Chương 14: Tiến cung thỉnh an.
"Thanh Ly tỷ tỷ, ngươi còn nhớ ta không?" sau khi vừa vào xa, Tô Thê Thê ngồi xuống bên cạnh Thanh Ly hỏi.
"Đương nhiên nhớ..." Lục Phương Đình thay đổi âm điệu nói, có chút không quan khoảng cách Tô Thê Thê gần nàng như vậy. Tiến cung thỉnh an nàng vốn cũng muốn đi, chỉ là thân thể hắn không tiện, người trong cung sớm biết nên cũng không ép nàng tiến cung thỉnh an, nàng giả làm nha hoàn đi cùng Tô Thê Thê, mượn thân phận này làm chuyện khác một chút.
"Lần trước không gặp được Thanh Ly tỷ tỷ, ta vẫn chưa cám ơn được tỷ tỷ, Thanh Ly tỷ tỷ sau này nếu có chuyện gì, ta nhất định sẽ dùng hết sức." Tô Thê Thê nói, lời này Tô Thê Thê nói rất chân thành, chuyện lần trước, "Thanh Ly" đối với nàng đúng là đại ân, nàng tự nhận không thể nhanh trí giải quyết việc nào như thế này được, nếu thực sự bị tên kia được như ý, nàng không làm được gì còn bị chó cắn một cái, nói không chừng còn phải chết chắc rồi. Đối với "Thanh Ly" Tô Thê Thê đối đãi thành ân nhân, cho nên so với những người khác thì có nhiều chân thành hơn.
"Việc ngày đó, không cần nhắc lại." Lục Phương Đình nói.
"Được... Thanh Ly từng luyện võ sao?" Tô Thê Thê nhìn Lục Phương Đình mặt không đổi sắc cũng không để ý, cũng không nói nhiều hỏi một câu chính mình cảm thấy hứng thú.
"Luyện qua một ít..." Lục Phương Đình nói.
"Từ nhỏ đã luyện rồi sao? luyện cái gì? ngươi có sư phụ không? sư phụ có lợi hại không?" Tô Thê Thê liên tiếp hỏi.
"..." Lục Phương Đình không nghĩ đến Tô Thê Thê lại thay đổi nhanh như vậy, ở trước mặt mọi người bên ngoài đoan trang ưu nhã bộ dạng đại tiểu thư, căn bản chỉ là một tiểu lảm nhảm lòng đầy hiếu kỳ...
"Cái này, đúng vậy..." Lục Phương Đình trả lời Tô Thê Thê thêm một câu muốn kết thúc trọng tâm câu chuyện.
"Ta hiểu rồi, quy củ giang hồ.... ngươi thực sự rất lợi hại, nữ hiệp! nếu ta có một nửa như ngươi thì tốt rồi..." Tô Thê Thê không để ý Lục Phương Đình nói nhiều hay ít, chỉ hâm mộ nói.
"Huyện chủ là thiên kim đại tiểu thư, tự có người bảo hộ, luyện võ quá cực khổ, đối với ngươi cũng không dùng..." Lục Phương Đình nhìn Tô Thê Thê run sợ, hai hàng lông mày cong lên ánh mắt tràn ngập sùng bái, đôi mắt đen bóng dường như mọc lên tinh quang.
Tô Thê Thê vốn có hình dáng tốt, cười rộ lên càng đẹp mắt. âm thanh lại uyển chuyển êm tai, khiến người ta không ghét được, cho dù Lục Phương Đình luôn cảnh giác người xung quanh, bị Tô Thê Thê nắm tay cũng cứng lại mà trầm tĩnh hẳn.
"Người khác có hay không cũng không sao, không biết Thanh Ly tỷ tỷ có tỷ tỷ hay muội muội không?" Tô Thê Thê tiếp tục hỏi.
"Không có, huyện chủ cần gì phải hỏi cái này?" Lục Phương Đình nói.
