Thập Niên 70: Trà Xanh Max Cấp Nằm Không Cũng Thắng

Chương 48

Ngày hôm sau, Đồng gia đón tiếp một vị khách không mời mà đến - Phương Tĩnh Viện.

Đồng Tuyết Lục nhìn thấy Phương Tĩnh Viện thì nhướng mày nói: "Cô đến tìm tôi à?"

Phương Tĩnh Viện hất mặt lên: "Vẻ mặt cô như vậy là sao? Lẽ nào tôi không thể đến tìm cô à?"

Đồng Tuyết Lục nhún vai: "Đương nhiên là có thể."

Phương Tĩnh Viện khịt mũi, dắt xe đạp vào đi vào sân.

Cô ấy dựng xe đạp lên vách tường, sau đó quay đầu nhìn trong sân: "Khu nhà này cô mua hay là thuê?"

"Thuê."

Phương Tĩnh Viện hai mắt sáng ngời: "Thuê của ai? Bao nhiêu tiền?"

Đồng Tuyết Lục đưa 4 ngón tay lên.

Phương Tĩnh Viện mở to mắt kinh ngạc kêu lên: "40 tệ/ 1 tháng? Lương một tháng của cô đâu đã đến 40 tệ?"

Đồng Tuyết Lục trợn mắt: "Không phải 40 tệ, là 4 chữ - Không cần báo cáo!"

Phương Tĩnh Viện: "......"

Đồng Tuyết Lục dẫn cô ấy vào phòng khách đi, vừa đi vừa nói: "Không có việc thì đã chẳng đến gõ cửa. Nói đi. Cô đến tìm tôi có việc gì?"

Phương Tĩnh Viện đi phía sau hừ nhẹ một tiếng nói: "Cô tưởng tôi muốn đến lắm sao? Là mẹ tôi bảo tôi đến. 2 hôm trước mẹ tôi mới biết nhà các người xảy ra chuyện. Bà bảo tôi tới hỏi xem cô có cần giúp đỡ gì không?"

Mẹ Phương?

Đồng Tuyết Lục có chút ngạc nhiên: "Không cần, cô về nói với mẹ cô cho tôi cảm ơn."

Phương Tĩnh Viện lại khịt mũi, ngồi trên ghế vặn vẹo, mắt hướng lên người Đồng Tuyết Lục rất nhiều lần.

Đồng Tuyết Lục rót cho cô ấy một tách trà: "Có phải cô có việc gì khác tìm tôi không?"

Phương Tĩnh Viện ậm ừ một hồi lâu mới mở miệng nói: "Không phải lần trước cô nói kiểu tóc này không hợp với tôi sao? Thế, thế kiểu tóc nào mới hợp với tôi?"

Đồng Tuyết Lục suýt nữa là quên mất chuyện này: "Cô muốn đổi kiểu tóc?"

Phương Tĩnh Viện hai má ửng hồng: "Tôi chỉ muốn đến thử xem có phải trước đây cô lừa tôi không thôi!"

Đồng Tuyết Lục cảm thấy dáng vẻ khó xử của cô nàng rất giống dáng vẻ của Đồng Gia Tín tối qua. Cô hơi cong môi nói: "Trán cô quá lớn, mép tóc lại quá sát. Kiểu mặt của cô thích hợp để tóc mái ngang."

Phương Tĩnh Viện bối rối: "Tóc mái ngang?"

Đồng Tuyết Lục gật đầu: "Đúng vậy, không phải loại mái lưa thưa vài sợi, mà phải để mái nhiều một chút, dày một chút!"

Phương Tĩnh Viện không hình dung ra được. Những người bên cạnh cũng có người để tóc mái, nhưng chỉ để mái thưa rất ngắn, chỉ có vài nhúm tóc trông chẳng đẹp chút nào.

Đồng Tuyết Lục nhìn sắc trời bên ngoài nói: "Đi thôi, tôi dẫn cô đến tiệm cắt tóc đổi kiểu tóc."

Phương Tĩnh Viện sững người: "Đi ngay bây giờ sao?"

Đồng Tuyết Lục liếc xéo cô ấy: "Cô đến tìm tôi không phải vì muốn đổi kiểu tóc sao? Hay là không tin mắt nhìn của tôi? Nếu đã không tin thì cô có thể về ngay bây giờ!"

