Trong thời gian nghỉ hè, Vương Trác Nhiên dĩ nhiên là không thể suốt ngày ở bên cạnh bọn họ. Nửa kỳ nghỉ còn lại, cậu lên mạng mua một cái máy hút sữa để giải quyết vấn đề tức ngực.
Sau khi khai giảng, Vương Trác Nhiên chính thức trở thành sinh viên năm 4, cậu chỉ còn lại một môn với hai tiết học. Vì vậy, cậu bắt đầu tìm nơi thực tập ở quanh khu trường học. Theo như kế hoạch ban đầu thì sau kỳ nghỉ đông hoặc sau học kỳ này cậu mới bắt đầu đi thực tập. Nhưng mà hiện tại, ký túc xá đã trở thành một nơi nguy hiểm mà cậu không muốn ở lại một giây phút nào. Ba tên kia mỗi ngày đều dùng cậu làm công cụ tìиɧ ɖu͙© giải quyết vấn đề sinh lý của bọn hắn. Cậu làm sao có thể tiếp tục chịu nổi cơ chứ.
Vương Trác Nhiên cảm giác chính mình bị ép hư, không phải thận hư, mà là eo hư.
Ngoài ý muốn, công việc này còn mang đến cho cậu một bất ngờ nho nhỏ. Trần Đường, chị gái mà lúc trước cậu theo đuổi, sau khi tốt nghiệp cũng đến công ty này làm việc. Tự nhiên Vương Trác Nhiên lại có động lực dậy sớm để đi làm.
Mặc dù hiện tại xác suất có thể cưa đổ được đối phương gần như bằng 0, nhưng không sao cả, cậu chỉ cần có thể cùng cô nói chuyện là tốt rồi.
Trần Đường cảm thấy mới có mấy tháng không gặp mà trông Vương Trác Nhiên đã thay đổi rất nhiều: không còn béo như trước, quan trọng hơn cả là cậu không còn nói những câu khiến cô đau đầu nữa.
Một buổi sáng cuối tuần, Lê Chính Dương vừa tỉnh lại đã leo lên giường của Vương Trác Nhiên. Cái giường này lúc trước hắn không thèm lại gần, hiện tại lại thích nằm ở đây.
Hắn vừa mới đặt người nằm xuống liền thấy di động bên cạnh Vương Trác Nhiên nhấp nháy không ngừng, dường như có rất nhiều tin nhắn gửi đến. Lê Chính Dương không có sở thích rình coi chuyện riêng tư của người khác nhưng cái ghi chú thân mật làm hắn không thể không đưa mắt nhìn xuống.
Mới sáng ngày ra đã gửi bốn, năm dòng tin nhắn cho Vương Trác Nhiên chính là cái người được cậu ghi chú là "Tiểu Đường", trong đó, chữ "Đường" là một biểu tượng emoji.
“Chào buổi sáng!”
“Cậu vẫn chưa dậy à?”
“Hôm nay đi xem phim với bọn chị không?"
“Chị bao cậu ăn nhé."
Lê Chính Dương đấu tranh nội tâm chừng 10 giây, sau đó quyết định lấy ngón tay Vương Trác Nhiên ấn vào màn hình để mở khóa.
Càng lướt lên trên, sắc mặt Lê Chính Dương càng khó xem. Cuối cùng, hắn không thể nhịn mà bước xuống giường đi tìm Trọng Tinh Minh và Phong Vinh.
Ấy thế mà, Vương Trác Nhiên vẫn say giấc nồng, không hề biết rằng đời sống riêng tư của mình đã bị ba người kia xâm hại.
“Chị, em mua trà sữa ở cổng trường cho chị nhé, em nhớ là chị thích uống."
“A, không cần đâu, chị dạo này đang giảm cân."
“Chị gầy như vậy mà vẫn giảm cân à? Hay là em mua loại ít đường nhé?"
Đây là tin nhắn giọng nói. Giọng nam trong trẻo, còn giọng nữ thì dịu dàng, dễ nghe. Bầu không khí vô cùng mờ ám khiến cho ba người đàn ông nghe thấy liền đen mặt.
Sau khi thức dậy, Vương Trác Nhiên nhận được thông báo là hôm nay, cả phòng cậu sẽ đi chơi.
Cậu cứ nghĩ đây là một buổi tụ họp nghiêm túc, nên luyến tiếc từ chối lời mời của Trần Đường, còn hẹn lần sau sẽ mời cô ăn cơm.
Địa điểm tụ họp là một căn phòng SM ở khách sạn.
Lúc Vương Trác Nhiên bị đưa vào căn phòng này, giây phút nhìn thấy roi da, dây thừng cùng còng tay, cậu sợ toát mồ hôi hột, xoay người muốn chạy trốn.
Cậu giống một con chuột bị một đám mèo vờn bắt, chạy hướng nào cũng có người cản.
“Làm sao vậy…… Có chuyện gì thì từ từ nói……”
Mấy người kia dường như đã kìm nén sự tức giận rất lâu rồi. Hiện tại nhìn thấy cậu liền lập tức bùng nổ. Vương Trác Nhiên không hiểu chuyện gì mà bị đè lên giường lột sạch quần áo. Cậu thở dốc hỏi:
“Mẹ kiếp, mấy người bị điên à?”
Trọng Tinh Minh trả lời cậu:
“Em thử ngẫm lại xem mình đã làm sai cái gì đi.”
Mắt thấy bọn họ tiến lại gần, Vương Trác Nhiên ra sức giãy giụa, lập tức hai tay hai chân cậu đều bị đè lại không thể nhúc nhích được nữa. Phong Vinh trào phúng nói: “Sợ cái gì? Làm cậu sướиɠ.”
Lê Chính Dương đem ngón tay nhét vào nữ huyệt của cậu, moi móc điểm mẫn cảm bên trong, lỗ da^ʍ mới bị cắm vài cái mà nước da^ʍ đã chảy đầy khe thịt, Vương Trác Nhiên không thể khống chế kêu ra tiếng.
Lê Chính Dương bị sự dâʍ đãиɠ của cậu kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến. Hắn thở dốc, không tình nguyện nói:
“Lát nữa chơi chết anh.”
Một ngón tay của ai đó dính chất bôi trơn sờ vào cúc huyệt giúp cậu khuếch trương. Chất lỏng lạnh lẽo nương theo ngón tay căng lỗ huyệt hồng hào mà chảy vào. Hai tay Vương Trác Nhiên bị bắt chéo ở sau lưng. Dây thừng luồn qua cánh tay rồi vòng lên cổ, rồi trực tràng bị đút vào một thứ gì đó bằng kim loại. Đó chính là một loại đồ vật uốn cong như hình móc câu, ở phía đầu nó có một viên bi kim loại.