Bị Cầm Tù Trong Phòng Của Bạn Học Đáng Ghét

Chương 5: Nhìn anh Ŧɦủ ᗪâʍ

Có thể đoán được, Kỳ Hàn trực tiếp bị tay của Lê Nam Trân xoa đến cương cứng.

Lê Nam Trân cảm thấy giãy giụa không ổn, cô sững người không dám cử động, nhưng có thể cảm nhận được rõ có thứ gì đó đang biến hoá phía dưới.

Lớn quá…

Đầu Lê Nam Trân không kìm được mà nảy ra một ý nghĩ, hôm nay Kỳ Hàn mặc chiếc quần thể thao màu đen, chiếc quần rộng thùng thình bị đẩy lên, trông như sắp đâm thủng ra ngoài, điều tệ hơn chính là tay cô đặt trên đó, cô sẽ không dám cử động, lớp vải mềm mại giúp cô dễ dàng cảm nhận được hình dạng phía dưới.

Hơi thở của Kỳ Hàn dần trở nên nặng nề, lực trên tay cũng mạnh hơn. Dù không có kinh nghiệm nhưng Lê Nam Trân vẫn hiểu rõ tình huống hiện tại cực kỳ nguy hiểm.

Lê Nam Trân bất động, nhưng Kỳ Hàn không hài lòng với sự “nghe lời” hiện tại của cô, anh nắm lấy tay cô, từ từ cọ xát, hơi thở đã bắt đầu hổn hển.

“Thế nào?” Kỳ Hàn hỏi, không biết anh đang ám chỉ cái gì, nhưng Lê Nam Trân đột nhiên nhớ tới bức ảnh Kỳ Hàn dùng tay cầm dươиɠ ѵậŧ màu đỏ tím, mùi nguy hiểm ập đến khiến cô không dám nói gì. Mà Kỳ Hàn không cho cô cơ hội trốn tránh, “Sao lại lén nhìn đồ của người khác?” Kỳ Hàn nghiêng đầu nhìn tủ quần áo, quần áo vốn gấp gọn gàng trở nên lộn xộn, “Trẻ con chạm vào đồ của người khác là không lễ phép.”

Không thể hiểu người bắt cóc người khác còn nói cô không lễ phép!

Lê Nam Trân ngẩng đầu trừng mắt nhìn anh, Kỳ Hàn lại nhân cơ hội giữ chặt gáy cô, cúi đầu ôn lên môi cô.

Nụ hôn đầu của cô!

Lê Nam Trân muốn lùi về phía sau, nhưng bị giữ chặt, sức lực giữa nam và nữ lúc này khác biệt nhau vô cùng rõ ràng, hơn nữa thường ngày Lê Nam Trân chỉ thích ngồi chứ không thích đứng, sức chống cự của cô không kém mèo con cào là bao.

Tay Lê Nam Trân đè lên dươиɠ ѵậŧ của Kỳ Hàn cuối cùng cũng được thả ra, nhưng má bị bóp, Kỳ Hàn ép cô há miệng, sau đó lợi dụng khe hở, tìm kiếm lưỡi cô, dùng lưỡi của mình quấn lấy lưỡi cô, mυ'ŧ mạnh vào một cách thoả mãn.

“Ô ô…” Lê Nam Trân dùng cả hai tay đẩy ngực Kỳ Hàn, nhưng cô thật sự không chống cự được sức lực của anh. Môi Kỳ Hàn khô khốc, hôn không hề có tiết tấu nhưng mãnh liệt tàn nhẫn, khiến miệng cô đau rát, thật ra, ngay cả chiếc lưỡi luồn vào trong miệng cô cũng quấy loạn theo bản năng, không hề có kinh nghiệm lại hôn cô đến mức có hơi choáng váng.

Lê Nam Trân cắn mạnh, vội vàng quá dẫn tới cắn cả lưỡi của mình, mùi máu tươi lan ra khắp khoang miệng, nhưng thành công khiến Kỳ Hàn bình tĩnh lại, buông cô ra.

Lê Nam Trân ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt của Kỳ Hàn, anh hơi hé miệng thở hổn hển, đôi môi khô ráo bị nước miếng thấm ướt, trong nước miếng còn có một chút máu, trông rất khác dáng vẻ lạnh lùng thường ngày.

Lê Nam Trân trong mắt Kỳ Hàn cũng không khá hơn bao nhiêu, quần áo xộc xệch, đôi mắt đỏ hoe, ướŧ áŧ, một sợi nước kéo ra khi hôn dính ở trên cằm.

