Tác giả: Louis.
(Cre: Game Pokémon Scarlet.)
Hai tên đó thấy vậy thì vội vã khom lưng hành lễ vào khoảng không và nói:
“Vãn bối Đình Chương, đệ tử đời thứ mười của Kiếm Vũ Đảo, cùng với sư đệ Đình Cường, bái kiến tiền bối.”
Hai người giữ nguyên tư thế nhưng mãi không nhận được lời hồi đáp, Đình Chương do dự hỏi:
“Chẳng hay cao danh quý tánh của tiền bối là gì?”
Lúc này, một thanh âm trầm ấm hữu lực mới truyền vào tai bọn chúng:
“Bần đạo vốn chỉ là một kẻ vô danh, chính là “Thanh Tu” trong miệng người đời.”
Đình Chương nghe đến đây thì chắc mẩm đúng người rồi, hắn ném cho Đình Cường một ánh mắt rồi thưa:
"Thưa Lão Tổ, liệu ngày hôm nay chúng vãn bối có được vinh hạnh diện kiến ngài không ạ?"
“Ồ được!” - “Thanh Tu” sảng khoái đồng ý mà không quên căn dặn. - “Đồ đệ của bần đạo đang chơi đùa ở hướng phía Tây, nhị vị hãy tìm nó dẫn đường.”
Hai gã nghe đến đây thì vui mừng bái lạy, lập tức rút ra phi kiếm bay về phía Tây. Tu sĩ đến bậc Trúc Cơ thì tai thính mắt tinh hơn người thường nhiều lần, từ xa đã thấy một thằng nhóc mặc áo the đen tuổi tác cũng không lớn lắm, tóc thì ngắn, hẳn là mới qua tuổi để tóc ba chỏm không lâu. Tu vi của vị thiếu niên đã là Luyện Khí tầng bảy, trong lòng Đình Chương khẽ cảm thán một tiếng, quả thật để được Lão Tổ thu làm đệ tử thì nào có thể kém, còn Đình Cường thì trong mắt lóe lên một tia ganh ghét nhưng nhanh chóng giấu đi.
Tuy mặt mũi thằng nhóc này chưa nảy nở nhưng được cái ưa nhìn, mỗi tội da hơi đen. Túi trữ vật và ngọc bội được nó giắt vào cạp quần, đôi guốc gỗ thì bị tùy tiện bỏ ở một góc còn nó thì đang mải hái hoa bắt bướm. Tường luồng linh khí mảnh như sợi tóc đồng loạt bắn về phía đàn bướm và bụi hoa, những con bướm đều bị bắn cho giật nảy lên một khoảng bằng nhau, những bông hoa đều đồng loạt bị bắn rụng một cánh, Đình Chương nhướn lông mày, khả năng vận dụng và không chế linh lực không hề kém. Những cánh hoa rơi xuống nhanh chóng được bàn tay phải của thiếu niên đỡ lấy và dùng linh lực bọc lại, tay trái thì vận linh lực dẫn dắt đàn bướm bay thấp xuống. Đến lúc này, vị thiếu niên vung tay phải lên, tay trái thu lại linh lực để đàn bướm bay tự do, tạo nên khung cảnh thơ mộng như cảnh kim tuyến bay ngợp trời. Cứ thế cậu ta được đà thu công rồi khoanh chân ngồi xuống đả tọa, bỏ mặc hai tên tu sĩ vừa đến.
Đình Cường thấy thế thì dợm bước lên nhưng ngay lập tức Đình Chương dang tay ra cản lại, “Đợi!”, Đình Chương truyền âm. Sau khoảng thời gian một chén trà, thằng nhóc mở mắt ra, Đình Chương bước tới trước mặt nó nói:
“Tại hạ Đình Chương cùng sư đệ Đình Cường, chẳng hay tiểu hữu có biết đến đồ đệ của Thanh Tu Lão Tổ?”
Vẻ mặt thành thục ổn trọng nhanh chóng rút đi trên mặt thiếu niên, nó hếch mũi đáp:
“Chính là ta đây, ta là vị đồ đệ hai ngươi cần tìm, thế có việc gì?”
