Lê Nam Trân ngồi trên giường, nhìn bαo ©αo sυ đã qua sử dụng trong thùng rác, cảm thấy vô cùng thất bại.
Làm sao cô có thể ngây thơ cho rằng Kỳ Hàn sẽ buông tha cho cô như vậy?
Hơn nữa… Thật ra mà nói, sau khi bình tĩnh và nghĩ lại, cô không khỏi cảm thấy biết ơn vì mình có thể ở nhà Kỳ Hàn mà không cần phải tự mình đi ra ngoài tìm một nơi ở khác.
Ở lại nơi này của Kỳ Hàn thì chỉ có mình anh nhìn thấy dáng vẻ chật vật của cô, nhưng nếu ra ngoài sống một mình, tất nhiên sẽ phải bán đi vài thứ gì đó. Nếu bị mọi người trong vòng biết được…
Hơn nữa Kỳ Hàn không biết rằng cô đã bị đuổi ra khỏi nhà, nên ở đây cô vẫn là một tiểu thư nhà giàu xinh đẹp.
Mặc dù bản thân cũng cảm thấy mừng rỡ khi không phải quay trở lại ngôi nhà đó, nhưng mọi thứ về "Lê Nam Trân" kiêu ngạo kia, đều do ngôi nhà đó ban tặng.
Nghĩ như vậy, cũng không cảm thấy thua thiệt.
Dù sao nếu ở nhà thì sẽ sớm phải "liên hôn" với người mình còn không quen biết.
Cho nên, cứ như vậy, khi Kỳ Hàn đã xử lý xong miệng vết thương ôm đồ vật tiến vào, Lê Nam Trân đã hoàn toàn điều chỉnh lại tâm lý của mình.
Nhưng cô còn tức giận việc bị anh trêu đùa, cho nên trừng mắt nhìn chằm chằm anh.
"Tôi mua theo size của cậu. Không biết có vừa không."
Kỳ Hàn cầm một bộ quần áo tiến vào, bộ đồ lúc trước Lê Nam Trân mặc đã bị tàn phá không còn hình dạng.
Lê Nam Trân nhận lấy nó và thấy rằng đó là nhãn hiệu xa xỉ mà cô thường mặc, mặc dù nó không phải là món đồ mới của mùa này nhưng vẫn cần đến 50 vạn để có được nó.
Kỳ Hàn... Không phải mọi người đều nói anh là một đứa trẻ mồ côi, không có bao nhiêu tiền sao?
Kỳ Hàn không có đáp lại vẻ mặt nghi hoặc của Lê Nam Trân, lấy ra chìa khóa đưa cho cô: "Chìa khóa cửa."
Xong xuôi mọi chuyện, anh cũng không dừng lại ở đó, cầm hai chiếc quần áo của mình và đi ra ngoài.
"Còn sợ xem sao? Cũng không phải chưa từng xem qua..." Lê Nam Trân đỏng đảnh theo thói quen, nếu Kỳ Hàn nghe được, có lẽ anh sẽ xem xét việc ở lại xem cô thay đồ.
Lê Nam Trân thu dọn đồ đạc rồi vào phòng tắm soi gương, cô gái trong gương trông phờ phạc, mắt vẫn đỏ và sưng lên vì bị Kỳ Hàn thao hỏng, trên cổ có vết đỏ, là người thì chỉ cần nhìn vào là biết đã xảy ra chuyện gì!
Lê Nam Trân mắng thầm rồi xách đồ đi ra ngoài, lúc này Kỳ Hàn cũng không biết đi đâu nữa, khiến người khác không thể không cảm khái thể lực của anh.
Lê Nam Trân mua một loại kem che khuyết điểm không rõ nhãn hiệu ở tầng dưới siêu thị, đắp lên cổ và ngực gần xương quai xanh rồi bắt taxi đến nhà Thi Tỉnh Lôi.
“Bảo bối của tớ, sao cậu lại có nhiều đồ như vậy!” Lê Nam Trân vừa vào cửa, Thi Tỉnh Lôi không khỏi than thở, “Cậu tự mình xem đi.”
Có thể có bao nhiêu?
Lê Nam Trân không quan tâm, cho đến khi cô đi theo Thi Tỉnh Lôi vào bên trong — trong đó có ít nhất năm hoặc sáu chiếc vali 28 inch.
"Nhà cậu có lẽ đã dọn sạch phòng của cậu, thậm chí còn ném cả bàn làm việc của cậu. Tớ đã chọn rất lâu rồi đó."
"Trời ạ..." Lê Nam Trân sửng sốt và chân thành cảm ơn: "Vất vả cho cậu rồi."
Thi Tỉnh Lôi lắc đầu, "Tớ đã dán nhãn vào mấy cái rương rồi, cậu tự mình mang đi phân loại đi." Cô ấy lấy ra một cái túi nhỏ khác, "Cậu để trong ngăn kéo, tớ mở ra xem thì thấy là thẻ ngân hàng linh tinh, cho nên đã cầm theo. "
Lê Nam Trân mắt sáng lên, tất cả thẻ, chứng chỉ và thậm chí cả tài liệu của cô đều nằm trong đó, trước đó, cô vẫn đang loay hoay tìm cách bù đắp cho những thứ đã mất này.
"Đa tạ bảo bối! Cám ơn cậu!"
Thi Tỉnh Lôi nháy mắt với cô: "Nhiều đồ như vậy chắc cậu không mang về hết được, lát nữa tớ sẽ gọi công ty chuyển nhà."
Nói rồi kéo cô sang phòng khác: "Giờ cậu thật sự không về nhà nữa à?"
Hỏi ra rồi lại không khỏi hối hận: Hoàn cảnh của cô ấy cũng không tốt hơn Lê Nam Trân bao nhiêu, không thể giúp được gì, vậy hỏi có ích gì?
“Đúng vậy.”
Lê Nam Trân nhìn thấy sự do dự của Thi Tỉnh Lôi, liền sảng khoái trả lời: "Trước đây tớ đã âm thầm mua một căn nhà ở bên ngoài."
Cô không có áp lực về việc lấy nhà của Kỳ Hàn làm của riêng.
Thi Tỉnh Lôi thở phào nhẹ nhõm, nghiêm túc nói: "Cậu có chuyện gì cứ nói cho tớ biết, chỉ cần tớ giúp được, tớ nhất định sẽ giúp!"
Lê Nam Trân nháy mắt với cô ấy và quay lại nhìn nhãn dán trên đống rương hành lý.
Thi Tỉnh Lôi thở dài, nghĩ đến đối tượng liên hôn bị đồn thổi là tồi tệ của mình, cô ấy không khỏi nghĩ đến khả năng tiết kiệm tiền để mua nhà, cô ấy liếc nhìn, lại để ý đến gáy của Lê Nam Trân.
Hình như... có một dấu đỏ?
Thi Tỉnh Lôi tập trung hơn, không phải ảo giác, hơn nữa theo chuyển động của Lê Nam Trân lại lộ ra một vết khác.
Đồng tử của Thi Tỉnh Lôi đột nhiên co rút lại, nhưng cuối cùng cô ấy cũng không hỏi gì, chỉ kéo cô nói về những chủ đề hàng ngày, sau khi ăn tối thì rời đi.
Mỗi người đều có sự lựa chọn của riêng mình, và không ai có quyền can thiệp.