Tác giả: Louis.
Sau cái đêm định mệnh ấy, mọi thứ đều trở lại như bình thường, hoặc ít nhất là Hoàng Tiến cố tỏ ra vẻ như bình thường. Nếu không phải trên trán của anh đang đeo một chiếc khăn trắng để băng bó vết thương, có lẽ đêm đó chỉ như một cơn ác mộng mà thôi.
Chiêu Dương lo lắm, cũng tại “bé” chứng kiến toàn bộ sự việc mà chẳng hiểu đầu cua tai nheo nó ra sao, tự dưng anh Tiến đập đầu vào vách tường, tự dưng anh đi khâu búp bê vải, rồi cả tự dưng lại bảo “lấy nhạc làm Đạo” nữa, không hiểu. Sao nó lại như thế này? Hơn hết thảy là lúc ấy anh Tiến còn máu me kinh hoàng nữa, thế là “bé” một mực phải hỏi cho ra nhẽ. Để rồi đáp lại “bé” là những tràng cười hì hì nối tiếp với ngón đòn đánh trống lảng và đánh bài lươn cực kì thuần thục của anh. “Bé” dỗi!… trong vòng vài phút.
Thấy cảnh này, Hoàng Tiến có chút ấm lòng, thế nhưng những thứ anh nhìn ra trong quá trình “ngộ Đạo” thật quá sức tưởng tượng và vô cùng khủng bố, bây giờ chưa phải là lúc để nói ra. Anh chắc chắn bản thân chúng ẩn chứa một âm mưu cực lớn đồng thời giải đáp lý do tại sao anh xuyên không đến thế giới Tu Chân.
Thẳng thắn mà nói, bất cứ kẻ nào có thể ngộ được Đạo của bản thân khi dẫn khí nhập thể đều được gọi là thiên tài, điều này không hề mâu thuẫn đến thiên phú của Hoàng Tiến nên chẳng có gì bất hợp lý ở đây cả. Nếu Tu Chân chủ yếu hướng tới thân thể là chính thì Tu Đạo lại tập trung vào tư duy trừu tượng để hiểu thấu vạn vật, vạn sự trên đời này. Do đó, để đắc đạo thành Tiên, Tu Chân và Tu Đạo phải song hành với nhau, Tu Sĩ nào mà phần “Lực” trong Tu Chân lớn hơn phần “Hiểu” trong Tu Đạo sẽ chẳng thể nào tinh tiến được tu vi, thế nên mới có câu nói “Một lần ngộ Đạo bằng vài năm đả tọa”. Có thể nói, trên con đường Tu Tiên, Tu Đạo đóng vai trò như kim chỉ nam xuyên suốt quá trình này vậy.
Điều bất hợp lý có lẽ do năng lực ngoại cảm của Hoàng Tiến quá mạnh. Người ta mỗi lần ngộ Đạo thì chỉ có thể “xem” một phần về Đạo của bản thân, riêng anh thì xem sơ lược hết Đạo của khả năng thần giao cách cảm, càng về sau anh càng thấy ngộ, ngộ độc. Tóm tắt sơ qua thì thứ này càng tu càng phóng đại cảm xúc tiêu cực, đến một mức nào đấy thì sẽ phát điên, đỉnh điểm là đến giai đoạn nhất định thì phần hồn sẽ xé tan phần xác của người luyện nó, đến đây khiến Hoàng Tiến đẩy cảnh giác lên mức cao nhất. Bản chất năng lực của anh là tác động đến ý thức của con người, thức hải(hay biển ý thức) của Tu Chân giả và đến hồn thể trong cơ thể họ ở một khoảng cách nhất định. Giả sử anh hoàn toàn mất kiểm soát thôi thì trong phạm vi sức mạnh anh bao trùm, không một sinh vật sống có ý thức nào thoát khỏi sự ảnh hưởng, nhẹ thì đầu đau như búa bổ, nặng thì trở thành người thực vật hoặc qua đời. Quả là một viễn cảnh đen tối, tội nghiệt quấn thân, vận số suy giảm, đám “Chính Đạo” hô hào trừ Ma vệ Đạo,…
Ngộ thứ Đạo này, đúng hơn là thứ Tà Đạo này là sao, Thiên Đạo đang đơn giản có ý biến Hoàng Tiến thành một Ma Đầu hay còn có dụng ý khác. Nghĩ vậy, anh tiếp tục lộ ra vẻ si mê tục tằn đầy du͙© vọиɠ để “cố” ngộ thêm về thứ Tà Đạo này, siêu năng lực liền tách thành một “sợi” với kích thước vài nanomet, chậm rãi từ tốn xâm nhập để rồi phát hiện ra những bí mật khủng bố. Sau đó anh thu những “sợi” này lại rồi vô tình bị Thiên Đạo phát giác, dường như nó không thể đọc ý nghĩ của anh và hẳn là nó nghĩ anh không biết gì nhiều nên chỉ giảm vận khí và giáng sét xuống để cảnh cáo mà thôi. Đứng trước tình cảnh này, giải pháp tốt nhất bây giờ là anh tiếp tục giả ngu và giả vờ vô hại.
