Hơn 8 giờ sáng, Lê Chính Dương theo thói quen tỉnh giấc. Hắn nhìn qua căn phòng, không thấy Phong Vinh và Trọng Tinh Minh đâu, thầm nghĩ hai người họ có lẽ đã đi học rồi.
Còn Vương Trác Nhiên thì vẫn đang ngủ. Cậu vì không mặc áo nên vυ' đều lộ ra ngoài. Cậu nằm nghiêng ôm chăn, hai cánh tay vì khép lại nên hai vυ' dính vào nhau tạo thành một cái rãnh sâu. Lê Chính Dương biết cậu có thói quen ngủ nướng. Thỉnh thoảng vào cuối tuần, cậu sẽ ngủ cả một ngày, không một tiếng ồn nào có thể đánh thức cậu.
Tư thế ngủ này thật là dâʍ đãиɠ!
Lê Chính Dương bước xuống giường mình rồi chèo lên giường Vương Trác Nhiên. Hắn nhẹ nhàng nằm bên cậu. Hai nam sinh nằm chung trên giường dài 1 mét 2 trông có vẻ chật chội. Hắn nâng lên một chân của cậu, từ từ đem dươиɠ ѵậŧ đang "chào cờ" của mình đút vào.
Người còn không có tỉnh, cái miệng phía dưới lại không ngừng mấp máy mυ'ŧ lấy dươиɠ ѵậŧ,vừa ướt vừa nóng. Lê Chính Dương nhìn tấm lưng trắng ngần trước mắt, hắn vươn tay nắm lấy eo Vương Trác Nhiên bắt đầu tàn nhẫn đưa đẩy. Tiếng kẽo kẹt phát ra từ chiếc giường vô cùng rõ ràng.
Mặc dù lỗ đang bị chơi đến mức không khép lại được nhưng Vương Trác Nhiên vẫn không có dấu hiệu thức tỉnh.
Lê Chính Dương có chút nghi ngờ kích thước thằng em của mình. Rõ ràng âʍ đa͙σ đang điên cuồng bú ʍúŧ dươиɠ ѵậŧ của đàn ông, nhưng chủ nhân của nó vẫn có thể hô hấp đều đặn. Thật khó tin.
Lê Chính Dương đột nhiên nắm lấy cánh tay Vương Trác Nhiên. Hắn Hắn giơ chân cậu lên cao hơn nữa rồi đút vào càng sâu. Hắn vừa đưa đẩy vừa vươn một bàn tay túm cả hai bên vυ' bóp mạnh một cái.
Cuối cùng thì Vương Trác Nhiên cũng bị bóp đau đến mức giật mình tỉnh dậy. Cậu mở mắt rồi rêи ɾỉ vài tiếng:
“A a a……! A! A! Mẹ nhà cậu, buổi sáng động dục cái gì?”
Lê Chính Dương tàn nhẫn chơi cậu, ngón tay mạnh mẽ xoa bóp núʍ ѵú:
“Buổi sáng đàn ông ai cũng sẽ “chào cờ”. Anh không biết điều này sao? A….bên trong lỗ da^ʍ thật ướt…..a.”
Vương Trác Nhiên vừa mắng chửi Lê Chính Dương vừa cố gắng kéo tay hắn ra khỏi vυ' mình. Nhưng cậu càng giãy dụa, hắn càng bóp chặt hơn. Lỗ da^ʍ phía dưới không biết xấu hổ mà chảy dâʍ ŧᏂủy̠. Không còn cách nào khác, Vương Trác Nhiên đành nhắm mắt lại, thuần phục trước kɧoáı ©ảʍ của tìиɧ ɖu͙©.
Đàn ông ai cũng vậy thôi. Chỉ cần nửa người dưới được thỏa mãn, bọn họ không quan tâm bất cứ điều gì. Thế cho nên, ký túc xá của cậu hiện tại mới thành một chiến trường dâʍ ɭσạи như vậy.
Vương Trác Nhiên bị đè ở trên giường chơi đến thần trí không rõ, không phân biệt được ngày hay đêm. Nước dãi từ khóe miệng chảy xuống đầm đìa, thấm ướt cả gối. Âmthanh của Lê Chính Dương truyền đến từ sau lưng:
“Ca ca, Trác Nhiên ca ca, em muốn uống sữa.”
Lúc Vương Trác Nhiên biết Lê Chính Dương đẻ sau mình 7, 8 tháng, cậu đã yêu cầu đối phương gọi mình là anh, nhưng hắn không chịu gọi. Hiện tại, hắn đột nhiên gọi như vậy khiến lòng tự tôn của cậu được thỏa mãn. Tuy nhiên, giá như không có bốn chữ cuối.
“Cậu vẫn chưa cai sữa à!”
“Trác Nhiên ca ca, cho em uống đi, cho em uống đi mà. Anh quên ước hẹn của chúng ta rồi sao. Anh không thể từ chối em được đâu.”
Lê Chính Dương đổi tư thế. Hắn bế Vương Trác Nhiên lên, để cậu ngồi lên đùi mình. Hai người quay mặt vào nhau. Tư thế này khiên Vương Trác Nhiên có vẻ cao hơn hắn. Dựa vào lợi thế này, Lê Chính Dương chỉ cần cúi đầu là có thể bú sữa của cậu. Hắn quả nhiên đã cúi xuống và để lại vài trái dâu tây trên hai quả vυ' trắng nõn của cậu. Lê Chính Dương nhìn kiệt tác của mình cười cười. Sau đó, hắn tàn nhẫn mυ'ŧ mạnh núʍ ѵú của cậu vào miệng.
“A! A…a…! A a……”
“Mới mυ'ŧ được ngụm sữa mà lỗ da^ʍ đã phun nước. Thật là lợi hại!”
Hai núʍ ѵú bị thay phiên bú ʍúŧ khiến Vương Trác Nhiên sướиɠ đến mức run rẩy thân thể. Vì là ở trên giường nên hai người bọn họ cũng không dám làm quá lâu. Sau một hồi cᏂị©Ꮒ một cách từ tốn thì Lê Chính Dương bắn tinh.
Vương Trác Nhiên nhắm mắt thở dốc. Cậu vươn tay đẩy đầu Lê Chính Dương ra khỏi ngực mình, nói:
“Tôi muốn đi ngủ.”
Lê Chính Dương cảm thấy buồn cười:
“Sắp 10 giờ rồi đấy, anh vẫn còn muốn ngủ à?”
“Nhiều lời. Là ai đánh thức tôi?”
“Được rồi, là em không tốt. Bây giờ em cùng anh ngủ.”
“Cậu ngủ với tôi làm gì. Giường thì bé.”