Phương Tĩnh Viện nhìn dáng vẻ chuẩn bị tiễn khách của cô thì giận đến nghiến răng.

Suy nghĩ một chút, cô ấy hung hăng giậm chân một cái: "Đi thì đi!"

Vì thế Đồng Tuyết Lục xách túi quân đội, khóa cửa rồi đưa Phương Tĩnh Viện đến tiệm cắt tóc nhà nước gần đó.

===

Đến tiệm cắt tóc nhà nước.

Vừa bước vào cửa lấp tức thấy một tấm gương mờ đối diện với cửa. Phía dưới gương là một chiếc bàn gỗ cũ màu vàng sẫm, trên bàn là các loại dao kéo dùng cho cắt tóc.

Trong tiệm có duy nhất một bác thợ già đang nằm ngủ trên chiếc ghế sô pha cũ nát, ngáy muốn sập nóc nhà.

Đồng Tuyết Lục bước đến, lớn tiếng nói: "Bác thợ ơi, cắt giúp kiểu tóc của đồng chí Lưu Lan đi."

Bác thợ già mơ mơ màng màng tỉnh lại chưa kịp lên tiếng thì đã nghe Phương Tĩnh Viện phản đối: "Đây là kiểu tóc phù hợp mà cô đã nói sao?"

Đồng Tuyết Lục nhướng mày: "Sao hả? Cô không tin ánh mắt của tôi sao? Thế này đi, nếu tóc cô bị cắt hỏng thì đầu tôi sẽ tùy cô xử lý!"

Phương Tĩnh Viện cắn môi dưới suy nghĩ một chút: "Quyết định vậy đi. Là cô tự nói đấy nhé. Nếu cắt hỏng là cô không xong với tôi đâu."

Tuy rằng cô ấy và Đồng Tuyết Lục từ nhỏ đã không hợp nhau nhưng có một điều cô ấy phải thừa nhận, đó là Đồng Tuyết Lục biết cách ăn mặc hơn cô ấy.

"Cái gì mà cắt hỏng! Nữ đồng chí này có biết mình đang nói gì không? Lão Dương tôi đây đã cắt tóc cho người ta mấy chục năm, chưa bao giờ cắt hỏng!"

Bác thợ già không hài lòng.

Đồng Tuyết Lục nhoẻn miệng cười: "Em gái nhà cháu không hiểu chuyện. Bác thợ đừng tính toán với nó! Trước đây cháu đã nghe tiếng rồi, tay nghề của bác thợ đây là giỏi nhất Bắc Kinh. Không thì bọn cháu đã không từ xa lặn lội đến tận đây!"

Bác thợ già lập tức cười tươi như hoa: "Vẫn là vị nữ đồng chí này tinh mắt! Tay nghề của tôi là cha truyền con nối đời này sang đời khác. Hôm nay cho các người mở rộng tầm mắt!"

Đồng Tuyết Lục lập tức ấn Phương Tĩnh Viện xuống ghế cắt tóc. Sau đó nói vài câu chọc cười, hướng dẫn cho bác thợ già cắt tỉa tóc theo ý của cô.

Đương nhiên, tuy là ý tưởng của cô nhưng bác thợ già chẳng mảy may phát hiện ra.

Cuối cùng cắt ra một kiểu tóc Lưu Lan, cũng chính là kiểu đầu bob thời nay.

Thực ra, cô cảm thấy kiểu tóc gợn sóng lớn phù hợp với gương mặt của Phương Tĩnh Viện hơn. Tuy nhiên thời này mà muốn uốn tóc thì phải có thư giới thiệu của đơn vị, lại không được phép xõa tóc, nên chỉ đành nghĩ cách khác.

Đồng Tuyết Lục nắm thóp được bác thợ già thích được khen ngợi tay nghề: "Hôm nay đúng là cháu được mở mang tầm mắt rồi. Bác thợ à, tay nghề của bác quả thật là quá ổn, quá tốt! Lần sau nếu cháu muốn cắt tóc nhất định sẽ đến tìm bác!"

Trên mặt bác thợ già lại xuất hiện nụ cười như hoa cúc: "Đợi chút, tôi đi lấy đồ làm phồng tóc mái."

Một lát sau, bác thợ già cầm đến máy uốn tóc, dùng lược nhỏ cuộn phần tóc mái vào trong.