Thái độ của Đình Chương vẫn bất biến, hắn nói:
“Tại hạ nhận được lời phó thác của Lão Tổ đến gặp tiểu hữu dẫn đường, mong các hạ mau chóng dẫn hai chúng ta đến gặp ng…”
Lời Đình Chương còn chưa dứt thì cậu bé đã cáu kỉnh ra mặt:
“Không, không về đâu!”
Đình Chương nhẹ giọng khuyên nhủ nhưng thằng nhóc vẫn không chịu, Đình Cường mất kiên nhẫn nói “Sư huynh, để ta…” thì được nhận lại một cái lườm sắc lẹm từ Đình Chương. Hắn điều chỉnh nét mặt rồi quay người lại từ tốn khuyên tiếp, nhưng lần này người không kiên nhẫn lại là thằng nhóc, nó đứng dậy rồi gắt lên:
“LẮM MỒM QUÁ!!! CÂM MỒM!”
Chân thằng nhóc nhanh chóng lùi lại về phía sau, vòng tay ẩn dấu dưới tay áo nhanh chóng sáng lên phun ra hai lá bùa, một cái để bịt lại cái mồm lảm nhảm, cái còn lại thì chui xuống đất. Chỉ trong chớp mắt, đất đá trong khu vực hai kẻ đang đứng hóa thành một lớp bùn đặc quánh kéo bọn chúng xuống, thằng nhóc đáng ghét đấy chạy một khoảng rồi quay đầu lại cười đầy thích thú, nó quay lưng lại chạy tiếp bỏ mặc lại hai cái mồm bị dính chặt lại chẳng thốt nên lời cùng bốn con mắt như muốn xẻ thịt nó ra.
Giãy dụa trong khoảng nửa chén trà, hai gã mới lấm như trâu ruộng cày mà thoát ra. Nhanh chóng thi triển “Tịnh Thân Quyết”, hai gã tức điên lên lùng sục tung tích của thằng nhóc. “Thằng nhóc” Hoàng Tiến lúc này đang nhàn nhã ngồi trên một cành cây mân mê cái nỏ trong tay, trên cái nỏ có sẵn hai mũi tên được lắp sẵn. “Đến rồi.”, thằng nhóc nhanh chóng nhảy xuống, chạy sâu vào trong rừng, duy trì khoảng cách không xa không gần với hai thanh phi kiếm đằng sau. Vừa chạy nó vừa ngoái lại đằng sau, cái nỏ trong tay cứ lên rồi xuống theo nhịp chạy, nhìn thấy phía trước là rìa vách đá, nó “phát hoảng” ra mặt rồi “lỡ tay” bắn hai mũi tên hướng góc xiên lên trên. Thế nhưng việc mũi tên bay lạc “có chủ đích” này hoàn toàn để đánh lạc hướng hai gã mà thôi, một mũi tên bắn trúng là bùa tạo khói trên cành cây chìa ra trên đỉnh đầu bọn chúng được gắn từ trước. Khói mù mịt buộc chúng sử dụng thần thức nhưng những khúc gỗ to tướng ngay tức khắc tập kích bọn chúng từ bên hông khiến chúng ngã dúi dụi vào khoảng đất trống bên cạnh, mũi tên thứ hai hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ. Ném lại một câu “Xời, tưởng thế nào.”, Hoàng Tiến cười tủm tỉm đi đến gốc cây gần đó, lấy ra bồ đoàn và xuyến trà trong túi trữ vật. Tea time, bitches.
Có những thứ nhìn vậy mà không phải vậy, khoảng đất trống vốn không hề trống, bên dưới đấy có chôn một cái liên hoàn trận pháp cấu thành từ Kết Giới Trận, Tụ Linh Trận và trận pháp phản đòn, từng lớp từng lớp chồng chất lên nhau, vào dễ ra khó, Hoàng Tiến phải mất hai ngày trong ba ngày nghỉ để bố trí nó. Có lẽ nó sẽ kéo chân hai tu sĩ Trúc Cơ được trong vòng hai tiếng, Hoàng Tiến áng chừng vậy. Làm ra vẻ mặt “quá nhàm chán”, Hoàng Tiến lấy ra cái chõng tre để nằm. Quả thật, một canh giờ sau, hai gã quần áo rách rưới, vết thương chi chít phá tan trận pháp mà ra. Trận này tổn thất khá lớn, vết thương tuy nhìn rợn người nhưng không chí mạng, chỉ là Đình Chương thoáng đau lòng nhìn số lượng đan dược và pháp bảo tiêu hao khi phá trận.
