Muốn Ôm Anh

Chương 6: Không an phận xao động

6 giờ rưỡi ngày hôm sau, Nghiêm Hân Nhiễm thức dậy.

Cô cầm khăn lông, bàn chải đánh răng đến trước bồn rửa tay, kết quả cô vừa mới lấy kem đanh răng, thì nhìn thấy Trần Húc cùng Vương Bân đi đến.

Đối với hành vi của cô, Trần Húc cùng Vương Bân sớm không còn kinh ngạc, Trần Húc còn cười hỏi: “Đi học à?”

“Vâng.” Nghiêm Hân Nhiễm có chút xấu hổ cúi đầu, đem bàn chải đánh răng nhét vào trong miệng.

“Bọn anh cũng định về, chuẩn bị xong chút nữa cùng nhau đi.” Trần Húc nói.

Nghiêm Hân Nhiễm vừa mới cúi đầu có chút ngốc, nhấc lên ánh mắt nghi hoặc nhìn hắn.

Trần Húc cười cười, “Bọn anh thuận tiện đưa em đến trường học.”

Lời vừa dứt, Nghiêm Hân Nhiễm ngẩn ra, mà Vương Bân vẫn luôn không hé răng quay đầu nhìn hắn, đôi mắt trừng có chút lớn.

Cảm nhận được ánh mắt kinh ngạc của Vương Bân, Trần Húc quay đầu liếc nhìn hắn một cái, “Nhìn tao làm gì?”

“Ách…… Không có gì, không phải muốn đi WC sao?”

Trần Húc nhấp môi không nói chuyện, trực tiếp lướt qua Nghiêm Hân Nhiễm còn nhìn hắn đi vào WC nam, mà Vương Bân cũng vội vàng đuổi theo.

Nghiêm Hân Nhiễm chậm rãi thu hồi tầm mắt, cúi đầu đánh răng một cách máy móc, cảm giác trái tim có thứ gì phồng lên, không khỏi xao động.

Cô nhanh chóng rửa sạch mặt quay trở lại phòng chứa đồ, sau đó đeo cặp sách đi ra ngoài, ngay khi bước chân dường ở ghế sô pha, cô ngồi xuống, từ phía dưới lấy ra một chiếc gương nhỏ của dì Trương.

Trong gương, gương mặt trắng có chút xanh, đôi mắt hơi sưng, tóc mái dính nước thoạt nhìn rất buồn cười.

Cô nhíu mày, giơ tay vuốt lại tóc mái, sau đó buộc lại tóc, rồi mới đưa gương về chỗ cũ, đứng lên ra khỏi phòng chứa đồ.

Lúc cúi đầu bước ra ngoài, cô còn giơ tay vỗ nhẹ khuôn mặt, hy vọng sắc mặt mình sẽ không còn tái nhợt.

Thời điểm bước đến sảnh khu trò chơi, phát hiện Trần Húc cùng Vương Bân đã đứng hút thuốc ở sảnh khu trò chơi.

Cô vội vàng nâng chân chạy nhanh tới, Trần Húc hơi cong môi nhìn cô, sau khi cô đến gần, hắn nâng điếu thuốc trong tay nhấp một ngụm, quay đầu đi về phía hẻm nhỏ nói: “Đi thôi.”

Lúc này trời còn chưa sáng hẳn, trời xám xịt, Nghiêm Hân Nhiễm nhìn hắn thở ra luồng khói trắng từ môi, không biết đó là khói thuốc lá hay sương mù……

Cô khẽ chớp mắt, cúi đầu đuổi theo bước chân của Trần Húc.

“Lạnh không?” Trần Húc đột nhiên hỏi.

“Còn tốt.” Lần này, cô không nói dối.

Vốn dĩ cô lạnh, ở trên sô pha ngủ cả đêm, đặc biệt trời mùa đông, khi tỉnh lại thật sự rất lạnh.

Nhưng không biết vì sao, từ khi Trần Húc nói muốn đưa cô đi học, cô cảm thấy hơi lạnh kia có chút tê mỏi ……

Trần Húc quay đầu nhìn cô hơi co vai lại, không nói gì mà gia tăng tốc độ bước chân, trước hẻm nhỏ có một chiếc xe ô tô mini, hắn giúp Nghiêm Hân Nhiễm mở cửa ghế sau.

“Cảm ơn.”

“Khách khí cái gì, mau lên xe.”

“Vâng.”

Nghiêm Hân Nhiễm vừa dứt lời, Vương Bân đã nhảy lên ghế phụ, phanh một tiếng đem cửa xe đóng lại, một bên hút thuốc lá, một bê xoa tay, “Thật con mẹ nó lạnh.”

Trần Húc quay đầu nhìn Vương Bân, “Nếu không đi ăn chút gì đó trước, ăn xong sẽ ấm hơn chút.”

“Được.” Vương Bân đáp.

Trần Húc quay đầu, cười hỏi Nghiêm Hân Nhiễm, “Trước cửa trường học em chỗ nào ăn ngon?”

Nghiêm Hân Nhiễm ngẩn ra lần thứ hai, cô có thể cảm nhận được Trần Húc đang chăm sóc cô, cô nắm chặt ngón tay trong túi đồng phục trường, “Tới rồi em đưa các anh đi.”

Trần Húc cong môi nhẹ hút hai cái, một tay đem cửa xe sau đóng lại, nâng điếu thuốc trên tay hít sâu một hơi, ném xuống đất dẫm dẫm, vòng lên ghế điều khiển.