Muốn Ôm Anh

Chương 17: Thích thì nói thẳng

Nghiêm Hân Nhiễm ngẩn ra, bước chân dừng lại.

Cô quay đầu, nhìn về phía ba người, lại không nhúc nhích, cũng không hé răng, chỉ dùng ánh mắt dò hỏi chuyện gì.

Ánh mắt cô nghi ngờ lại mang theo đề phòng làm đáy lòng Trần Húc càng thêm bồn chồn.

Kìm nén sự khó chịu trong lòng, Trần Húc cong môi vẫy vẫy tay với Nghiêm Hân Nhiễm.

Đầu ngón tay Nghiêm Hân Nhiễm hơi nắm chặt, đi về phía ba người họ.

“Trần ca, tìm em có chuyện gì?” Nghiêm Hân Nhiễm hỏi, giọng nói rất nhỏ.

“A, cũng không có gì, chỉ là hôm nay kỳ quái mãi không thấy em đi ra.”

“Bài tập có chút nhiều, em vừa mới làm xong.”

“Ồ, như vậy……” Trần Húc gật gật đầu, đôi mắt liếc nhìn Vương Bân bên cạnh.

Vương Bân nghẹn nghẹn, nhìn Nghiêm Hân Nhiễm cười nói: “Ách…… Nếu làm xong bài tập rồi, vậy chúng ta cùng đi ăn khuya.”

Nghiêm Hân Nhiễm rũ mắt xuống, “Hôm nay muộn quá rồi, em không đi.”

Khoe môi Vương Bân có chút cứng đờ, bầu không khí vốn có hơi xấu hổ lại trở nên xấu hổ hơn.

Lão Hạng ho khan, “Khụ, cũng không tính là muộn lắm, mới 12 giờ, đi ăn một chút cũng không mất nhiều thời gian.”

Nghiêm Hân Nhiễm nhẹ nhàng lắc lắc đầu, “Không đi, ngày mai em còn muốn đi học.”

Trong lúc nhất thời không khí im lặng xuống, lão Hạng cùng Vương Bân nhìn nhau một cái, mà Trần Húc rũ mắt như cũ không hé răng.

Nghiêm Hân Nhiễm đợi hai giây, thấy không ai nói chuyện, cười nói: “Em đi rửa mặt trước.”

Trần Húc cuối cùng cũng nhấc mắt lên, thấp giọng phun ra hai chữ, “Đi đi.”

Trái tim Nghiêm Hân Nhiễm khẽ co rút, ngay sau đó cong môi nhìn ba người, xoay người đi về phía phòng vệ sinh.

Cô mới rời đi, Vương Bân cau mày nhìn về phía Trần Húc, Trần Húc vô ngữ.

“Mày nhìn tao làm gì?”

“Tao…… Hiện tại phải làm gì?”

Khoe miệng Trần Húc giật giật, “Mày hỏi tao?”

“Bằng không thì sao?”

“Chết tiệt! Đứa con gái mày thích còn muốn tao giúp mày?!”

Vương Bân nghẹn lại, cúi đầu nâng điếu thuốc lá trong tay lên, trầm mặc nói: “Em ấy giống như thích mày.”

“……” Trần Húc không hé răng, quay đầu đi.

Lão Hạng thấy thế, thờ dài một hơi, “Các cậu làm cái gì? Còn không phải chỉ là thích thôi sao? Thích thì trực tiếp nói cho người ta biết.”

Trần Húc không hé răng, Vương Bân hít một hơi thật sâu, quay đầu hỏi lão Hạng, “Nói như thế nào?”

Lão Hạng trợn trắng mắt, “Nói thích em ấy, hỏi em ấy có muốn cùng cậu yêu đương không, cái này còn muốn tôi dạy, cậu là lần đầu tiên à?”

Vương Bân nhíu mày, “Nhỡ đâu em ấy cự tuyệt thì làm sao?”

“Cự tuyệt thì cự tuyệt, cái này có gì đâu, chúng tôi còn có thể cười cậu?”

“…… Thật mất mặt.”

“Thao! Còn quan tâm mặt mũi……” Lão Hạng trực tiếp quay đầu đi, có chút muốn mặc kệ hắn.

Lúc này Trần Húc chợt nâng điếu thuốc trên tay, ném tàn thuốc xuống dưới mặt đất, đứng lên.

Hắn một bên dùng mũi chân dẫm lên tàn thuốc, một bên phun sương khói nhìn Vương Bân nói: “Tao giúp mày đi hỏi.”

Đôi mắt Vương Bân sáng lên, “Mày muốn hỏi như thế nào?”

“Có thể như thế nào? Nói mày thích em ấy, hỏi em ấy có muốn cùng mày kết giao hay không.”

“Nhỡ đâu em ấy……”

“Cho dù em ấy không đồng ý thì đã sao?” Trần Húc không kiên nhẫn đánh gãy lời hắn, “Nếu thật sự không bỏ xuống được thì tiếp tục theo đuổi không phải được rồi sao?”

Vương Bân rối rít, gật đầu thật mạnh, “Được! Dựa vào lão Húc.”

Trần Húc không hé răng, nhíu mày xoay người đi về phía phòng vệ sinh.

Lúc hắn đi đến phòng vệ sinh, Nghiêm Hân Nhiễm mới vừa rửa mặt xong.

Không nghĩ tới hắn sẽ xuất hiện, cô sửng sốt một giây cúi đầu kêu một tiếng Trần ca, tính toán muốn đi.

Trần Húc gọi cô lại, “Anh có chút việc muốn nói với em.”