Kể từ khi kí hiệp ước khuất nhục, chịu những trận dày vò từ bạn cùng phòng, Vương Trác Nhiên đã dần chấp nhận sự thật rằng cậu không thể quay lại như trước kia được nữa.
Điều cậu trăn trở nhất, phải làm sao để ăn nói với bố mẹ đây? Cậu đường đường là con một trong nhà, phải gánh vác trọng trách nối dỗi tông đường.
Cố lơ là tâm lý khó chịu của mình, nhưng hễ cậu cứ nghĩ đến liền bứt rứt hơn gấp bội.
Đối phó xong một tuần thi đầy mệt mỏi, kì nghỉ hè bắt đầu, trong kí túc xá chỉ còn lại Trọng Tinh Minh và Vương Trác Nhiên; ban đầu Lê Chính Dương không muốn rời đi, nhưng vì phải du lịch với bố mẹ nên buộc về, còn Phong Vinh thì phải chuẩn bị tham gia lễ hội âm nhạc của nhà trường.
Vương Trác Nhiên rất muốn về nhà, nhưng lại không thể nào rời xa bọn họ, trông thật giống nhân vật chính bị trúng độc trong mấy cuốn tiểu thuyết võ hiệp, ngày nào cũng cần có thuốc giải.
Trọng Tinh Minh quy định cho cậu phải rời khỏi giường trước mười giờ sáng, không chơi game quá bốn tiếng, tối phải đi ngủ trước mười hai giờ.
Nghỉ hè rồi thì phải nên chơi game đến trời đất tối mù chứ? Vương Trác Nhiên không chịu, cậu giữ chặt con chuột chẳng chịu buông, tranh luận hết sức với hắn, nhưng cuối cùng bị hắn đè xuống cᏂị©Ꮒ liền ngoan ngoãn nghe lời.
Vương Trác Nhiên còn đang tức tối vì uất ức, Trọng Tinh Minh liền nói với cậu: “Anh đã đặt sẵn vé ngày mai đi xem phim rồi, XXX2, đi chung với nhau đi.”
Vương Trác Nhiên vốn là một fan trung thành của loạt phim bom tấn của hãng XXX đầy kịch tính, vừa nhắc đến đây, cậu đã căng tròn hai mắt, nhẹ giọng cảm thán: “Ý, sao phát hành sớm vậy chứ, em còn tưởng phải đợi thêm một thời gian nữa cơ.”
‘Ừm. Nhưng mà anh còn chưa xem tập một nữa, xem tập hai có hiểu được không nhỉ?”
Trọng Tinh Minh hỏi một cách đầy thành ý, khiến Vương Trác Nhiên quên luôn việc cậu đang khóc vì không được chơi máy tính, ngồi ân cần giải thích cho hắn nghe về tập một của phim, Trọng Tinh Minh cũng chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng còn đặt câu hỏi cho cậu.
“Khúc đặc sắc nhất đây này, thật ra anh ấy chưa chết, anh ấy sống lại rồi, đỉnh không ha ha ha”
“Đặc sắc thật, sau đó thì sao? Uống ngụm nước đi rồi nói tiếp.”
Vương Trác Nhiên nghe lời Trọng Tinh Minh, nhấp một ngụm nước, Trọng Tinh Minh bắt cậu uống sạch ly.
“Ồ, được.” Cậu lầm bầm, xong uống hết.
Nước đã dập tắt ngọn lửa trong vô tình.
Tối ngày hôm sau, họ đi xem phim. Vương Trác Nhiên không ngờ Trọng Tinh Minh đã đặt ghế dành cho cặp đôi.
Hai tên con trai, ngồi ghế đôi gì vậy chứ?
Vương Trác Nhiên lúng túng đặt túi bỏng ngô giữa hai người, cầm điện thoại lên, cậu vô tình nhận được môt tin nhắn từ group của ký túc xá.
Là Lê Chính Dương, hắn gửi một video phong cảnh du lịch, nói rằng Thái Lan vừa nóng vừa nắng.
Vương Trác Nhiên tag tên hắn, “chụp bê đê xem”, sau đó gửi kèm cái mặt cười đểu.
Lê Chính Dương rep lại icon mèo lắc đầu, “Không, tôi không coi mấy người chuyển giới đâu, xem cậu đủ rồi.”
Lời này, sao mà nghe giống như đang mắng người ta vậy?
Vương Trác Nhiên cảm thấy khó chịu, Trọng Tinh Minh đưa mặt lại gần, “Em có hứng thú với người chuyển giới à?”
Ngồi ở hàng ghế cuối cùng, ánh sáng mờ ảo phảng phất, Vương Trác Nhiên không nhìn rõ biểu cảm trên mặt của Trọng Tinh Minh, theo bản năng, cậu cảm thấy nguy hiểm, thật may sao lúc này phim đã bắt đầu chiếu.
Vương Trác Nhiên thích nhất là cảnh người máy đánh nhau, cậu không thể rời mắt khỏi màn hình, ngay đoạn cao trào nhất, một bàn tay đã len lỏi vào trong quần cậu.
“A!”
Hôm nay cậu mặc một cái quần đùi rộng sọc xám ngắn, mỏng tanh, có nhiều lợi thế cho đôi bàn tay ấy.
Vương Trác Nhiên kinh hãi quay sang nhìn Trọng Tinh Minh, cầm chặt đôi tay tránh để hắn xâm phạm, nhưng cậu không chống lại được sức mạnh của hắn, ngón tay chậm rãi len lỏi, đầu ngón tay khẽ đẩy lớp vải mềm vào bên trong một ít.
Làm một vài lần như vậy đã bắt đầu nôn nóng, Vương Trác Nhiên giữ chặt cánh tay của Trọng Tinh Minh, lên giọng van xin: “Đừng, đừng như vậy, rạp chiếu phim...có camera đó.”
“Em cứ xem phim của em đi.”
Trọng Tinh Minh dùng tay kia nắm lấy bả vai Vương Trác Nhiên, tay không tự chủ mà tách, luồn tay kéo căng thịt ra thành hai bên, vuốt nhẹ lên trên rồi lại xoa xoa.
Trời...ạ...
Vương Trác Nhiên ngẩng cổ run lên một cái, toàn thân ớn lạnh, cậu buông bàn tay đang nắm tay Trọng Tinh Minh ra, bịt lấy miệng mình để không phát ra âm thanh. Cậu thơ thẩn nhìn vào màn hình chiếu phim với đầy hiệu ứng kịch tính cùng bóng lưng của khán giả, mọi thứ trở nên mơ hồ.
Cậu co người trên ghế, hai chân run rẩy kẹp lấy tay hhanws, lỗ hoa tiết dịch nhầy không ngừng theo nhịp xoa của đôi tay.
Bàn tay hung hăng chiếm lấy lỗ hoa, âʍ đa͙σ, hoa môi cùng thịt; miệng lỗ tham lam run rẩy, co rút ôm lấy lòng bàn tay, tiết dịch không ngừng.