"Ta thấy tỷ tỷ lợi hại như vậy, cũng muốn tìm một nha hoàn như ngươi. Không biết trong vương phủ có chỗ nào cấp người như tỷ tỷ không?" Tô Thê Thê nói ra mục đích chính của mình. Làm quả phụ cũng không dễ, phải tìm người võ mới được, nếu được nàng thực sự muốn tiểu một tiểu tỷ tỷ có võ giá trị nhan cao, thứ nhất là phong cách, thứ hai là an toàn, có thể tiêu sái đi khắp thiên hạ, muốn đi đâu thì đi.
"Huyện chủ nếu muốn, ta có thể cho huyện chủ một chủ ý..." Lục Phương Đình nhìn ánh mắt Tô Thê Thê tha thiết, liền trả lời.
"Thật tốt quá, cảm tạ Thanh Ly tỷ tỷ..." Tô Thê Thê cao hứng nói, nghĩ thầm tiểu tỷ tỷ này đúng là tốt, đáng tiếc dáng vẻ quá "mốt"...
Lục Phương Đình khẽ nhíu mày, vì Tô Thê Thê lại dính nàng thêm một chút, thân thể lấn lướt nàng, bất quá trên người nàng mang huân hương nhàn nhạt trộn cùng mùi vị bản thân ngược lại cũng không tệ...
"Thanh Ly tỷ tỷ sao tay ngươi lại lạnh như vậy? có phải y phục quá mỏng không? lò sưởi tay này cho ngươi a..." Tô Thê Thê đυ.ng phải tay Lục Phương Đình, cảm giác lạnh lẽo truyền đến, đưa tay sờ một cái, khiến cho Lục Phương Đình cứng lại, trong tay rất nhanh có thêm một cái lò sưởi tay tinh xảo.
"Nữ hài tử phải tự bảo vệ chính mình... thân thể không thể bị lạnh... mua một bộ y phục mùa đông bạc ta vẫn phải có..." Tô Thê Thê nói với Lục Phương Đình, còn đem áo khoác của mình đắp một nửa cho Lục Phương Đình, còn kín đáo đưa cho Lục Phương Đình một cái hà bao đầy bạc vụn.
Có rất ít người nói như vậy với Lục Phương Đình, bởi vì nàng là chủ tử, là "nam nhi" là trụ cột gia đình, là người bảo vệ gia tộc, không thể che chở cho chính mình hảo hảo được, cho dù là mẫu phi cũng không có nói như vậy với nàng...
"Đa tạ..." Lục Phương Đình nói với Tô Thê Thê, muốn cự tuyệt Tô Thê Thê, nhưng lại bị sự nhiệt tình của nàng làm thản nhiên, cuối cùng không nói ra miệng.
"Không cần khách khí, được rồi hiện tại ta không có đồ tốt gì cho ngươi, thế nhưng có một thứ nhất định ngươi sẽ thích. Chỉ là làm thứ này cần có số đo, ta cần phải đo ba vòng của ngươi một chút..." Tô Thê Thê nói, nàng thấy Lục Phương Đình tính cách của nàng cũng rất đặc biệt, muộn muộn khốc khốc, điển hình trong nóng ngoài lạnh.
"Ba vòng?" Lục Phương Đình chưa từng nghe nói qua từ như vậy.
"Chính là ngực, eo, mông, dùng để lấy số đo may may nội y rất thoải mái.... chờ quay về ta đo cho ngươi, làm cho ngươi một bộ..." Tô Thê Thê nói.
"..." Lục Phương Đình trầm mặc, Tô Thê Thê nói rất thoải mái, nàng không có lòng hiếu kỳ, đúng vậy....
Lục Phương Đình không nói gì, Tô Thê Thê nói vài câu rồi cũng không nói nữa.
Xe ngựa ra khỏi vương phủ, chậm rãi đi trên đường đá phiến, Tô Thê Thê kéo rèm cửa sổ nhìn xuống, vì khí trời quá lạnh, bên ngoài cũng lạnh theo, xe đi đến khu quan lớn, thỉnh thoảng lại thấy vài chiếc xe ngựa, vài chiếc kiệu đi ngang qua.
Khoảng cách còn dài, Tô Thê Thê dựa vào xe ngựa chốc lát đã mệt, liền tựa vào người Lục Phương Đình.
Lục Phương Đình âm thầm lắc đầu, cũng không đẩy nàng ra.
