Tác giả: Louis.
Bỏ lại Egon đứng như trời trồng ở đó, Hoàng Tiến đi giải quyết Lão, có một số việc chưa thể làm trước mặt cu cậu được. Lại bay thêm khoảng một tiếng đồng hồ, anh để Lão đáp xuống một sườn núi nọ, chân núi lượn lờ khói bếp. Anh áp dụng cách cũ, lột sạch chỉ chừa nội y. Tiếp theo, anh bắt Lão vận khí làm áo quần rách tơi tả, cho Lão lăn vài chục vòng trên mặt đất thì cuối cùng cũng đã ra được bộ dạng anh hài lòng. Cho Lão lóp ngóp bò dậy, mở túi trữ vật lấy ra một tấm Hỏa phù, ngọn lửa bùng cháy không chỉ thiêu rụi đống đồ mà còn là quá khứ của Lão nữa. Lão tên gì, Hoàng Tiến đếch cần biết, gọi là Lão mãi nên quen mồm rồi.
Lão xoay người lại đi về phía chân núi, lúc này Lão giãy dụa kịch liệt, có thứ gì đó khủng khϊếp đang đến. Tình cảnh của Lão giống như Tôn Ngộ Không sau khi nhảy vào trong tay Phật Tổ vậy, chạy đâu cho thoát. Hoàng Tiến điều khiển tay Lão vận toàn bộ lực tự đánh thật mạnh vào Đan Điền. Ngay lập tức, linh lực trong người Lão điên cuồng thoát ra hóa vào trời đất, làm rõ nét hơn vẻ tục tằn vốn có, Lão đau như muốn cắt ruột xé gan. Thử hỏi Lão có cam tâm không? Không. Lão có làm được gì không? Cũng không luôn.
Hoàng Tiến mạnh tay xóa sạch ký ức liên quan đến tu chân của Lão. Để thêm một tầng đảm bảo, anh còn xáo trộn ký ức và cấy thêm ký ức giả cho Lão, già thì lú lẫn, già thì lú lẫn. Với Hoàng Tiến, đây đã là cái kết tốt nhất dành cho lão, trong cái viễn cảnh kia, Lão đã ngỏm của tỏi cách đây vài tiếng rồi. Để mặc Lão lê từng bước xuống núi, anh xác nhận đống đồ đã cháy hết rồi mới bay đi.
Đời này có nên tin vào chữ mệnh không? Hoàng Tiến cho rằng là có, nên tin một phần thôi. Như khi lần đầu bắt được dao động thần hồn của Chiêu Dương, anh biết đó là người yêu định mệnh của mình. Chẳng biết tương lai của cả hai sẽ ra sao nhưng cứ giả sử em ấy là trai thẳng đi, công cuộc truyền bá tư tưởng “em không buê đuê, chẳng qua người yêu em vừa hay là con trai” nào có ít gian nan.
Nó khiến Hoàng Tiến không khỏi nghĩ xa hơn một chút rằng liệu có phải cái chết của anh vốn đã được định trước, cho dù có thoát khỏi vụ tai nạn thảm khốc ấy thì rồi anh cũng nhanh chóng chết và đến thế giới này hoặc là ế đến khi chết già? Liệu có phải có một quỹ tích đã sắp xếp sẵn ở đó đợi anh? Hoàng Tiến cũng chẳng rõ.
Nói đến mấy cái gần đây đi, Lão già chẳng hạn. Lão vốn chú định chẳng thể tiến giai Kim Đan, vận mệnh đẩy đưa Lão gặp Egon. Nếu không có Hoàng Tiến xen vào, tu sĩ đêm qua sẽ gϊếŧ Lão, giải thoát cho Egon rồi khiến cu cậu tồn tại trong hàng thiên niên kỷ hoặc dài hơn trong nhiều cõi giới. Đúng vậy, là tồn tại chứ không phải sống. Còn Egon, cu cậu đã không thể thoát khỏi lòng bàn tay Lão, nếu Hoàng Tiến đêm qua không nghe thấy lời cầu cứu, việc cu cậu bị sang tay tu sĩ kia là chắc chắn.
