Nhiên, không hiểu vì sao hắn lại có cảm giác muốn xông lên đấm Phong Vinh một cái.
Rõ ràng là hắn cũng chẳng thân thiết gì với Vương Trác Nhiên.
Nhưng bây giờ không phải là lúc nên nói về vấn đề này, Lê Chính Dương đè ép cảm xúc kì lạ khác thường trong lòng xuống, hỏi: “Tiểu Trác tỉnh dậy khi nào thế?”
“Mới vừa nãy thôi, cũng chưa được bao lâu.”
Mấy người chuyên gia đứng bên giường Vương Trác Nhiên hội chẩn, dò hỏi cảm giác trong cơ thể cậu hiện tại ra sao. Vương Trác Nhiên ngại ngùng đến mức đầu cũng chẳng dám ngẩng lên, chỉ tùy ý qua loa lấy lệ đáp vài câu.
Mấy lời mà chuyên gia nói thật ra Vương Trác Nhiên cũng nghe không hiểu, hình như là bọn họ đang sắp xếp vài loại kiểm tra gì đó.
Trong số họ có một vị bác sĩ trẻ tuổi, cách nói chuyện cũng khéo léo khách sáo, trước khi cùng với nhóm chuyên gia rời đi, ánh mắt còn thâm thúy nhìn ba người họ một cái.
Phòng bệnh ngay lập tức trở nên trống trải, Lê Chính Dương và Phong Vinh giống như hai đệ tử của Phật, một trái một phải đứng bên cạnh giường bệnh của Vương Trác Nhiên.
“Thật sự là không thấy khó chịu ở đâu hết à?” Lê Chính Dương hỏi.
Vương Trác Nhiên tùy ý xua tay, ngồi thẳng người dậy uống hết nửa cốc nước còn sót lại, nói: “Không có, anh rất khỏe. À đúng rồi, các cậu không có nói với cha mẹ tôi chuyện tôi hôn mê đó chứ?”
“Không có.”
“Cũng đúng, nếu như cha mẹ tôi mà biết thì chắc chắn đã sớm chạy tới đây rồi. Khi nào thì tôi được xuất viện?” Vương Trác Nhiên không dám tưởng tượng khi cha mẹ cậu biết được bản thân cậu đường đường là một đứa con trai vậy mà vẫn bị tận ba đứa con trai khác làm cho lớn bụng thì sẽ có phản ứng gì.
“Anh họ em nói, có thể sắp xếp phẫu thuật cho anh. Đợi làm phẫu thuật xong tĩnh dưỡng thêm mấy ngày nữa là có thể xuất viện rồi.”
“Không cần làm phẫu thuật nữa. Cậu ấy nói cậu ấy muốn sinh.” Phong Vinh day day đôi mắt đã mỏi của mình.
Lê Chính Dương nhìn hắn đầy trách móc. Rõ ràng ba người bọn họ trong lúc Vương Trác Nhiên hôn mê đã bàn bạc xong rồi, khô không thể tiếp tục ép buộc cậu nữa. Vừa nói chuyện với hắn vài câu mà Vương Trác Nhiên đã tức giận đến mức đó. Bây giờ người ta vừa mới tỉnh dậy mà sao Phong Vinh cũng chẳng biết giữ ý giữ tứ gì hết vậy.
Lê Chính Dương nắm chặt bàn tay lạnh ngắt bởi vì đang truyền nước của Vương Trác Nhiên, nói: “Tiểu Trác, anh đừng lo lắng, bọn em đều tôn trọng quyết định của anh mà.”
Vương Trác Nhiên cạn lời không biết nói gì thêm, mãi một lúc sau mới rặn được cậu: “Quyết định của anh là, anh muốn giữ đứa bé này lại.”
Thái độ của cậu quay ngoắt 180 độ như thế khiến cho Lê Chính Dương cũng không dám tin mà nhìn Phong Vinh, chỉ thấy trong ánh mắt của hắn lộ ra một loại sắc thái cực kì đắc ý.
“Thật vậy sao? Anh thật sự nghiêm túc à?”
“Anh thật sự nghiêm túc mà, có chỗ nào không nghiêm túc đâu chứ?”