Xe đi đến cửa cung liền dừng lại, để lại Lăng Hương cùng vài gia tướng ở ngoài, Tô Thê Thê cùng Lục Phương Đình đi vào, thay đổi tiếp tục đi bộ.
Thân phận Tô Thê Thê như vậy còn chưa đủ để gặp hoàng đế, thái hậu bên kia thân thể không khỏe nên không triệu kiến, bị đuổi đi đến nơi hoàng hậu mới được triệu kiến.
Hoàng hậu là hoàng hậu kế, tuổi chưa tới 30, tướng mạo đoan trang phóng khoáng, dáng vẻ cao quý ôn uyển, chỉ là giữa chân mày vẽ có chút bóng bẩy.
Tô Thê Thê có danh "trinh tiết liệt nữ" cũng đã truyền đến tai hoàng hậu, khiến nàng cảm thấy hứng thú, dưới sự tán thành của nàng nên được phong làm huyện chủ, Tô Thê Thê đối với vị hoàng hậu này cũng tương đối có phần cảm tạ.
Hoàng hậu hỏi Tô Thê Thê vài câu, Tô Thê Thê dùng bộ dạng tiểu nương tử thẹn thùng trả lời, nhưng trong lòng lại vui vẻ vì lần đầu lại gặp thêm một mỹ nữ chưa từng thấy.
Cùng hoàng hậu nói vài câu, Tô Thê Thê đã bị cô cô tổng quản mời ra.
"Ngươi là người phương nào? thấy bổn cung vì sao không quỳ? nữ tử sơn dã từ đâu đến, thực sự lớn gan, người đâu, đem nữ nhân này vả miệng 20 cái." Tô Thê Thê đi ra, cùng Lực Phương Đình được một tiểu thái giám mang đi theo không xa, một nữ hài tử tướng mạo thanh tú chừng 35 tuổi y phục cao quý, nhìn Tô Thê Thê vênh mặt hất cằm sai khiến ói, căn bản không cho người khác phản ứng, hay chờ Tô Thê Thê mở miệng.
Lục Phương Đình thấy tiểu hài này thì đau đầu, đây là nữ nhi duy nhất của hoàng hậu Cung Lạc Vân, cực kỳ điêu ngoa vô lý, không biết thấy Tô Thê Thê không vừa mắt chỗ nào, đã liền muốn trừng phạt Tô Thê Thê.
Lục Phương Đình hiện tại mang thân phận nha hoàn, không thể tùy tiện nói, không chừng còn phải nhìn Tô Thê Thê bị đánh...
"Ta là huyện chủ hoàng thượng thân phong, vừa rồi hoàng hậu còn khen ta hiền lương thục đức, hiểu lễ chuyện, ngươi là ai? sao hả? không lẽ hoàng thượng và hoàng hậu phong nhầm rồi?" Tô Thê Thê bị Lục Phương Đình kéo lại, nhưng vẫn còn thò người qua nói với tiểu cô nương lùn hơn nàng nửa cái đầu, nàng biết tiểu hài này thân phận không tầm thường, cũng không muốn vô duyên vô cớ bị vả miệng.
"Ngươi.... miệng lưỡi bén nhọn lắm!Ta là Lạc Vân công chúa, ta nói ngươi mạo phạm ta thì chính là mạo phạm ta, muốn chết sao? còn không mau vả miệng!" Cung Lạc Vân giận giữ trợn mắt nói Tô Thê Thê, như là có đại thù với nàng.
Lục Phương Đình nhìn Cung Lạc Vân híp mắt một cái, công chúa điêu ngoa này căn bản không nói đạo lý, càng phản bác ngược lại nàng càng bị áp bách, dường như đây là bệnh chung nhà Cung gia.
Tô Thê Thê nếu bị đánh, không biết sẽ như thế nào, khuôn mặt đó, chắc như đậu hũ non...Lục Phương Đình đối với Tô Thê Thê mặc dù có chút hảo cảm, nhưng cũng không đến mức phải xé rách thân phận, cũng chỉ đau một chút, Lục Phương Đình chỉ có thể thở dài trong lòng một cái.