Đến lúc này, Đình Chương mới hướng ánh mắt kiêng kị về phía thằng nhóc đang nằm ườn ra kia. Thế nhưng, không sợ kẻ địch mạnh như thần, chỉ sợ đồng đội ngu như h.e.o, Đình Cường nghiến răng nghiến lợi rút kiếm ra bổ một đường trong ánh mắt ngỡ ngàng của Đình Chương và ánh mắt khinh bỉ đến từ vị trí của thằng nhóc.
“Đéo mẹ mày.” Đình Cường hét lớn.
Chỉ thấy ngọc bội bên hông thằng nhóc lóe sáng, một màn chắn hình bán nguyệt xuất hiện bao trùm lấy nó và cái chõng, kiếm ý khi tiếp xúc với màn chắn lập tức bị đánh bật lại vào ngực Đình Cường. Gã muốn né tránh nhưng một luồng uy áp khủng bố từ trên trời giáng xuống hai tu sĩ Trúc Cơ khiến Đình Cường hứng chọn kiếm ý của bản thân. Không chỉ vậy, uy áp còn đè hai gã quỳ sụp xuống trước mặt thằng nhóc. Lúc này, bọn chúng mới biết sợ là gì, Đình Cường đã biết bản thân giận quá mất khôn, nên khi nghe được tiếng khinh bỉ “Ngu xuẩn.” của thằng nhóc, gã chẳng dám ho he gì.
Thằng nhóc nhảy tót xuống đất, nó đi vòng quanh hai gã còn không quên buông lời chế nhạo:
“Chúng bay định chém tao, thế nhưng hì HÍ.”
Nó chép miệng cảm khái:
“Chẹp chẹp, thật đáng tiếc.”
Thiếu niên tiện tay giật lấy hết pháp bảo trữ vật trên người hai gã ra rồi đem về phía cái chõng bắt đầu kiểm kê. Những tràng “À há!”, “Ui dồi ôi.” “Cái này hay.”, “Cái thứ rách nát gì thế này.”,… liên tục truyền vào tai hai gã khiến tim bọn chúng muốn rỉ máu, tài sản tích cóp từ trước đến nay của bọn gã, đến lúc cả hai muốn trơ lì cảm xúc thì cuối cùng cũng thằng nhóc cũng thu tay.
Nguyên tắc “lựa đồ” của thằng nhóc rất đơn giản, cứ nhè cái nào long lanh lóng lánh mà chọn, mặc kệ phẩm chất nó có ra sao, tất nhiên Hộ Hồn Châu cũng rơi vào túi nó rồi, hỏi lắm. Nó híp mắt lười biếng ném lại đống pháp bảo trữ vật như quăng xương cho chó về phía hai gã, mở miệng ra lệnh:
“Còn quỳ ở đó là gì, lại đây dọn cái đống rách nát này đi. Nhanh cái tay, cái chân lên, có từng đấy uy áp thôi mà đã chịu không nổi. Phế vật!”
Hai gã lại càng chẳng dám phát ra tiếng nào, hai gã có thấy nhục nhã, căm hờn, phẫn nộ không, có, thế hai gã có làm được gì không, không. Cục tức này buộc phải nuốt xuống, dù nuốt không trôi thì cũng phải cắn răng mà nuốt, lần này chỉ đơn thuần là Lão Tổ cảnh cáo mà thôi.
Sau khi thu lại đồ của mình xong, hai gã cun cút đi theo sau thằng nhóc. Thằng nhóc quả là biết giày vò người khác, nó dẫn hai gã thăm quan hết những nơi nó dựng trò tinh quái, lần đầu hai gã không tình nguyện vào thì nó thẳng chân đạp vào. Nào là chọc tổ ong bắp cày, thoát khỏi hố sâu, né tránh đá lăn,… trong khi uy áp vẫn đè nặng không một chút suy chuyển, thằng nhóc đứng ngoài xem, lúc thì lấy bánh trái ra ăn, khi thì hô hào cổ vũ, lúc thì mắng chửi thậm tệ,... Cứ thế mãi đến khi mặt trời ngả về phía tây, , nó cuối cùng cũng dẫn hai gã đến một vách đá không bắt mắt, ở đó có một cái miệng hang khá là khuất. Nó vứt lại câu “Chỉnh đốn trang phục.”rồi vô cùng quen thuộc mà đi sâu vào trong cái hang, hai gã hơi do dự nhưng vẫn làm rồi cắn răng theo sau.