Giả ngu thì không khó, mười hai là cái độ tuổi lông còn chưa mọc, anh chỉ việc hành xử như một thằng trẻ trâu chính hiệu là xong, còn giả vờ vô hại mới khó. Với thân phận tán tu trong giới Tu Chân, làm thế nào khiến cho mọi người nghĩ bản thân mình yếu mà lại còn có thể bảo toàn tính mạng, quả thực là vấn đề… hơi khó một tí. Thỏ khôn có ba hang, người khôn tính ba nước, Hoàng Tiến chọn nghiên cứu, tu luyện và đi đường hỗ trợ.
Đâu phải tự nhiên sau khi tỉnh lại anh đập đầu vào tường đến chảy máu, nhiều máu, ít máu, không chết là được. Cũng đâu phải rỗi hơi mà anh lại để máu dính lên con búp bê vai, vừa khâu vừa hướng máu. Hay cũng đâu phải anh phát rồ mà thề với Thiên Đạo lấy Âm Nhạc để Tu Đạo, âm nhạc cũng là một nhánh của dòng hỗ trợ, hoặc ít nhất là đại đa số Tu Chân Giả nghĩ thế.
Nhắc đến âm nhạc, Tu Sĩ sẽ ngay lập tức liên tưởng đến Cầm Tu(dùng các loại nhạc cụ trong chiến đấu), số ít sẽ nghĩ tới Âm Linh Sư(cũng dùng nhạc cụ nhưng để củng cố tu vi, gia tăng cảnh giới, bài trừ tâm ma,...) và một số thể loại tu hành khác. Điểm chung của dạng tu hành này là khả năng gây sát thương ở mức yếu đến mức trung bình, là một vỏ bọc tốt Hoàng Tiến có thể sử dụng. Bên cạnh đó, giọng hát và siêu năng lực của anh kết hợp rất tốt với nhau, một combo hoàn hảo. Ngoài ra, phụ trợ không chỉ có âm nhạc, Luyện Đan, Trận Pháp, nuôi trồng Linh Thảo Linh Thực, Ngự Thú,… rất đa dạng các thể loại để Tiến có thể nghiên cứu thêm.
Mang trên mình cái danh Nhạc Sư, Hoàng Tiến hoàn toàn “vô danh hữu thực” ở thời điểm hiện tại, tất nhiên là anh cũng chẳng quan tâm lắm. Điều cần quan tâm lúc này chính là anh định dùng loại nhạc cụ nào, Hoàng Tiến chọn đàn đá. Đàn đá là một trong những nhạc cụ gõ cổ xưa nhất của Việt Nam với nhiều khối đá được đυ.c đẽo với các kích thước và hình dạng khác nhau, khối đá dài, dày, to thì tạo ra âm trầm, khối nào ngắn, mỏng, nhỏ thì âm bổng, thanh và trong. Tuy vậy, không phải loại đá nào cũng làm đàn đá được bởi các loại đá thông thường khi gõ cho ra được tạp âm. Loại đá thường được sử dụng là đá núi lửa và đá phiến biến chất, chúng không được quá cứng hay quá mềm, dễ đυ.c đẽo nhưng phải tạo được âm vang đặc trưng của nhạc âm.