"Lạc Vân, ngươi lại nghịch ngợm..." Tô Thê Thê nhìn tiểu hài điêu ngoa tính quỳ gối nghĩ cách bỏ tiết tháo, hành lễ với tiểu loli này, liền có giọng nói nam ôn hòa hiền hậu truyền đến, nam tử hơn 20 tuổi thần thái anh tuấn, xoải bước đi tới, mang trên mặt nụ cười mỉm.
Tô Thê Thê luôn nhớ kỹ người này, đây không phải tam hoàng tử khen nàng xinh đẹp như Tây Thi, Cung Hi Triều đây sao?
"Tam ca, ngươi xem, dáng vẻ xấu xí của nàng, không biết quy tắc.... ta đang muốn thay Phương Đình ca ca hảo hảo giáo huấn nàng một chút a!" Cung Lạc Vân lau miệng hữu lý nói.
"Ngươi tưởng rằng ta không biết? nếu như lại nghịch ngợm, ta nói cho mẫu hậu biết..." tam hoàng tử nói nhìn về phía Tô Thê Thê chắp tay nói: "thất lễ..."
"Đa tạ tam hoàng tử, ta còn phải đến chỗ Lục chiêu nghi, xin được cáo lui trước..." Tô Thê Thê hành lễ rồi cùng Lục Phương Đình vội vàng đi.
Tam hoàng tử liếc nhìn bóng lưng các nàng đi xa, quay đầu nhìn về phía Cung Lạc Vân thở phì phò.
"Ngươi có ý với Phương Đình, sao có thể? phò mã của ngươi, nhất định phải là chi tài chọn trong vạn người... Phương Đình, hắn, ha ha, sớm không còn là người năm đó nữa, Lục gia Trấn Nam Vương khí sớm diệt rồi..." tam hoàng tử đi về phía Cung Lạc Vân khinh phiêu nói một câu, Cung Lạc Vân trợn mắt nhìn hắn muốn nói gì, tam hoàng tử đã bước đi xa.
"Hoàng cung này, vẫn nên hạn chế đi tới, chỉ cần gặp một người cũng có đủ khả năng gϊếŧ chết ta... may mắn, vận khí không tệ..." Tô Thê Thê cũng Lục Phương Đình đi xa, mới vỗ ngực nhỏ giọng nói với Lục Phương Đình.
"..." Lục Phương Đình không nói gì chỉ híp mắt một cái, chỉ cần ngồi trên địa vị cao nhất, thì sẽ không còn sợ gì nữa.
Tô Thê Thê cùng Lục Phương Đình đi đến chỗ Lục Chiêu Nghi, Lục Chiêu Nghi là thân muội muội của Trấn Nam Vương, vì chịu ảnh hưởng của Trấn Nam Vương, nên từ Thục Phi hạ xuống thành Chiêu Nghi, sớm đã thất sủng.
Chỗ ở của Lục Chiêu Nghi cũng tương đối sạch sẽ, cũng là chỗ Tô Thê Thê cảm giác thoải mái nhất.
Dáng dấp Lục Chiêu Nghi có vài phần giống Lục Phương Đình, đều là mắt phượng, ngũ quan đoan chính thanh nhã, trang phục mộc mạc, cổ tay đeo phật châu, trong phòng cũng chỉ có mùi đàn hương.
Nàng nói chuyện ôn nhu khí phái, không ra giá, khi dâng trà còn kéo Tô Thê Thê ngồi xuống nói chuyện.
Tô Thê Thê trước đó cũng nghe người ta nói qua, Lục Chiêu Nghi cũng có một hài tử, khi 8 tuổi bị bệnh, nên trở thành đần độn, thực sự đáng thương.
Tô Thê Thê cũng mềm lòng cho nên mới nói nhiều lời thật tâm với Lục Chiêu Nghi.
Lục Phương Đình thấy hai người nói chuyện ăn ý lặng lẽ lui đi, tránh đến một phòng khác.
"Đừng giả vờ nữa, là ta..." Lục Phương Đình nói với một thiếu niên 18 tuổi đang ngồi ngây ngô trong phòng.