Càng đi sâu vào trong, cái hang trở nên rộng rãi hơn nhưng nó khá nông, đi được khoảng 50 mét thì phía trước mặt ba người là một cái cấm chế. Chỉ thấy thằng nhóc lấy ra một cái bồ đoàn, quỳ xuống bắt đầu khóc nháo:
“Thầy ơi, thầy bảo là chơi sẽ vui mà chẳng có vui cái gì hết, hu hu, chán phèo, hu hu, lần sau con đếch thèm chơi nữa” mặc kệ cho hai gã nghĩ gì, nó đang định nói tiếp thì bên trong truyền ra lời trách mắng như có như không:
“Hổ nháo. Con lấy bồ đoàn ra mời hai vị “khách quý” này ngồi rồi ra ngoài chơi đi để thầy tiếp khách.”
Nó bĩu môi ném ra hai cái bồ đoàn rồi đi ra ngoài. Cấm chế mở ra, bên trong là một người đàn ông nhìn khoảng tuổi tứ tuần mặc đạo bào đang ngồi thiền, “ông chú” khách sáo nói:
“Hà xá đơn sơ chỉ có hai cái bồ đoàn, mong hai vị đạo hữu thông cảm.”
Hai gã thấy thế vội vàng đáp:
“Không nề hà gì cả, vã bối Đình Chương cùng sư đệ Đình Cường bái kiến Lão Tổ.”
Dứt lời hai gã quỳ bái lạy một cách đầy trang nghiêm, đợi đến khi bọn gã bái lạy xong thì “Lão Tổ” mới nói:
“Hai vị đạo hữu không cần phải làm như vậy, nào mau ngồi xuống đi.”
Đình Chương ngập ngừng thưa:
“Thưa Lão Tổ, vãn bối xin ngài thu lại uy áp được không?”
“Ấy, ta quên mất.” - “Lão Tổ” ra vẻ tự trách rồi thu uy áp lại, đến giờ hai gã mới được thở một cách bình thường. “Lão Tổ” khoan thai hỏi:
“Không biết hai vị đến đây là có việc gì?”
Đình Chương kính cẩn đáp:
“Dạ thưa, vãn bối đến đây mong ngài giải đáp thắc.”
“Ồ, vậy mời đạo hữu đặt câu hỏi, bần đạo sẽ ra sức giải đáp.”
“Thưa Lão Tổ, không biết việc ngài ra tay với Ma Tu sau thảm sát ở núi Thiên Thai và việc có tu sĩ bị Thiên Phạt cách đây vài tháng có liên quan đến nhau hay không?”
“Ra là Chương đạo hữu đến đây làm sứ giả dò la tin tức, bần đạo xin đáp rằng bần đạo không liên quan đến vụ Thiên Phạt.”
“Thế nhưng, thưa Lão Tổ” - Đình Chương đặt ra nghi vấn - “Thủ đoạn công kích của tu sĩ đó là công kích thần hồn và khá giống với khi ngài ra tay xử lý đám Ma Tu, không biết ngài lý giải ra sao về việc này?”
“Lão Tổ” cười khà một tiếng rồi nói:
“Điều này có gì đâu mà khó hiểu. Nhân tu chúng ta có ba Đan Điền, gồm Thượng Đan Điền, Trung Đan Điền và Hạ Đan Điền. Hạ Đan Điền chủ dưỡng linh lực, Trung Đan Điền chủ dưỡng tinh huyết, còn Thượng Đan Điền chủ dưỡng nguyên thần. Tu chân là hấp thu thiên địa linh lực vào nhục thân để chuyển hóa thành linh lực chứa trong Hạ Đan Điền, linh lực này nuôi tinh huyết ở Trung Đan Điền và dung hợp ba hồn bảy phách hợp thành một gọi là nguyên thần. Khi này, Nhân Tu thường sẽ có tu vi Trúc Cơ, hai vị đạo hữu có thể tự cảm nhận.”
“Dạ đúng ạ.”
