Mã Mai và người đàn ông lén lén lút lút. Mã Mai còn liên tục đi đường vòng. Hành vi của hai người thực sự khiến người khác không thể không nghi ngờ.
Cuối thu, thời gian trở thành ngày dài đêm ngắn. Lúc này trời đã nhá nhem tối, nhưng trong ngõ vẫn không thấy bóng người qua lại.
Đồng Tuyết Lục dò xét xung quanh, phát hiện hai bên cạnh vẫn chưa có ánh đèn, không biết là chủ nhà chưa về hay là không có người ở.
Cô nằm trong góc một lúc đã bị muỗi đốt mấy dấu lên mặt.
Ngứa ngáy đến phát khùng, cô dùng móng tay gãi đủ kiểu lên các vết muỗi đốt trên tay vẫn không ăn thua.
Đợi chừng 10 phút, Mã Mai vẫn chưa ra khỏi phòng, Đồng Tuyết Lục đành đi ra khỏi góc khuất.
Tường sân nhà của người đàn ông hơi cao, tuy là có thể trèo vào, nhưng lỡ như có người phát hiện thì cũng khó chạy thoát.
Vì vậy, cô chỉ đứng ngoài cửa liếc nhìn một cái, sau đó đi vòng ra sau nhà.
Cô vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ khi phát hiện ở sau nhà có một cái cửa sổ. Cửa sổ là cửa kiểu cũ làm bằng gỗ, lúc này đã được đóng chặt.
Cô rén chân bước lại gần, áp tai vào cửa sổ nghe ngóng.
Chỉ nghe được bên trong có tiếng rên ư ử, chỉ nghe tiếng giường kẽo kẹt từng hồi.
- -- Hừ, bẩn hết cả tai cô.
Đối với một người đã đọc qua vô số sách sắc tình như cô, vừa nghe đã biết bên trong đang diễn một màn ân ái long trời lở đất.
Sau khi xác định được bên trong đang xảy ra chuyện gì, Đồng Tuyết Lục không tiếp tục nghe nữa, quay trở về góc lúc nãy để nuôi muỗi.
Lại qua 10, 20 phút, Mã Mai cuối cùng cũng đi ra.
Trăng đêm nay rất sáng. Ánh trăng chiếu lên gương mặt của Mã Mai, thấy rõ sắc xuân tràn trề trên mặt và đôi mắt đa tình. Như thể thân cây khô vừa được mưa xuân tưới mát.
Mã Mai liếc ngang liếc dọc chung quanh, rõ ràng là không có ai vẫn nói: "Đại Nha, dì Mai đi nhé. Lần sau lại đến thăm con!"
Lần này, người đàn ông đi ra, trên tay bồng một bé gái.
Bé gái trông có vẻ vẫn chưa tỉnh ngủ, phờ phạc vẫy tay với Mã Mai: "Tạm biệt dì Mai."
"Tạm biệt Đại Nha." Mã Mai nháy mắt với người đàn ông: "Anh Phủ, tôi đi đây."
Người đàn ông: "Ừ, đi đường cẩn thận."
Mã Mai cười với anh ta rồi ngoáy mông bỏ đi.
Đợi cho Mã Mai ra khỏi ngõ, người đàn ông mới đóng cửa, bế bé gái vào nhà.
===
Đồng Tuyết Lục ngồi yên như mèo rình. Đợi chung quanh trở nên thật yên tĩnh, cô mới ra khỏi góc đi về nhà.
Theo thông tin mà cô nghe ngóng được thì Mã Mai đã có chồng và 2 đứa con, một trai một gái.
Vừa rồi người đàn ông bế con trên tay cho thấy rõ ràng cũng đã có gia đình, cũng tức là cả 2 người này đều nɠɵạı ŧìиɧ.
Thời đại này tội thông da^ʍ có hậu quả rất nghiêm trọng. Một khi bị phát hiện sẽ thân bại danh liệt, mấy năm trước còn bị bắt ra đấu tố công khai trên đường phố.
