Thập Niên 70: Trà Xanh Max Cấp Nằm Không Cũng Thắng

Chương 31

Đồng Tuyết Lục ngẩn ra một chút, nghĩ thầm không phải là Ôn Như Quy quay lại nhanh như vậy chứ?

Cô sửa sang lại quần áo một chút rồi đi ra cửa.

Khi chuẩn bị mở cửa ra, cô vẫn cẩn thận hỏi một tiếng: "Ai vậy?"

Lúc này không có camera, lại không mắt mèo, càng không có cửa phòng trộm, nhỡ đâu bên ngoài là kẻ xấu, cô mở cửa sẽ rất nguy hiểm.

Bên ngoài truyền đến một âm thanh xa lạ của phụ nữ: "Chào cháu, bà là hàng xóm của nhà cháu, chồng bà họ Ngụy."

Giọng nói nghe rất hiền hoà, lúc này Đồng Tuyết Lục mới mở ra một cái khe nhỏ.

Chỉ thấy một người phụ nữ khoảng 50 tuổi đứng ở ngoài cửa.

Đối phương có làn da trắng nõn, ngũ quan hài hoà đoan chính, trên người mặc một chiếc áo sơ mi "Sợi tổng hợp" màu trắng, phía dưới là quần dài "Sợi tổng hợp" màu đen, không nhìn thấy một chút nếp nhăn nào trên quần áo.

Đồng Tuyết Lục nhìn người phụ nữ trước mặt, trong đầu xuất hiện 3 chữ:

--- Người, có, tiền.

Tuy rằng "Sợi tổng hợp" đã bắt đầu xuất hiện ở thập niên 60, nhưng đều là sản xuất số lượng ít để xuất khẩu trao đổi ngoại tệ, chỉ có chút số ít được sản xuất để tiêu thụ trong nước ở mấy thành phố Bắc Kinh, Thiên Tân và Thượng Hải.

Mua một bộ quần áo "Sợi tổng hợp" phải xếp hàng mấy tiếng đồng hồ, điều quan trọng là quần áo còn cực kỳ đắt tiền!

Một chiếc áo sơ mi sẽ có giá khoảng 15 tệ, tiền lương mỗi tháng của một người bình thường mới chỉ 30 tệ, phần lớn mọi người đều không nỡ bỏ ra mua một bộ quần áo như vậy.

Nói không khoa trương thì "Sợi tổng hợp" ở thời đại này giống với Louis Vuitton, GUCCI sau này, đều tượng trưng cho địa vị.

Mà người phụ nữ trước mặt này mặc cả bộ "Sợi tổng hợp", còn không phải là có tiền sao?

Khi Đồng Tuyết Lục đang đánh giá người phụ nữ trước mặt, người phụ nữ cũng đang đánh giá Đồng Tuyết Lục.

Đôi mắt đen trắng rõ ràng của bà ấy hiện lên vẻ kinh ngạc, sau đó nhăn mày lại.

Bà ấy cảm thấy người trước mặt có chút quen mắt, nhưng trong lúc nhất thời lại không nhớ ra được đã gặp ở chỗ nào.

Trên mặt Thẩm Uyển Dung lộ ra nụ cười dịu dàng hiền hoà nói: "Chồng bà họ Ngụy, bà họ Thẩm, bà và 2 đứa cháu ở bên cạnh nhà cháu."

Nói xong bà ấy chỉ chỉ căn nhà bên phải kia, cách nhà của Đồng Tuyết Lục khoảng 5, 6 mét.

Đồng Tuyết Lục nhìn theo hướng bà ấy chỉ: "Chào bà, cháu tên Đồng Tuyết Lục, hôm nay cháu và em trai em gái vừa mới dọn tới đây, bởi vì vẫn chưa dọn dẹp nhà xong nên mới không qua hỏi thăm mọi người."

Thẩm Uyển Dung hơi giật mình.

Họ Đồng?

Trong những người bà ấy quen biết không có ai họ Đồng.

"Nhưng mà câu nói vừa rồi cô bé chỉ nhắc tới em trai em gái, lại không nhắc tới cha mẹ của mình, chẳng lẽ cha mẹ cô bé không còn nữa sao?"

Nhưng nếu như không có cha mẹ, thì sao có thể mua nổi hoặc là thuê được căn nhà như vậy?

Trong lòng Thẩm Uyển Dung có rất nhiều nghi vấn, nhưng bởi vì vẫn chưa thân thiết nên không tiện hỏi nhiều.