Hoàng Tiến giúp mở ra một trang khác cho cuộc đời của Egon, là cuộc đời nở hoa hay cuộc sống bế tắc thì phải chờ mới biết được. Lúc Egon ngỏ ý muốn tu tiên, Hoàng Tiến không đồng ý ngay vì có nhiều nguyên nhân, phần lớn trong số đó là do viễn cảnh hôm qua anh thấy. Thanh trường kiếm không chỉ là thử thách, nó còn là một bài học đắt giá trên con đường tu hành của cu cậu. Tuy anh không trực tiếp giám sát nhưng anh có cách riêng để xác định cu cậu có vi phạm hay không, âu cũng là do điểm đặc thù trên người Egon.
Hồn về với xác, Hoàng Tiến lăn ra ngủ vì quá mệt mỏi. Sau đó lại là những chuỗi ngày tu luyện khắc khổ cùng với làm việc quần quật.
…
Thời gian trôi nhanh như chó chạy ngoài đồng, mới đó mà đã đến ngày kỷ niệm một năm ngày bọn Đình Chương, Đình Cường diện kiến “Thanh Tu Lão Tổ”.
Ở một góc hẻo lánh trên Kiếm Vũ Đảo…
Tọa lạc nơi này là một động phủ khá cũ phủ đầy rêu phong, một ao cá không nuôi linh ngư và một thảm các loại linh thảo dạng bụi cấp một rẻ mạt. Linh khí chỗ này được liệt vào hàng trung hạ phẩm so với trên đảo.
Bên ngoài đổ nát hoang sơ, bên trong… cũng chỉ được gọi là khá sạch sẽ mà thôi. Động phủ thì tuềnh toàng, ngoài bộ trường kỷ cũ mèm, bức hoành phi câu đối đã tróc sơn thì… hết rồi. Đùa thôi, bên dưới động phủ này là lối vào một căn mật thất, vừa là để giam giữ cũng đồng thời để bảo hộ.
Trong phòng chứa bí mật này, ngoài những viên dạ minh châu tỏa ra ánh sáng tù mù thì nổi bật là hai bộ xích sắt được gắn chặt vào tường, trần và sàn căn phòng. Đây là hai món pháp bảo mang phẩm cấp Linh Bảo Cực Phẩm, để giam giữ Kim Đan Chân Nhân hoàn toàn dư dả, còn dùng cái này để trói một tên Trúc Cơ thì đúng là gϊếŧ gà dùng dao mổ trâu.
Gã Trúc Cơ này nom rất bẩn. Tóc tai bết bền bệt lại còn xõa ra, trước ngực sau lưng được tô điểm những mảng máu khô lớn, cả người gã toát ra một tầng mồ hôi mỏng, thi thoảng cả người gã còn khẽ co giật. Trái với vẻ ngoài chật vật và hôi hám, ánh mắt gã tiềm tàng nỗi niềm được sống.
Gã là Đình Chương. Sau ba ngày bị hành hạ bởi cơn đau đầu như búa bổ, gã và Đình Cường mới phát được tín hiệu cầu cứu và được tông môn nhanh chóng đón đi sau đó. Những tưởng về tông môn thì sẽ có cách nhưng không, bao nhiêu y sư đến rồi lắc đầu ngao ngán, cơ man là đan dược đút vào miệng mà chẳng đem lại tác dụng gì. Thất vọng hơn cả là sư phụ tìm đến và bảo rằng sư phụ không thể giúp hai con báo thù, lão già Thanh Tu quá mạnh.
Mọi thứ lúc đó như sụp đổ, cơn đau đầu như muốn đạt đỉnh khiến gã và Đình Cường lao đến bên bức vách mà đập đầu như giã gạo. Cộp! Cộp! Cộp! Tiếng la hét của bọn tạp dịch như những lời hò reo cổ vũ cả hai, tiếp, tiếp đi, tiếp nữa đi, hai gã càng lúc càng hăng.