Nếu cô muốn vạch mặt Mã Mai, việc tiếp theo cần làm là:
1. Điều tra đơn vị công tác của chồng Mã Mai và lấy được số điện thoại của đơn vị đó.
2. Tìm hiểu rõ ràng hoàn cảnh xung quanh nhà của người đàn ông để thuận lợi triển khai bước tiếp theo.
3. Làm rõ quan hệ giữa Mã Mai và người đàn ông, nhưng quan hệ không rõ ràng cũng không sao.
===
Trên đường về nhà, Đồng Tuyết Lục vừa đi vừa suy nghĩ. Khi rẽ vào ngõ, cô chợt nhìn thấy một bóng người cao lớn đang đứng trước cửa nhà mình.
Nương theo ánh đèn đường, cô nhìn rõ được khuôn mặt của đối phương. Đó là Phác Kiến Nghĩa.
- -- Tại sao anh ta lại ở đây?
Đồng Tuyết Lục ngập ngừng một lúc mới bước đến.
Phác Kiến Nghĩa nghe tiếng bước chân thì ngẩng đầu lên. Trông thấy Đồng Tuyết Lục thì thở phào: "Đồng chí Đồng, cuối cùng cô cũng đã về!"
Nghe câu này, Đồng Tuyết Lục càng thêm tò mò: "Đồng chí Phác tìm tôi có việc gì sao?"
Phác Kiến Nghĩa định trả lời, nhưng khi Đồng Tuyết Lục tiến đến gần thì lập tức sững người: "Đồng chí Đồng, mặt của cô bị sao vậy? Sao có nhiều vết muỗi đốt thế này?"
Đồng Tuyết Lục: "......"
- -- Thật là cái hay không nói, nói cái dở!
Phác Kiến Nghĩa bật cười: "1, 2, 3, 4, 5. Hay thật, cô lại để mặt mình bị muỗi chích năm đốt vậy! Mắt cô cũng sưng húp trông buồn cười quá đi. Ha ha ha......"
Nghe tiếng cười hả hê của Phác Kiến Nghĩa, Đồng Tuyết Lục nhìn mà khinh bỉ cùng cực.
Phác Kiến Nghĩa đến đây hiển nhiên có chuyện muốn nói. Hai người đứng ở ven đường nói chuyện cũng không hay nên Đồng Tuyết Lục mời anh ta vào nhà.
Mấy anh em Đồng Gia Minh ở nhà vẫn chưa ăn cơm mà đợi cô về để cùng ăn. Lúc trông thấy cô về lại có thêm Phác Kiến Nghĩa theo sau thì đều ngẩn cả người.
Đồng Tuyết Lục giải thích: "Đây là bạn của chị. Anh ta đến tìm chị có chút việc. Mọi người ăn cơm trước đi, không cần đợi chị."
Bởi vì phòng khách đã có đám Đồng Gia Minh ngồi, Đồng Tuyết Lục đành phải đưa Phác Kiến Nghĩa vào phòng sách.
Phác Kiến Nghĩa vừa bước vào đã ngầm đánh giá phòng sách.
Phòng sách không lớn nhưng vì chẳng có nhiều đồ đạc nên có vẻ trống trải. Trong phòng chỉ có một bộ bàn ghế cũ. Trên bàn đặt một bình hoa đã bị mẻ một miếng có cắm vài đóa hoa dại.
Phòng sách đơn sơ cũng nhờ mấy đóa hoa dại này mà đột nhiên trở nên có sức sống hơn.
Đồng Tuyết Lục đến nhà bếp rót hai cốc nước rồi quay lại: "Đồng chí Phác tìm tôi có chuyện gì không?"
Phác Kiến Nghĩa cầm lấy cốc nước cô đưa cho, ngửa cổ uống mấy hớp lớn rồi nói: "Tôi có nghe nói về chuyện của gia đình cô. Sau này mọi người có dự tính gì không?"
- -- Chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu truyền ngàn dặm.
Mọi người đều cùng ở Thành Nam, Phác Kiến Nghĩa biết được chuyện của anh em Đồng Gia Minh, Đồng Tuyết Lục cũng không lấy làm lạ.
"Đi được bước nào hay bước đó vậy."
