Muốn Ôm Anh

Chương 46: Cảm giác này thật con mẹ nó khó chịu

Bỗng nhiên bị ôm, cơ thể Nghiêm Hân Nhiễm cứng đờ, thậm chí hô hấp cũng có chút khó khăn.

Cánh tay ôm lấy vai cô nặng trĩu, lại mạnh mẽ, không biết như thế nào, trước mắt cô bỗng nhiên hiện lên hình ảnh cha dượng Triệu Văn Hải che miệng cô kéo cô đi về phía phòng khách.

Cũng là cánh tay mạnh mẽ như vậy, không thể tránh thoát, chỉ có thể nhìn cửa sổ mở duy nhất ở phòng bếp cách cô càng ngày càng xa……

“Ha ha a……Cậu cậu, đương nhiên là của cậu, tôi còn thể tranh đoạt người của cậu sao?” Trương Quản Toàn cười, “Hơn nữa, cho dù tôi muốn cướp cũng không được, không đẹp trai giống người trẻ tuổi như cậu.”

Tưởng Kính Phong không tỏ ý kiến, nhẹ nhấp môi dưới, “Ngồi xuống ăn cơm, để tôi gọi lão Triệu làm thêm vài món.”

“Không không không, chúng tôi đang uống rượu ở bên cạnh, biết cậu ở đây, nên đi qua mời cậu uống hai ly.”

Tưởng Kính Phong hôm nay không có tâm tình xã giao, anh buông vai Nghiêm Hân Nhiễm trực tiếp đứng lên, “Vừa lúc chúng tôi muốn đi rồi.”

“Không phải chứ?”

“Đêm nay thực sự có chuyện, nhiều nhất cũng chỉ có thể uống một chén.” Tưởng Kính Phong đây là uyển chuyển cự tuyệt, lại cũng cứng rắn, ý tứ rất rõ ràng, cấp mặt mũi cho họ nhưng uống nhiều thì không được.

Trương Quảng Toàn là người từng trải, sao có thể nghe không hiểu, lập tức cười ha ha nói: “Chính sự quan trọng, chính sự quan trọng, đi, chúng tôi ngồi ở phòng 3.”

Tưởng Kính Phong rời khỏi ghế, Trần Cương sớm đã đứng dậy thu dọn bao thuốc lá đặt trên bàn, đi theo Tưởng Kính Phong đi ra cửa.

Tưởng Kính Phong mới đi được hai bước cảm giác được không thích hợp, quay đầu lại phát hiện Nghiêm Hân Nhiễm không chỉ có còn ngồi ở kia, biểu tình cũng ngốc ngốc, khuôn mặt nhỏ có chút trắng.

Anh nhíu mày, “Tiểu Nhiễm.”

Ân, anh nhớ rõ mấy người Trần Húc gọi cô như vậy.

Cơ thể Nghiêm Hân Nhiễm run rẩy, cô phục hồi lại tinh thần thì thấy mọi người đều đang đứng, còn nhìn cô, cuộc đối thoại của mấy người trước đó lướt qua tâm trí cô.

“Thực xin lỗi.”Cô vội vàng, một bên xin lỗi một bên đứng lên, từ chỗ bên cạnh cầm lấy cặp sách đeo lên lưng.

Tưởng Kính Phong cảm giác được cô không thích hợp, nhưng hiện tại có nhiều người, cũng không nên hỏi, chỉ là chờ khi cô đến bên cạnh mình, anh lại lần nữa ôm lấy bả vai của cô.

Anh cho rằng cô không quen với mấy người Trương Quảng Toàn, cho nên có chút sợ, muốn cho cô tự tin, không nghĩ tới, vừa đi lên lầu, anh rõ ràng cảm nhận được cơ thể cô run rẩy……

Tưởng Kính Phong rũ mắt xuống, tầm mắt đảo qua đỉnh đầu cô, thời điểm đi tới cửa không dấu vết thu tay lại, cố tình đi lên phía trước hai bước cùng Trương Quảng Toàn đang chờ anh.

Sau đó anh dường như nghe được một tiếng thở dài yếu ớt, trong lòng bỗng nhiên có chút không thoải mái, không thể nói đó làm cảm giác gì….

Đi vào cửa phòng số 3, Tưởng Kính Phong dừng lại bước chân, đem chìa khóa xe ném cho Trần Cương, “Cậu đưa Tiểu Nhiễm ra xe đợi tôi.”

Trần Cương là không nghĩ tới anh sẽ bảo hắn ở trên xe chờ, bởi vì loại chuyện này trước kia chưa từng phát sinh, nên hắn sửng sốt hai giây mới gật đầu.

“Được, em đã biết.”

Nghiêm Hân Nhiễm vẫn luôn cúi đầu, nghe được đi lên xe trước thì nhẹ nhang thở ra, thấy Trần Cương xoay người, cô vội vàng đi theo.

Tưởng Kính Phong liếc mắt nhìn bóng dáng cô, quay đầu lại, vừa lúc nhìn thấy Trương Quảng Toàn cũng nhìn cô, khóe môi gợi lên một tia trào phúng, đồng thời anh cũng nhớ tới cảnh lúc trước Hoắc Cẩn Đình ôm Diệp Tang đi qua người mình.

Khi đó anh cũng liếc mắt một cái như vậy, trong lòng bỗng nhiên động tâm.

Không nghĩ tới, hiện giờ đồ vật của anh cũng bị người khác nhớ thương, loại cảm giác này…… Thật đúng là con mẹ nó không tốt!