Thế là sư phụ buộc phải giam giữ hai gã bên trong căn mật thất này, mỗi gã chiếm cứ một bức tường. Không đập trán được thì đập ngửa ra sau, từng vệt máu cứ thế chảy dài trên mặt lưng. Tới lúc gần chạm tới mức đằng trước ngực thì lão sư phụ lại đổi, để hai gã treo lơ lửng giữa mật thất và tròng thêm xích cổ. Không thể tác động vật lý lên cái đầu được nữa, hai gã bắt đầu quay sang chửi nhau.
Lúc ấy, Đình Chương hận nhất là “Thanh Tu Lão Tổ”; kế tiếp là Đình Cường - kẻ gây ra mọi nguồn cơn sự việc; hận lão sư phụ vô năng, chẳng phải Kiếm Tu có năng lực khiêu chiến vượt cấp sao, Nguyên Anh Sơ Kỳ như lão sao không xông lên chém cho thằng già khọm Thanh Tu một phát, hả; hận cái tông môn thối nát, đê hèn, mềm nắn rắn buông này. Và kẻ phải hứng chịu cơn thịnh nộ của Đình Chương là Đình Cường, về tình lẫn về lý đều phải thôi.
Đình Cường vốn nông cạn, nóng nảy và não ngắn thì sao có thể đấu lại kẻ tâm cơ thâm trầm như Đình Chương được cơ chứ, kể cả trong bộ môn võ mồm. Sáu tháng trước, tên Đình Cường sau thời gian dài phát rồ phát dại rồi BÙM! Hồn gã vỡ thành nhiều mảnh, phần lớn ngay lập tức rơi vào luân hồi, phần còn lại thì không rõ tung tích. Tận mắt chứng kiến cảnh đấy, Đình Chương sốc nặng, gã há hốc mồm rồi lâm vào sợ hãi, đó là tương lai của gã ư, cứ như vậy mà chết thảm như vậy trong căn mật thất này?
Việc này lào kinh động đến lão sư phụ, sau đó lão có đến gỡ lấy xác của Đình Cường xuống đem đi an táng. Lão qua loa an ủi Đình Chương, đút cho gã vài viên Tích Cốc Đan, tròng đống xích của Đình Cường lên người gã rồi mới rời đi. Trong thâm tâm gã biết lão đã có đệ tử đắc ý mới nhưng gã không quan tâm. Gã chỉ muốn sống thôi, có hiểu không.
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, Đình Chương thôi chửi rủa mà dần chuyển sang ăn năn và tự trách. Luật bất thành văn của tu chân giới là cá lớn nuốt cá bé, nhược nhục cường thực, chưa kể lão già Thanh Tu quá xảo trá. Bọn gã đáng lẽ ra không nên vì thằng già ấy dễ nói chuyện mà đi kɧıêυ ҡɧí©ɧ quyền uy của lão, động đến đồ đệ hỗn xược của lão. Nếu gã quản được Đình Cường thì cả hai đã không rơi vào cái cảnh sống dở chết dở này. Sau khi mọi chuyện xảy ra, Nếu gã và Đình Cường mỗi người ít nói lại một chút, biết kiềm chế cảm xúc hơn một chút thì ít nhất Đình Cường không chết sớm như vậy…
Cũng từ đó, Đình Chương hình thành thói quen đếm số. “Thanh Tu Lão Tổ” đã nói hình phạt chỉ dài một năm, gã mài nhọn tâm trí, đếm ngược. Hôm nay chính là cái ngày ấy, ngày cuối cùng của hình phạt. Cũng chẳng rõ từ bao giờ gã cảm nhận được sự thay đổi ngày và đêm ở bên ngoài, cách đây một tháng, hai tháng, hay xa hơn, gã không biết.
