Thẳng Nam Đáng Khinh Trở Thành Món Đồ Chơi Của Phòng Ký Túc Xá

Chương 10: Tách chân chụp ảnh (H)

“A! A! Ưm ha!!! Ưm… đừng, đừng đâm nữa… tôi… muốn chết.” Gương mặt của Vương Trác Nhiên kề sát gối đầu, rêи ɾỉ đứt quãng theo tiết tấu đâm chọt của người đàn ông ở phía sau, Phong Vinh ép cậu phải làm tư thế quỳ bò, túm chặt lấy cả hai cánh tay cậu, dươиɠ ѵậŧ thô dài điên cuồng đâm vào huyệt động vừa nóng bức vừa ẩm ướt, nhắm thẳng vào tận cùng bên trong mà chơi, đâm đến mức cả người cậu cũng run rẩy. Mỗi một lần tiến vào, cửa huyệt bé nhỏ đều căng thành một cái động lớn, tϊиɧ ɖϊ©h͙ pha với dâʍ ɖị©ɧ tràn ra từ chỗ giao hợp.

“Tôi làm chết cậu, cái đồ dâʍ đãиɠ, thiếu đàn ông đâm…” Phong Vinh phát hiện ra được ý đồ muốn trốn thoát, cơ thể hắn đã sớm hơn một bước trấn áp lạ. Bàn tay to lớn của hắn siết lấy cổ cậu, một bàn tay khác thì phủ lên bầu ngực cực kì co giãn, bên trên phủ kín những vết đỏ do bị chơi quá nhiều. Hắn cứ dùng tư thế này mà cần mẫn đẩy đưa, cảm nhận được những phản ứng nhỏ từ cơ thể dưới thân mình.

Đầy mặt Vương Trác Nhiên dính đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ khiến cho dáng vẻ vừa khóc vừa rên của cậu càng thêm kí©ɧ ŧɧí©ɧ mắt người nhìn. Phong Vinh sớm đã không còn nhớ rõ bản thân đã bắn bao nhiêu lần, mãi cho đến khi Vương Trác Nhiên đã không còn sức lực rêи ɾỉ hay phản kháng, chỉ có thể sờ soạng hai đầṳ ѵú mình rồi phát ra mấy tiếng hừ hừ như mèo kêu.

Lần cuối cùng Phong Vinh bắn tinh đã bóp lấy cằm Vương Trác Nhiên, bắt cậu há to miệng, nhét cả cây dươиɠ ѵậŧ của mình vào miệng cậu. Trên mặt Vương Trác Nhiên vẫn còn đọng lại những vệt tϊиɧ ɖϊ©h͙ chưa kịp khô, tinh thần hoảng hốt cực độ, chỉ có thể theo bản năng mà dùng lưỡi đẩy cái thứ vừa được nhét vào miệng ra, thế nhưng lại kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến mức khiến Phong Vinh bắn ra.

Hắn duỗi ngón tay quấy loạn tϊиɧ ɖϊ©h͙ trong miệng Vương Trác Nhiên, ngắm nhìn vẻ thê thảm đáng thương của cậu, thêm cả chiếc lưỡi hồng dính đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ khiến trong lòng hắn tràn ngập vui sướиɠ.

Vương Trác Nhiên dựa vào mép giường nôn khan hai lần, sau đó lâm vào trạng thái hôn mê bất tỉnh.

Phong Vinh vào phòng tắm tắm rửa sạch sẽ, mặc xong quần áo rồi mới quay lại nhìn Vương Trác Nhiên đang bất tỉnh kia, nhíu chặt đầu mày quan sát hô hấp của cậu. Sau khi xác định người không sao cả mới hừ cười một tiếng: “Thật đúng là khiến người khác không nhịn được mà.”

Cơ thể Vương Trác Nhiên không có lấy một mảnh vải che, lộ ra một bên ngực trắng nõn và sống lưng, dáng vẻ khi ngủ vừa an tĩnh mà lại khiêu gợi. Phong Vinh nhịn không được mà xốc chăn lên, móc điện thoại ra, tách hai chân cậu bắt đầu quay chụp.