Tuy túi trữ vật của Hoàng Tiến không có hai loại đá trên, nhưng trong nhẫn trữ vật của Chiêu Dương có một tảng đá trắng muốt chứa linh khí với thể tích lên tới 3m vuông, khi gõ lên thì anh nghe được nhạc âm từ tàng đá. Thật may làm sao, tảng đá này nằm trong đống túi trữ vật chiến lợi phẩm Chiêu Dương giành được từ lũ nhăm nhe đồ của cậu. Chẳng biết là tảng đá này trong tương lai có tác dụng gì khác không nên sau khi hỏi ý kiến và được sự đồng ý của “bé” Dương, Hoàng Tiến cố gắng dùng tiết kiệm nhất có thể.
Dựa vào khả năng ghi nhớ thiên tài của mình, Hoàng Tiến có thể ghi nhớ các cao độ nốt nhạc chính xác đến từng từng tần số. Nhờ đó dẫu không có được cảm âm tuyệt đối từ khi sinh ra, Hoàng Tiến gần như không bị chênh phô khi đi học hát. Ở thời điểm hiện tại, Hoàng Tiến đang dựa vào khả năng cảm âm học được để đẽo gọt ra những khối đá “vui tai đẹp mắt”. Sau vài ngày miệt mài đẽo gọt, tiêu hao một phần ba tảng đá trên thì bộ đàn đá mười ba phiến kèm hai cái dùi gõ bằng đã ra lò, Hoàng Tiến cũng lười đặt tên cho nó. Âm sắc của cây đàn đá này hoang dã, note cao thì thánh thót xa xăm, nốt trầm như tiếng dội của vách đá, rất Tây Nguyên. Âm vực của nó rộng đúng bằng một quãng tám và trải dài từ nốt Đô quãng 4(C3) đến nốt Đô quãng 5, hay còn gọi là nốt Đố(C5). Lần lượt các thanh còn lại tương ứng với các nốt Đô thăng(C#4), Rê(D4), Rê thăng(D#4), Mi(E4), Fa(F4), Fa thăng(F#4), Sol(G4), Sol thăng(G#4), La(A4), La thăng(A#4) và Si(B4).
Với những thanh đá này, Hoàng Tiến bước đầu đáp ứng nhu cầu sử dụng âm nhạc của bản thân. Về phần hệ thống ống khuếch âm thì đơn giản là anh lười làm. Bên cạnh đó, anh đặt ra mục tiêu: trước khi đến giai đoạn vỡ giọng, kĩ thuật thanh nhạc của anh đạt đến trình độ ổn.
Mặc dù Hoàng Tiến có ý định giả vờ làm một Tu Sĩ vô hại, phải có lý do gì hợp lý cho việc làm sao anh có thể “sống lâu” như vậy. Hoàng Tiến khẽ nhếch miệng nhìn về phía bộ xương Hổ Vàng: “Chúc cho chúng ta có một quãng thời gian tốt đẹp, người cộng sự của tôi.”
--------------------------------------------------------------------------------------
Louis: Trường đoạn thứ nhất đóng lại để mở ra trường đoạn thứ hai, từ nay liệu còn có những ngày tháng bình yên không cho đôi chim cu của chúng ta không? Diễn biến như nào, hồi sau sẽ rõ.
Ps1: Mười ba thanh đá sẽ kiểu như này:Link: https://www.youtube.com/watch?v=1h9MeSsPiPA
Ps2: Nghe nhạc để tìm Easter egg các bạn nhé, nhạc rất hợp theme tháng bảy này - Hóa Vàng by Quách Mai Thy - Link: https://www.youtube.com/watch?v=othRMYI8TpA