Một ngày này dài như một năm vậy, cũng không hẳn vậy, một năm qua ngày nào mà chẳng giống ngày này. Chờ đợi là hạnh phúc, càng chờ đợi, một cảm xúc không tên đều đặn dâng lên trong lòng Đình Chương, ánh mắt gã càng ánh lên khát vọng sống.
Cuối cùng thì mặt trời cũng đủng đỉnh đi về phía Tây, bầu trời được nhuộm lên một sắc tím hồng pha với chút cam đầy thơ mộng. Bầu trời một năm trước cũng như vậy cũng như này. Sao, sao nó không chấm dứt? Cơn đau xoáy mạnh vào tâm trí gã, mạnh mẽ thể hiện độ tồn tại, em nè anh, em vẫn ở đây. Chẳng lẽ gã phải chết ư, nỗi tuyệt vọng nhấn chìm cảm xúc không tên kia.
“Thanh Tu Lão Tổ” từng nói, chết kiểu này phải mất vài ba kiếp đầu thai để thu thập hồn phách. Sống mà không đủ hồn phách phải chịu nhiều khổ đau hơn thường, nhưng đây - ánh mắt Đình Chương thấu triệt - là kết quả của nhân quả tuần hoàn mà thôi. Người sắp chết nói lời thật lòng, gã khó nhọc sử dụng cái cổ họng lâu ngày không đυ.ng đến mà tự giễu:
“Sống trong miệng giếng… mà nghĩ mình là chúa của bầu trời. Khụ, tài không bằng người lại dám vô tri như vậy, chết cũng đáng.”
Đột nhiên, Đình Chương lâm vào một trạng thái huyền diệu. Gã không rõ đây là đâu nữa, chỉ biết là xiềng xích trên tứ chi và cổ gã đã biến mất. Gã đã chết hay chưa, gã cũng không biết.
Chỗ này là một cồn cát nhỏ giữa biển, Đình Chương cũng chẳng biết trang phục của mình biến đi đằng nào, gã đang trần trụi với thiên nhiên, hai cẳng chân được những cơn sóng đi qua nhiệt tình chào hỏi. Quá nhiều thứ chẳng hiểu nổi, gã cũng chẳng thể miệt mài theo đuổi. Cứ mãi như vậy, gã cũng dần dần phát hiện ra điểm lạ, nơi này không có gió.
Thế quái nào không có gió mà sóng vẫn vỗ như đúng rồi được, đừng hòng lừa được thằng Đình Chương này, bao nhiêu năm sống trên Kiếm Vũ Đảo rồi sao không biết cơ chứ. Gã cúi người, chụm tay nâng một vốc nước lên quan sát, là nước thường thôi, chẳng lẽ trong nước có huyền cơ.
Gã phóng tầm nhìn hướng về những cơn sóng, khi thì nhẹ nhàng dập dìu trườn lên cồn cát; khi thì mạnh bạo xô nhau lướt qua, đập vào cồn cát tạo thành một đợt bọt trắng xóa; cũng có khi thì tạo ra những tiếng rì rào, từng gợn sóng lan ra xa rồi lại tan vào làn nước… Chẳng rõ bắt đầu từ đâu mà dư âm miên man đến bất tận. Các cụ có câu: “tức cảnh sinh tình”, với một Kiếm Tu như gã, khi nhìn cảnh sóng vỗ làm gã muốn vung kiếm.
Nhưng tay ta không kiếm, thử hỏi kiếm ở nơi đâu, Đình Chương tự vấn. Một cơn sóng bất thình lình chồm lên đập thật mạnh vào l*иg ngực gã, từng đám bọt trắng dội thẳng vào khuôn mặt đang chìm trong rối rắm. Gã đau đến nhe răng đưa tay xoa ngực, hướng mắt nhìn xuống, à đúng rồi, kiếm ở trong tim.