Làm xong, toàn bộ diện mạo Phương Tĩnh Viện đã thay đổi hoàn toàn.

Cái trán lớn đủ để soi gương đã không thấy đâu nữa, chân tóc sát như hoàng tử thời nhà Thanh cũng được che lại.

Tóc mái giúp cho mặt cũng nhỏ lại.

Phương Tĩnh Viện nhìn mình trong gương, vẻ mặt không tin nổi: "Đây... thực sự là tôi sao?"

Bác thợ già hừ hừ: "Nữ đồng chí, bây giờ còn cảm thấy tôi sẽ cắt hỏng tóc của cô nữa không?"

Phương Tĩnh Viện lắc đầu nguầy nguậy: "Không không, bác thợ, bác cắt đẹp quá đi mất!"

- -- Ôi, đẹp đến mức muốn khóc luôn!

Bác thợ già được khen đến trong lòng cũng nở hoa, bớt hẳn 1 hào tiền cắt tóc, chỉ lấy 3 hào.

Bác ấy còn dặn dò Đồng Tuyết Lục, khi nào cắt tóc nhất định phải đến tìm bác ấy. Đồng Tuyết Lục vâng dạ liên tục.

Bước ra khỏi tiệm cắt tóc, Phương Tĩnh Viện vuốt mái tóc vừa ra lò, tai cũng đỏ cả lên. Cô ấy ậm ừ: "Tôi... tôi mời cô đi tiệm cơm nhà nước dùng bữa. Nhưng cô đừng hiểu lầm, tôi chỉ không muốn nhận ân huệ của cô thôi."

Đồng Tuyết Lục suy nghĩ một lát rồi nói: "Mời cơm thì không cần. Hiện giờ tôi làm ở tiệm cơm nhà nước, tôi còn cần cô mời sao? Nếu cô không muốn nợ ân huệ của tôi vậy giúp tôi làm một việc đi."

Phương Tĩnh Viện ngập ngừng: "Không phải cô muốn tôi giúp cô nói vài lời tốt đẹp trước mặt anh tôi chứ? Lần trước không phải cô vứt anh ta như phân chó sao?"

Đồng Tuyết Lục không biết Phương Văn Viễn nghe được lời này sẽ có cảm giác gì, riêng cô thì suýt nữa sặc cười chết.

"Hiện giờ thì tôi vẫn xem anh cô như phân chó thôi. Tôi muốn nhờ cô giúp tôi lan truyền tin tức nhà trường và Mã Mai đã đuổi học 2 em trai tôi ra ngoài, càng nhiều người biết càng tốt."

Hiện tại bên ngoài chỉ biết chuyện Mã Mai tằng tịu với người khác. Chuyện Đồng Gia Minh và Đồng Gia Tín bị đuổi học vì chống đối giáo viên thì chưa có ai biết.

Cô vốn dĩ muốn dùng sai lầm của Mã Mai để thương lượng với nhà trường cho 2 anh em đi học lại.

Tuy nhiên, hiện giờ cô đã thay đổi ý định.

Cô muốn dùng dư luận để ép nhà trường phải năn nỉ họ quay lại!

Nếu không 2 đứa cứ mang vết nhơ mà về trường thì thật là mất hết mặt mũi!

Phương Tĩnh Viện còn tưởng là chuyện gì ghê gớm lắm, vừa nghe chỉ là yêu cầu như vậy thì lập tức gật đầu: "Không thành vấn đề, việc này cứ để tôi lo!"

Phương Tĩnh Viện làm việc ở đoàn văn công quen biết rất nhiều người. Họ hàng thân thích của Phương gia cũng rất đông, hơn nữa người nào cũng làm trong cơ quan nhà nước.

Để cô ấy làm công việc tuyên truyền là thích hợp nhất.

Trước khi Phương Tĩnh Viện đi, Đồng Tuyết Lục còn đến Hợp tác xã cung tiêu mua mấy túi điểm tâm biếu cho Phương gia và cả Đồng gia.

Ngoài ra, cô còn lấy một trăm tệ nhờ cô ấy mang về đưa cho Trần Nguyệt Linh, nói rằng đó là tiền lúc trước cô đã vay.

Sau khi chia tay với Phương Tĩnh Viện, cô về thẳng nhà.

Bên phía Ôn Như Quy thì cuối cùng cũng lên đường trở về Bắc Kinh.