“Ừ, đã có nguyên thần thì sẽ sinh ra thần thức. Thần thức yếu thường chỉ có thể dò đường, thần thức mạnh có thể dùng để công kích. Từ làm choáng, nhiễu loạn tinh thần kẻ khác đến công kích bằng thần hồn, cướp đoạt pháp khí nguyên thần, cắn nuốt thần hồn đoạt xá và nhiều khả năng khác, có thể lĩnh ngộ đến đâu hoàn toàn phụ thuộc vào tư chất của linh hồn.”
“Lão Tổ” dừng lại rồi cảm thán một tiếng:
“Thế nhưng ở đời “tre già măng mọc có gì lạ đâu”, trong nhiều ngọc giản và sách cổ từng ghi nhận rằng có những nhân tài sinh ra với linh hồn biến dị đầy thần kì, tự ngộ ra khả năng công kích linh hồn hoặc thần hồn khi chưa có tu vi hoặc chưa đạt đến Trúc Cơ là điều hoàn toàn có thể. Bần đạo đoán tu sĩ chịu Thiên Phạt chính là một người như thế.”
Nghe đến đây, Đình Chương và Đình Cường kinh ngạc đến tột độ. Tuy có chút ngờ ngợ nhưng Đình Cường lên tiếng hỏi:
“Chẳng lẽ ngài không có hứng thú với tu sĩ có linh hồn đặc biệt này, chẳng phải ngài là người tu luyện công pháp đấy sao?”
“Lão Tổ” đáp:
“Vạn sự tùy duyên, à vạn sự tùy duyên, gặp nhau hay bỏ lỡ âu cũng là do một chữ duyên mà ra. Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, vô duyên đối diện bất tương phùng.”
Đình Chương và Đình Cường im lặng tiêu hóa những điều này. Đến lúc này, “Lão Tổ” mới buông lời chất vấn:
“Hai vị đạo hữu đến đây làm sứ giả, cớ sao lại rút kiếm động thủ với đệ tử của bần đạo? Hử?”
Dứt lời, một luồng uy áp mạnh hơn lúc trước đè lên người hai tu sĩ Trúc Cơ. Hai gã gấp gáp muốn giải thích thì “Lão Tổ” chậm rãi răn dạy:
“Lưỡi không xương trăm đường lắt léo, đạo lý này bần đạo hiểu. Vuốt mặt phải nể mũi, hai vị phải hiểu điều này. Bần đạo từ lâu đã chuyển sang thanh tu, tránh xa huyết tinh nên hôm nay bần đạo sẽ không gϊếŧ hai vị. Thế nhưng tột chết có thể tha nhưng tội sống, khó tha.”
“Lão Tổ” nói đến đây thì buông bàn tay phải ra, trong lòng bàn tay là hai hình khối kỳ lạ phát ra ánh sáng bạc. Chỉ trong chớp mắt, chúng hóa thành hai chùm sáng lao thẳng vào giữa mi tâm của hai gã Trúc Cơ. Đầu hai gã đau như búa bổ, như muốn nứt ra hai gã gào rú, lăn lộn trên đất, rồi đập đầu vào vách đá mong sao cho bớt cơn đau đầu. “Lão Tổ” chuyển lời trực tiếp với thần hồn bọn chúng:
“Trong một năm tới, bất kể là ngày hay đêm, hai vị đều phải chịu nỗi khổ này trên nguyên thần. Nếu vượt qua được một năm, thần thức của các vị sẽ tăng trưởng rất nhiều, bằng không thì cứ chi vị cứ xác định là phải đầu thai vài ba kiếp để tìm lại đủ hồn phách. Điều cần nói, bần đạo đều đã nói, bây giờ bần đạo muốn tiễn khách, hẹn gặp lại hai vị sau một năm nữa.”
Cứ thế, tay trái “Lão Tổ” nâng lên tạo thành chưởng phong cuốn phăng hai gã Trúc Cơ ra ngoài.
-------------------------------------------
Louis: Trong này có một số thuật ngữ thường gặp trong thể loại tu tiên mà mình hơi lười để ghi chú giải, các bạn tự tra từ điển nhé. Nhân tiện thì nếu truyện hay thì các bạn hãy bình luận, đề cử, đánh giá sao và bật chuông thông báo để không bỏ lỡ chương mới nhé. Good night!
-------------------------------------------
20/12/2022