Bỏ qua cho ngọn sóng bất ngờ vừa rồi, Đình Chương mường tượng ra một thanh kiếm vô hình đang được nắm trong tay, hai tay gã bám vào “chuôi kiếm” bắt đầu vung “kiếm”. Chỉ là cảm giác cả cơ thể bị xiềng xích trói chặt không thể nhúc nhích, không thể vận linh lực xuất hiện, giống như thể gã vẫn đang trong căn mật thất ấy, không đúng, vốn dĩ gã vẫn luôn ở đấy. Thế nhưng gã không quan tâm, gã chán ghét những xiềng xích này, gã muốn thoát ra, gã muốn vung kiếm.
Trời bên ngoài đã tang tảng sáng, cả Kiếm Vũ Đảo bừng tỉnh khỏi mọng đẹp, hưng phấn bừng bừng tham gia rèn luyện buổi sáng. Vài nghìn tu sĩ hăng hái vung kiếm thì một tiếng “ĐÙNG!” to tổ bố thu hút sự chú ý của họ, tiếp nối đó là tiếng gió hú dữ dội, linh khí xung quanh bị hút về phía mảnh đất hẻo lánh nọ. Phần lớn đám này, kẻ ngự kiếm, kẻ chạy bộ hướng về nơi nguồn cơn, chỉ còn lác đác vài vị Kiếm Tu không bị ảnh hưởng, vẫn miệt mài hoàn thành bài rèn luyện buổi sáng. Mấy vị trưởng lão trông coi thấy vậy thì thở dài ngao ngán, toàn một lũ chẳng có phong phạm Kiếm Tu gì cả. Vừa thở dài vừa thả thần thức ra xem có việc gì xảy ra…
Quay trở lại với Đình Chương, gã khó nhọc di chuyển “thanh kiếm” trong tay, thứ lực cản này quá lớn, vung “kiếm” là việc gần như không thể. Gã tự hỏi sao bản thân lại hùng tâm tráng chí làm ra cái trò này, đúng rồi, vì mấy con sóng. Lúc này, những đợt sóng chuyển sang đều đặn và dồn dập hơn, nhanh chóng bào mòn cồn cái bé tí teo. Thấy vậy, Đình Chương dần đồng điệu với làn sóng, bổ xuống một loạt những vết chém ngắn, nhỏ như sắc bén. Khi biết cái điệu vung “kiếm” giật giật này được lấy cảm hứng từ những con sóng vậy, sóng kiểu: chê.
Hướng tiếp cận này của Đình Chương là nước đi đúng đắn. Gã dần cảm nhận được xiềng xích trên cơ thể gã nới lỏng dần theo, cứ thế, từng tràng “cành cạch” đều đặn vang lên. Cồn cát dưới chân cũng dần biến mất theo những đợt gột rửa, gã không quan tâm.
Nước cứ thế được đà leo từ cẳng chân lên đầu gối, đùi, hạ bộ, eo, ngực, vai rồi xối thẳng lên mặt. Đình Chương thấy toàn thân rã rời, sinh khí như bị rút khỏi cơ thể, linh khí trong người đã khô cạn, thế nhưng gã vẫn chưa thể vung kiếm theo đúng nghĩa. KHÔNG! Lòng kiêu hãnh của một Kiếm Tu trỗi dậy trong gã, gã chỉ còn một cơ hội duy nhất để vung kiếm trước khi chết, không thể để nó khó coi như vậy được. Đình Chương há miệng, mặc cho nước đua nhau xộc qua mũi, luồn qua cổ họng rồi lấp đầy phế quản, gã gào lên:
“XEM…khụ KIẾM CỦA TA ĐÂY!”
Đình Chương làm động tác vung “kiếm”, quá khó coi. Trong tay gã không có kiếm, đúng, hai mắt gã cuộn trào cảm xúc mãnh liệt, kiếm ở trong tim. Theo đà cảm xúc ấy, gã lại lặp lại động tác vung kiếm.
“ĐÙNG!”