Nam tử kia méo miệng mắt lác, bộ dạng còn đang chảy nước miếng, liền khôi phục thành dáng vẻ bình thường, là một thiếu niên tuấn tú môi hồng răng trắng, khuôn mặt lộ ra biểu tình căm giận, nhào đến chỗ Lục Phương Đình giả vờ muốn đánh nhau.
"Ngươi thật vui vẻ a...." thiếu niên đánh không lại, nhíu mày chu mỏ.
"Nguyên Nhi, cực khổ cho ngươi..." Lục Phương Đình sờ đầu thiếu niên, rất có phong thái đại ca, thiếu niên này chính là nhi tử bị đần của Lục Chiêu Nghi, cửu hoàng tử ©υиɠ Hi Nguyên.
"Ha ha... kỳ thực như vậy cũng tốt, bọn họ nghĩ là bọn họ đang chơi ta, nhưng thật ra là ta đang chơi với bọn họ..." Cung Hi Nguyên cười nói, mắt nhìn Lục Phương Đình, mang theo tâm tình khác.
"Ngươi nghĩ vậy là tốt rồi, mọi việc phải cẩn thận, ngươi ở trong cung vô cùng nguy hiểm." Lục Phương Đình nhìn Cung Hi Nguyên nhãn thần ôn hòa.
"Ta biết, ngươi cũng không dễ dàng, ra cửa còn phải mặc nữ trang, xấu như vậy đúng là nhìn không nổi." Cung Hi Nguyên nhìn Lục Phương Đình cười nói.
"Tiểu tử ngươi, học cách chế giễu ta rồi sao?" Lục Phương Đình gõ đầu Cung Hi Nguyên một cái.
"Làm gì có, ta là tên đần, ngươi là kẻ quái dị, không bằng để ta cưới ngươi thế nào?" Cung Hi Nguyên cười ha ha nói, ánh mắt nhìn Lục Phương Đình sáng lên. (đúng là mặt da^ʍ ko che được mặc dù còn nhỏ tuổi, đến cả chị mình cũng ko tha:)))))
"Đừng làm loạn, gần đây tình huống trong cung sao rồi? tam hoàng tử gần đây không có hành động gì chứ?... đại hoàng tử ở đất phong cũng đang hành động.... qua vài ngày, các hoàng tử từ đất phong hầu sẽ quay về...." Lục Phương Đình lắc đầu, biểu tình nhu hòa nói, Cung Hi Nguyên sắc mặt cũng nghiêm nghị đi.
Vừa nói đến chuyện nghiêm túc, bên kia Tô Thê Thê đã tự đem kem dưỡng của mình chế ra giới thiệu, cùng với mặt nạ dưỡng da đẩy mạnh tiêu thụ bên ngoài, cũng đo ba vòng cho Lục Chiêu Nghi, để làm một bộ nội y.
"Tình trạng trong vương phủ không tốt, ta cũng không thể miệng ăn núi lở, nên phải nghĩ cách kiếm tiền.... cô cô dùng có ý kiến gì? lần sau khi ta đem nội y cho cô cô, ngươi nhất định phải nói cho ta biết... nếu cô cô dùng thoải mái, nhất định sẽ không có vấn đề gì..." Tô Thê Thê nói với Lục Chiêu Nghi.
"Cực khổ cho hài tử như ngươi có lòng như vậy.... vương phủ tuy tiêu dùng nhiều, nhưng cũng sẽ không cắt chi tiêu của ngươi..." Lục Chiêu Nghi không nghĩ đến thế tử phi này có thể thực sự lăn lộn được.
"Của hồi môn của ta còn có cửa hàng, có thể kiếm được một ít, nếu may mắn có thể giúp cho phu quân một chút... không phải như vậy càng tốt hơn sao?" Tô Thê Thê nói bề ngoài, nhưng lại nghĩ thầm ngày nào đó thành quả phụ rồi cũng còn có tiền xài a...
Lục Phương Đình đúng lúc quay về nghe Tô Thê Thê nói vậy, thì sững sờ một chút.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Tô Thê Thê: Mục tiêu của ta là, làm nhà giàu, thu thập các mỹ nữ (mỉm cười.jpg)
Lục Phương Đình: Ta đây cũng có một mục tiêu, mục tiêu của ta là, Thê Thê chỉ sủng ái một mình ta.