"Nhà bà cũng mới dọn đấy trong năm nay, căn nhà này vẫn không có ai ở, bây giờ các cháu tới thì tốt rồi, sau này mọi người sẽ có thêm bạn." Nói xong bà ấy đưa hạt dẻ qua: "Đây là hạt dẻ họ hàng gửi cho nhà bà, rất mềm, cháu lấy về ăn đi."

Từ trước đến nay Đồng Tuyết Lục không thích đẩy qua đẩy lại, nếu sau này phải sống ở đây, hàng xóm cho nhau đồ ăn đều là chuyện bình thường.

Bởi vậy cô không từ chối, cười cười nhận lấy: "Vậy thì cháu sẽ không khách sáo, cảm ơn bà Thẩm, hương vị hạt dẻ mùa thu là ngon nhất."

Thẩm Uyển Dung cũng không thích đẩy qua đẩy lại, nhìn thấy Đồng Tuyết Lục thoải mái hào phóng nhận lấy đồ ăn, ấn tượng về cô lại càng tốt.

Đúng lúc này, một cô bé bụ bẫm từ trong nhà chạy ra: "Bà nội, bà đi đâu vậy? Châu Châu tỉnh lại không nhìn thấy bà!"

Thẩm Uyển Dung nhìn thấy cháu gái, trên mặt nở ra một nụ cười rạng rỡ: "Cháu chạy chậm một chút, cẩn thận đừng để bị ngã!"

Vừa dứt lời, cô bé vấp chân một cái, lảo đảo một chủ sau đó ngồi xuống đất: "Ai da bà nội, cháu bị ngã rồi, muốn bà ôm một cái!"

Đồng Tuyết Lục: "..."

--- Còn nhỏ mà đã diễn sâu như vậy, lớn lên thì thế nào đây?

--- Nhưng mà kỹ thuật diễn này có chút hơi qua loa.

Thẩm Uyển Dung không ngạc nhiên, cười rồi bế cháu gái lên, nhẹ giọng trách: "Trên mặt đất bẩn như vậy, sao cháu nói nằm xuống là nằm xuống vậy? Đợi chút nữa lại phải thay quần áo."

Ngụy Châu Châu bĩu môi: "Bà nội cháu bị ngã, quần áo bẩn thì phủi một chút là được rồi, bà nội, vừa rồi bà nói chuyện với ai vậy?"

Thẩm Uyển Dung: "Bên cạnh có hàng xóm mới tới, bà nội tới đây hỏi thăm."

"Là chị gái kia sao?" Ngụy Châu Châu nhìn Đồng Tuyết Lục, đôi mắt lập tức mở to: "Chị thật xinh đẹp! Bà nội bà mau ôm cháu qua đó! Cháu muốn xem chị gái xinh đẹp!"

Thẩm Uyển Dung ôm cháu gái đi tới, gương mặt bất đắc dĩ cười nói: "Để cháu chê cười rồi, từ nhỏ đứa nhỏ này đã thích đồ đạc và những người xinh đẹp rồi."

--- Ai mà không thích chứ? Phải tôi, tôi cũng thích!

Đồng Tuyết Lục cười tỏ vẻ đã hiểu: "Cháu cũng thích những người xinh đẹp."

Ngụy Châu Châu nghe được lời này, đôi mắt càng sáng hơn: "Quả nhiên suy nghĩ của những người xinh đẹp đều giống nhau, ông nội nói đây gọi là mắt nhìn của anh hùng giống nhau!"

Đồng Tuyết Lục bị dáng vẻ tự tin của cô bé làm cho tức cười, đúng là một cô bé thú vị.

Trên mặt Thẩm Uyển Dung lộ ra nụ cười nuông chiều lại bất đắc dĩ.

===

Đúng lúc này, Đồng Gia Tín từ trong phòng đi ra, vừa hay bị Ngụy Châu Châu nhìn thấy.

Ngụy Châu Châu lập tức giãy giụa đòi xuống: "Bà nội bà mau cho cháu xuống, cháu nhìn thấy một anh đẹp trai!"

Đồng Gia Tín nghe được lời này thì ngẩn ra.

"Anh đẹp trai? Nói cậu ta sao? Coi như cô bé tinh mắt!"

Ngụy Châu Châu năm nay 6 tuổi, cao hơn lớn hơn những đứa trẻ bình thường một chút, cô bé giãy giụa, Thẩm Uyển Dung căn bản không ôm được cô bé.

Ngụy Châu Châu nhảy xuống, vọt tới trước mặt Đồng Gia Tín như pháo trúc: "Chào anh, em tên Ngụy Châu Châu, anh tên là gì?"