Chỉ thấy từ trong tay Đình Chương ngưng tụ ra một thanh kiếm màu bạc, họa tiết bên trên như sóng nước du tẩu. Bên tai nghe rõ mồn một từng tràng lạch cạch, răng rắc, Đình Chương dứt khoát bổ ra một kiếm, nước xung quanh gã bị bạo lực gạt sang một bên. Kiếm chiêu XUẤT, trăm ngàn con sóng xô THÀNH, áp đảo hết thảy sóng nước nơi này tạo ra. Chưa hết, chúng còn theo thế chẻ tre, ầm ầm, ùn ùn xé vụn cảnh trời-nước, đưa gã thoát khỏi tâm cảnh.
Đình Chương mở mắt, lốc xoáy linh khí đang không ngừng được đan điền gã hấp thu. Hai tay gã đang không ngừng tỏa ra thứ gì đó, vừa lập lòe, chớp tắt lại vừa chẳng thể xem thường. Thứ-không-biết-nên-gọi-là-gì-này chính là nguyên nhân tạo thành cái “hố bom” này. Theo thứ tự từ xa tới gần và từ trên xuống dưới, nó thổi bay cái động phủ ngụy trang bên trên, đυ.c thủng trần nhà giúp gã đón nắng sớm, tiễn hai bộ xích ra bãi phế liệu và làm bốc hơi luôn bộ trang phục trên người gã. Trần trụi với thiên nhiên, hồn nhiên như cây cỏ…
“A! Thứ này là gì? Sao vừa giống như Kiếm Ý Hóa Hình nhưng thiếu tính ổn định, vừa giống Kiếm Tâm Thông Minh nhưng… Chậc chậc.”
Đình Chương hướng mắt nhìn về phía phát ra tiếng nói, đó là Kiếm Tu có tu vi cao nhất trên đảo và là một trong ba Nguyên Anh Lão Tổ của Kiếm Vũ Đảo:
“Đình Chương bái kiến Mạnh Quân Lão Tổ.”
Mạnh Quân Lão Tổ cười sảng khoái rồi ngăn Đình Chương thi lễ. Ông lấy ra ngoại bào ra hiệu cho gã mặc vào trước khi người khác đến. Tuy toàn đực rựa với nhau thì lấy đâu ra cái phi lễ chớ nhìn, thế nhưng cứ phơi tô hô của quý trước mặt bàn dân thiên hạ thì không ổn lắm, là trưởng bối, ông phải có ý thức giữ gìn bộ mặt cho hậu bối. Đám Kiếm Tu thích hóng hớt ùa vào, sau khi thi lễ với Lão Tổ thì bắt đầu nhau nhao dò hỏi, xuýt xoa cảm thán các thứ các kiểu,…
Đình Chương qua loa ứng phó rồi dẹp đường hồi phủ, đám đông cũng giải tán, chưa tới một tiếng, từ trên xuống dưới tông môn ai ai cũng biết tin của Đình Chương. Có một tên trong số đó đi thẳng về một bãi cát trên đảo, lấy ra một túi thú hoàn, như thường ngày cho linh ngư ăn. Đàn cá tranh nhau đớp thú hoàn, hắn cứ vậy cho tới lúc không ai chú ý thì kín đáo nhét vào miệng một con linh ngư khối ngọc giản bé tẹo. Hắn ngồi đó cho cá ăn thêm lúc nữa rồi mới rời đi.
Nửa ngày sau, con cá đó đem khối ngọc giản đến cho một nam tu sĩ. Sau khi phá giải cấm chế theo cách đặc thù, trên đó viết: “Đình Chương đã hồi phục, tự ngộ ra được thứ gì đó có lực công kích mạnh nhưng không ổn định. Hẳn là có liên quan đến Thanh Tu Lão Tổ.”
-------------------------------------------------------------
Louis: Mình đang dự tính là cuối tuần sẽ lên chương mới, không biết có kịp viết không. Chúc các bạn một buổi tối thứ sáu vui vẻ! Bye