Muốn Ôm Anh

Chương 12: Cảm giác không đúng chỗ nào


Trần Húc theo bản năng quay đầu nhìn về phía Vương Bân.

Vương Bân lại không chú ý, cười hỏi Nghiêm Hân Nhiễm, “Em có muốn uống thử một chút không?”

Nghiêm Hân Nhiễm hé mở môi, vừa định mở miệng, Trần Húc bỗng nhiên nói: “Cho em ấy nếm thử một ngụm là được?”

Nụ cười trên môi Vương Bân chợt tắt, sau khi liếc mắt nhìn Trần Húc không nói gì, trực tiếp rót một ít vào ly rỗng của Nghiêm Hân Nhiễm, sau đó rót nốt phần còn lại vào ly của hai người kia.

Rót rượu xong, Trần Húc dẫn đầu cầm cái ly lắc lắc, sau đó ngửa đầu uống một ngụm với bọn họ. Mấy người Vương Bân cũng bưng lên uống, Nghiêm Hân Nhiễm đương nhiên cũng không ngoại lệ.

Nhưng rượu mới vào miệng, Nghiêm Hân Nhiễm phát hiện quả nhiên hai loại rượu này không giống nhau.

Rượu mận không giống với rươu dâu tằm trước, tuy cũng mang theo chút vị chua ngọt, nhưng mùi rượu đậm hơn, không có mùi giống thuốc bắc, mà phảng phất có nhiều mùi thơm đặc trưng của của mận.

Cô nhíu mày nuốt xuống, cảm giác hơi nóng truyền từ yết hầu đến da đầu…..

“A.” Trần Húc cười, “Uống không ngon bằng cái vừa rồi đúng không?”

Nghiêm Hân Nhiễm mím môi nhẹ gật đầu, “Rượu này mùi vị rất mạnh.”

Trần Húc cười, không nói thêm nữa, nhưng Nghiêm Hân Nhiễm có chút hiểu vì sao hắn chỉ bảo Vương Bân cho cô uống một ngụm.

Nhưng mà, không biết như thế nào, lúc sau rõ ràng mọi người vẫn ăn uống, nói chuyện phiếm, đùa giỡn như cũ, nhưng Nghiêm Hân Nhiễm cảm giác bầu không khí có gì đó không đúng, rồi lại không thể nói ra nơi nào không đúng.

Ăn xong Trần Húc gọi chủ quán ra tính tiền, sau khi chủ quán đưa đồ ăn đã đóng gói cho Vương Bân, mấy người đứng lên chuẩn bị đi về.

Vốn dĩ ngồi không có cảm giác gì, nhưng vừa mới đứng lên, Nghiêm Hân Nhiễm bỗng nhiên thấy có chút choáng váng.

Cô không vội vã rời đi, mà là ổn định gót chân, Trần Húc đang dịch bàn ghế quay đầu lại nhìn.

“Làm sao vậy?”

“…… Không có gì.” Nghiêm Hân Nhiễm lắc đầu.

Trần Húc bỗng nhiên hơi quay đầu đi cười nhẹ, rồi mới quay đầu lại nhìn cô nói: ‘Em không uống nhiều đúng không?”

“Không có, không có, không có.” Nghiêm Hân Nhiễm giơ tay lên, tưa như muốn chứng minh, vội vàng dọn bàn ghế rồi đi về phía trước.

Kết quả cô mới đi được vài bước, phía sau liền truyền đến cười vang.

Khóe miệng cô khẽ co giật, dừng lại bước chân quay người, liền thấy Trần Húc, Vương Bân cùng hai người đàn ông kia cười ngã ra sau, cảm thấy không nói nên lời.

“Các anh cười cái gì?”

Trần Húc lập tức học bộ dáng cô giơ tay vẫy vẫy, “Không có gì, không có gì, không có gì……”

“Phốc —— ha ha ha ha ——”

“Ngọa tào —— ha ha ha ha —— Anh Húc! Anh con mẹ nó cười chết em!”

Nghiêm Hân Nhiễm quả thực không thể hiểu được, nhưng kỳ quái chính là, rõ ràng biết bọn họ đang cười mình, cô hoàn toàn không biết cười ở đâu, nhưng cô lại bất giác cười theo.

“Các anh rốt cuộc đang cười cái gì?”

Trần Húc không trả lời cô mà lắc đầu, giơ tay ra hiệu mọi người rời đi.

Đường phố rạng sáng se lạnh, một đường đến tiểu khu, tiếng cười của bọn họ có vẻ đặc biệt lớn.

Nghiêm Hân Nhiễm giống như tùy tùng đi phía sau bọn họ, ở bên cạnh nhặt chút nụ cười cũng rất vui vẻ.

Trở lại khu trò chơi, chị Dương bán xu đã tan tầm rời đi, cửa cuốn vừa mở đã bị kéo xuống một nửa.

Vương Bân cắn điếu thuốc, đi đầu mở cửa, nhìn Trần Húc nói: “Lão Húc, làm hai hiệp.”

Trần Húc từ trong túi móc ra một chuỗi chìa khóa ném cho hắn, Vương bân tiếp nhận đến quầy mở ngăn kéo đã khóa lại, từ bên trong lấy ra một đồng xu.

Trần Húc cười, “ĐM, hai đồng xu không phải đủ cho hai hiệp rồi sao?”

Vương Bân liếc nhìn hắn một cái, đi đến trước máy bọn họ thường hay chơi 97, ném hai đồng xu vào.