Gần như vội vàng, Kỳ Hàn kéo tay cô đến bên giường, Lê Nam Trân bị kéo mạnh, chưa kịp phản kháng đã bị ném mạnh xuống giường, sau đó Kỳ Hàn mở ngăn kéo đựng đồ tình thú, lấy một chiếc còng tay bằng da, trói tay cô vào đầu giường, sau đó để chân cô quỳ xuống, chỗ đứng thẳng ở đũng quần vừa lúc đối diện với cô.

“Đừng nhúc nhích, nhìn tôi.” Kỳ Hàn kéo quần xuống, dươиɠ ѵậŧ gấp gáp nhảy ra, đối diện ngay trước mặt Lê Nam Trân, màu đỏ tím, bên trên nổi đầy đường gân đáng sợ, qυყ đầυ khổng lồ hếch lên, mã mắt chảy không ít dịch nhầy, “Cậu nhìn tôi thủ da^ʍ đến khi bắn ra, tôi sẽ không làm cậu, đừng lộn xộn.”

Một tay Kỳ Hàn cầm dươиɠ ѵậŧ, vuốt ve thật nhanh, một tay ấn đầu Lê Nam Trân, ép cô nhình mình thủ da^ʍ.

“Nhìn này, cứ tưởng tượng dươиɠ ѵậŧ của tôi cắm vào tiểu huyệt của cô, cắm đến tận cùng bên trong, cọ xát huyệt thịt của cậu.” Kỳ Hàn vừa vuốt vừa nói, trong đầu tràn ngập hình ảnh khi Lê Nam Trân hôn mê, nhìn thấy và sờ vào tiểu huyệt xử nữ mềm mại, hồng hào của cô, “Tôi muốn cậu nhìn tôi làm cậu, nhìn cây gậy này cắm vào tiểu huyệt của cậu, làm đến khi cậu tiểu mới thôi.”

Lê Nam Trân phải nghe những lời dâʍ ɭσạи của anh trong khi nhìn anh vuốt ve dươиɠ ѵậŧ của mình, trong đầu không khống chế được hiện lên hình ảnh kia, dường như từ sâu trong cơ thể cảm thấy khô nóng, cô không khỏi kẹp chặt chân, tiểu huyệt phía dưới giống như bị cắm, co rút từng lần một.

Ngón tay thon dài của Kỳ Hàn, khớp xương rõ ràng, màu da thiên lạnh, lúc này đang nắm dương vậy màu đỏ tím dữ tợn, gân xanh trên mu bàn tay và cánh tay kích động nhô lên, nhìn qua vô cùng gợi cảm.

Động tác dần nhanh hơn, anh cũng dựa vào gần hơn, theo động tác của anh, có mấy lần qυყ đầυ cọ vào chóp mũi của Lê Nam Trân. Mũi có thể ngửi thấy mùi tanh và mùi sữa tắm ở chỗ đó, không hề khó ngửi nhưng vẫn khiến Lê Nam Trân nhắm mắt muốn quay đầu đi.

“Đừng nhúc nhích.” Kỳ Hàn kéo mặt cô quay về, thậm chí còn xấu xa ấn xuống, qυყ đầυ cọ qua chóp mũi của cô, “Mở mắt nhìn cho kỹ, nếu không sẽ làm cậu.”

“Tôi không muốn!” Ngoài miệng Lê Nam Trân phản kháng, nhưng không dám nhắm mắt, cô thật sự sợ Kỳ Hàn, không dám làm trái lời anh. Đương nhiên cô cảm nhận được chóp mũi bị cọ qua, còn dính ít dịch nhầy, lúc này cô cảm thấy hơi lạnh.

“Ha…Ha…” Kỳ Hàn thở hổn hển, một tay chống lên tường, cúi đầu nhìn khuôn mặt trắng nõn trong lòng, cô phải mở to mắt nhìn vật thô dài này, người anh kích động run rẩy, nhanh chóng muốn xuất tinh.

“Ha…Tôi muốn bắn…Cậu nhìn tôi xuất tinh có được không? Tôi bắn lên mặt cậu được không…”

Mặc dù là câu hỏi nhưng thực tế Kỳ Hàn không cho Lê Nam Trân cơ hội giãy giụa, trực tiếp bắn lên mặt cô.

Kỳ Hàn bắn vừa nhiều vừa đặc sệt, mặt Lê Nam Trân đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ của anh, có một ít chảy xuống dưới, rơi xuống người cô và ga giường, khắp mũi tràn ngập mùi hương của anh.

Kỳ Hàn thở hổn hển, để dươиɠ ѵậŧ của mình đặt ngoài miệng cô, anh xoa thêm vài lần, đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ cuối cùng bắn khắp mũi và miệng cô.