Đóa hoa bé nhỏ xinh đẹp giữa hai chân bị chà đạp đến mức sưng đỏ còn tụ máu, xuất hiện bên trong máy ảnh cho cảm giác như vẫn đang nhẹ nhàng co rút, khiến cho một dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ nồng đậm theo đó mà chảy ra ngoài, một khung cảnh dâʍ đãиɠ khó mà tưởng tượng nổi.

Phong Vinh chụp điên cuồng mấy trăm tấm ở nhiều góc độ rồi mới hài lòng tắt điện thoại đi.

Vương Trác Nhiên ngủ quá giờ thuê phòng mới tỉnh lại, trong khách sạn chỉ còn sót lại một mình cậu.

Cậu có cảm giác eo mỏi lưng đau, ngay cả cánh tay cũng mỏi nhừ chẳng thể dùng sức vì ngày hôm qua Phong Vinh nắm lấy kéo ra phía sau. Cậu chua xót trong lòng mà không ngừng mắng mỏ, cái thằng Phong Vinh chết tiệt này bắn nhiều lần như vậy, đã thế còn bắn hẳn hai lần vào miệng cậu, chỉ có hai ngàn tệ mà dày vò cậu thật mẹ nó muốn chết đi sống lại.

Ở trong hoàn cảnh thế này cậu mới biết Trọng Tinh Minh rốt cuộc là tốt đẹp biết bao nhiêu. Ít nhất Trong Tinh Minh còn mua cơm cho cậu, thương lượng kĩ càng với cậu.

Mắt thấy đồng hồ sắp điểm 12 giờ, Vương Trác Nhiên chỉ đành đỡ eo, ra khỏi khách sạn về lại kí túc xá. Đoạn đường này cậu đi gian nan không khác gì đi thỉnh kinh, có cảm giác ở phía dưới của bản thân sưng lên rất nhiều, lúc bước đi bị cọ xát rất đau.

Cậu vừa mới về đến kí túc xá thì đã thấy Trọng Tinh Minh đưa lưng về phía mình, làm như là không nghe thấy tiếng cậu bước vào cửa.

Mở điện thoại ra, trong nhóm lớp có người tag tên cậu, tốt bụng đề cập với cậu những chuyện mà cậu đã bỏ lỡ.

Trước nay Vương Trác Nhiên luôn là người ném đồ lung tung, ngày trước thì còn có Trọng Tinh Minh nhắc nhở cậu, nhưng mấy ngày nay thái độ của Trọng Tinh Minh đối với cậu có thể nói là hững hờ như nước giá lạnh như sương.

Cậu thở dài, leo lên cầu thang lấy đống văn kiện đại hội quan trọng ra, chỉ tiếc là đã quá hạn rồi.

Vương Trác Nhiên làm bộ như chẳng có chuyện gì quay đầu lại hỏi Trọng Tinh Minh: “Trưởng phòng, cái văn kiện quan trọng của đại hội có thể gửi lại cho em một bản khác không, cái của em đã quá thời hạn rồi.”

Lúc cậu mở miệng nói mới phát hiện ra âm thanh của bản thân nghe vừa nghẹn ngào vừa khàn khàn, khác xa ngày thường rất nhiều.

Trọng Tinh Minh không trả lời, thế nhưng Vương Trác Nhiên vẫn nhận được văn kiện mà hắn gửi tới.

Vậy xem ra hắn không có tức giận, lúc này cậu mới nhẹ nhõm thở ra: “Cảm ơn trưởng phòng!”

Sau lưng cậu truyền đến tiếng bước chân, vừa lúc ngẩng đầu lên thì đυ.ng phải gương mặt nhàn nhạt của Trọng Tinh Minh ở ngay cạnh cậu. Hắn hỏi: “Đêm qua em đi đâu?”