Muốn Ôm Anh

Chương 9: Cảm giác rất thoải mái

11 giờ rưỡi, Nghiêm Hân Nhiễm lần nữa đi ra khỏi phòng chứa đồ, đi theo mẹ cùng dì Trương ra ngoài quét dọn.

Tầm mắt cô theo bản năng tìm kiếm thân ảnh Trần Húc, nhưng lại không thấy hắn, chỉ có Vương Bân ngồi dựa ở bên ngoài khu D.

Cô có chút thất vọng, vừa định thu hồi tầm mắt, Vương Bân bỗng nhiên nhìn cô nháy mắt ra hiệu, sau đó xoa cằm đi về phía cửa.

Nghiêm Hân Nhiễm sửng sốt một giây, lập tức phản ứng lại, nhìn Vương Bân gật gật đầu.

Vương Bân nhếch môi cười, đứng lên rời đi, Nghiêm Hân Nhiễm cúi đầu, hít một hơi thật sâu, khóe môi giơ lên, đủ loại cảm xúc bất an lúc trước luôn quấn quanh cô nháy mắt biến mất.

Cô dùng tốc độ nhanh nhất đem khu vực N quét dọn sạch sẽ, sau đó buông cây chổi, nói với Lưu Lệ Quyên muốn đi WC, nhanh như chớp chạy ra bên ngoài khu trò chơi.

Giờ phút này khu trò chơi có chút náo nhiệt, không chỉ có Vương Bân, Trần Húc, còn có hai người đứng ở đó.

Nhưng mấy người không chơi game, mà ngồi trên ghế hút thuốc nói chuyện phiếm.

Nghiêm Hân Nhiễm đi ra, bỗng nhiên cả bốn người không nói, toàn bộ tám cái mắt nhìn cô, ánh mắt mang theo đánh giá tò mò, cũng mang theo tìm tòi nghiên cứu.

Nghiêm Hân Nhiễm bị nhìn, dừng lại bước chân, cô đứng ở cửa, có chút ngơ ngác nhìn Trần Húc.

Trần Húc dường như phản ứng lại, dẫn đầu đứng lên, “Đi di đi, còn ngồi ở đó làm gì?”

Những người khác dường như cũng phản ứng lại, đứng lên đi về phía cửa với nụ cười xấu xa, chỉ có Trần Húc đứng ở tại chỗ.

Nghiêm Hân Nhiễm căng thẳng cuộn lại cổ họng, cô đi đến trước mặt Trần Húc, muốn nói cái gì, rồi lại không biết nói như thế nào, cô hơi cúi đầu.

Tiếng cười nhẹ nhàng xuyên qua tai cô, cô hạ mắt xuống, nhìn đôi giày thể thao màu trắng của Trần Húc di chuyển ra phía ngoài.

Cô đuổi kịp, liền nghe được hắn hỏi: “Tại sao em luôn mặc đồng phục?”

Đầu Nghiêm Hân Nhiễm có chút trống rỗng, dừng lại một giây mới trả lời, “Trường học bắt mặc.”

“Vậy à….” Trần Húc thấp giọng đáp lại hai chữ rồi không nói nữa, điều này làm cho tiếng nói chuyện của ba người Vương Bân đi phía trước có vẻ lớn hơn.

Thời điểm đến đầu hẻm, Vương Bân quay đầu lại hỏi: “Chỗ cũ sao?”

“Ừ.” Trần Húc trả lời.

“Lái xe hay là đi bộ?”

“Tao đi bộ.” Trần Húc cười, “Vài bước còn lái xe?”

“Ách…… Tao chỉ hỏi một chút.”

Vương Bân dứt lời, quay người lại, sau khi im lặng hai giây, người đi bên trái đột nhiên phát ra tiếng cười, ngay sau đó người đi bên phải cũng cười theo.

Vương Bân ở giữa vừa cười vừa chửi rủa, giơ chân đạp người đi bên trái.

Nghiêm Hân Nhiễm thấy thế, tuy rằng không biết bọn họ rốt cuộc đang cười cái gì, nhưng khóe môi lại không chịu khống chế nhếch lên.

“Em cười cái gì?” Trần Húc hỏi.

Nghiêm Hân Nhiễm quay đầu nhìn về phía hắn, “Em cũng không biết.”

Trần Húc cười quay đầu đi, hít một hơi thuốc lá, mới quay đầu nhìn cô nói: “Em có ngốc hay không?”

“A……” Nghiêm Hân Nhiễm không thừa nhận cũng không phủ nhận, mà chỉ cười một lần nữa.

Cười…… Cảm giác giống như sẽ lây bệnh, cũng sẽ làm người ta trở nên nhẹ nhàng, loại cảm giác này rất thoải mái……

Quẹo trái bên ngoài tiểu khu, cách đó không xa có hai cửa hàng bán đồ ăn khuya, bọn Trần Húc thường xuyên ghé quán đầu tiên.

Chủ quán biết bọn họ, thấy họ tới lập tức nhiệt tình tiếp đón.

Mấy người tìm vị trí ngồi xuống, Trần Húc liền hỏi Nghiêm Hân Nhiễm muốn ăn cái gì.

Nghiêm Hân Nhiễm có chút câu nệ, dù sao đây là lần thứ hai cô đi ăn với con trai, lần đàu tiên là bữa sang cách đây một tuần…..

Cô mím nhẹ môi dưới, do dự nói, “Một đĩa bánh quấn nhỏ, nước dùng trong vắt.”

“Còn đồ nướng?”

“Ách…… Không đặc biệt muốn ăn, các anh gọi đi, em sẽ ăn theo.”