Tuy rằng Phác Kiến Nghĩa là bạn của Ôn Như Quy, nhưng Đồng Tuyết Lục không hoàn toàn tin tưởng anh ta.
Phác Kiến Nghĩa vừa nghe đã biết cô chỉ nói cho qua chuyện: "Hôm nay tôi có đi ngang tiệm ăn nhà nước mà cô đang công tác. Tiệm ăn bảo cô xin nghỉ phép khá nhiều ngày. Đồng chí Đồng, rốt cuộc cô đang định làm gì?"
Anh ta cũng không muốn xen vào chuyện người khác, nhưng trước lúc đi Ôn Như Quy đã đặc biệt gọi điện thoại nhờ anh ta quan tâm đến Đồng gia nhiều hơn.
Chơi chung với nhau từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên anh ta thấy Ôn Như Quy quan tâm đến một đồng chí nữ như vậy. Trước đây anh ta vẫn luôn cho rằng Ôn Như Quy đời này sẽ sống một mình đến già.
- -- Không ngờ rằng cây vạn tuế nở hoa rồi.
Anh ta đương nhiên sẽ không từ chối, huống chi sau này anh ta vẫn còn phải vay tiền Ôn Như Quy nữa.
Chuyện của Đồng gia anh ta đã nghe được từ anh rể. Anh rể anh ta hiện đang làm việc ở Cục Giáo dục.
Sau khi biết chuyện, anh ta đặc biệt xin cơ quan cho nghỉ nửa ngày để chạy đến tiệm cơm nhà nước tìm cô. Không ngờ lại nghe được chuyện cô đã xin nghỉ phép rất nhiều ngày.
Sau đó, anh ta lại từ chỗ đồng nghiệp của cô mà biết được địa chỉ nhà. Đến nơi thì mới biết cô đã ra ngoài rồi.
Anh ta ở bên ngoài đợi rất lâu cuối cùng cũng đợi được cô trở về. Hay thật đấy. Ra cửa là đi hơn nửa ngày, lại còn trở về với khuôn mặt đầy vết muỗi đốt.
Ngẫm lại lúc trước cô đưa Đồng Chân Chân đến nông trường, lại làm người làm chứng cho hai mẹ con Hà gia được đến nông trường. Anh ta dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ ra chuyện mà cô định làm.
Đồng Tuyết Lục hơi nhướng mày: "Đồng chí Phác muốn giúp tôi sao?"
Phác Kiến Nghĩa: "Tôi cũng chẳng muốn nhiều chuyện đâu nhưng Như Quy đã dặn tôi chăm sóc cho cô. Tôi và Như Quy quen biết đã lâu, lần đầu tiên tôi mới thấy cậu ta lo lắng cho một đồng chí nữ đến vậy. Cô nói xem tôi có thể không giúp sao?"
Con gái bình thường nghe được câu này nhất định sẽ xấu hổ đỏ mặt.
Đồng Tuyết Lục thì chỉ chớp mắt cười rồi nói: "Thì ra là đồng chí Ôn nhờ anh giúp. Vậy thì tôi tin anh."
Phác Kiến Nghĩa: "......"
- -- Hóa ra vừa rồi cô không nói gì là vì vẫn xem anh ta như trộm mà đề phòng.
Đồng Tuyết Lục nói: "Chuyện tôi muốn làm rất đơn giản. Tôi chỉ muốn 2 em trai được đi học lại."
Đồng Gia Minh cùng Đồng Gia Tín vì "chống đối giáo viên, cứng đầu khó dạy" nên đã bị nhà trường đuổi học. Về phần ẩu đả thì không một ai nhắc đến vì muốn bảo vệ cho Khương Minh, cháu trai của chủ nhiệm Cục Giáo dục.
Theo cách nói này, nếu bọn Đồng Gia Minh muốn trở lại trường, nhất định phải chứng minh được chúng không cứng đầu, không khó dạy.
Và cách tốt nhất để chứng minh chúng không phải học sinh hư chính là chứng minh được vị giáo viên đó mới là kẻ đạo đức suy đồi.