"Ngụy Châu Châu?" Đồng Gia Tín trừng lớn hai mắt, sau đó cười ha ha: "Cũng may cha mẹ em đặt cho em thêm một chữ Châu, nếu không em sẽ biến thành "cho heo" ăn mất, ha ha ha..."

(*) Ngụy Châu Châu (魏 朱朱 - Wèi zhū zhū)

(*) Cho heo ăn (喂猪 - Wèi zhū)

Đồng Tuyết Lục: "..." Thằng nhóc xấu tính này đúng là một ngày không đánh sẽ leo lên nóc nhà lật ngói mà.

Vừa rồi người ngượng ngùng là Thẩm Uyển Dung, bây giờ đến lượt Đồng Tuyết Lục: "Thật sự ngại quá, em trai cháu xấu miệng quá, lát nữa cháu sẽ dạy dỗ lại nó!"

Thẩm Uyển Dung cười xua tay: "Không sao, chuyện giữa trẻ con thì để trẻ con tự giải quyết."

Trong lòng Ngụy Châu Châu lại rất rộng lượng: "Anh, nể vẻ đẹp trai của anh, lần này em sẽ không giận anh, nhưng anh vẫn chưa nói cho em tên của anh?"

Đồng Gia Tín hừ một tiếng: "Vì sao anh phải nói tên cho em? Nhìn em khó coi!"

Ngụy Châu Châu: "Anh, anh đẹp trai vậy, sao lại không có mắt nhìn như vậy? Rõ ràng là em rất đẹp, hơn nữa anh chưa nói cho em tên của anh, làm sao em có thể làm bạn tốt với anh được?"

Mũi Đồng Gia Tín hếch lên tận trời cao: "Anh không cần làm bạn với bé gái!"

"..."

Đồng Tuyết Lục thấy vậy thì khoé miệng giật giật.

Cô không biết với tính cách xấu xí này của Đồng Gia Tín, sao kiếp trước lại cưới được vợ?

Đúng lúc này, Đồng Gia Minh từ trong phòng đi ra: "Gia Tín, em không thể nói chuyện không có lễ phép như vậy!"

Tuy rằng Đồng Gia Tín không phục lắm, nhưng thấy anh hai của cậu ta nghiêm mặt, trong lòng cũng có chút run sợ.

Nhưng cậu ta còn chưa kịp mở miệng xin lỗi, Ngụy Châu Châu đã đẩy cậu ta ra, vọt tới trước mặt Đồng Gia Minh, cười ngọt ngào nói: "Chào anh, em tên Ngụy Châu Châu, anh tên là gì?"

Đồng Gia Tín: "...?"

Đồng Gia Minh nói: "Chào em, anh tên Đồng Gia Minh, đó là em trai anh, nó tên Đồng Gia Tín."

Ngụy Châu Châu cười đến hai mắt đều nheo lại: "Anh, anh không chỉ đẹp trai, giọng nói cũng dễ nghe, hơn nữa còn đối xử với người khác dịu dàng như vậy, anh thật tốt!"

Đồng Tuyết Lục thấy vậy, thở dài.

Còn nhỏ tuổi mà vuốt mông ngựa chuyên nghiệp như vậy, sau khi lớn lên còn sợ không đuổi kịp các anh trai đẹp trai sao?

Trước nay Đồng Gia Minh chưa từng gặp ai nói chuyện thẳng thắn như thế, gương mặt thanh tú đỏ bừng bừng.

Đồng Miên Miên đá đôi chân ngắn nhỏ từ trong phòng đi ra: "Chị nói đúng, anh hai của em rất tốt."

Ngụy Châu Châu nhìn thấy Đồng Miên Miên thì đôi mắt lại sáng lên: "Em gái, em thật là xinh đẹp, xinh đẹp giống anh hai em!"

Gương mặt bánh bao đỏ hồng, cơ thể nhỏ nhắn vặn vẹo: "Chị cũng đẹp."

Ngụy Châu Châu gật đầu: "Chị biết, chị rất đẹp, nhưng anh trai chị lại rất xấu, thật là hâm mộ em có chị gái và anh trai đẹp như vậy!"

Đôi mắt to tròn của Đồng Miên Miên chớp chớp, nghiêng đầu non nớt nói: "Anh cả của chị xấu như anh ba của em sao?"

Đồng Gia Tín: "...?"

Ngụy Châu Châu: "Không, anh cả của chị xấu hơn anh ba em nhiều!"

Đồng Miên Miên khϊếp sợ, miệng mở lớn, dáng vẻ như đang nói "Còn có người xấu hơn anh ba sao? Vậy thì xấu đến mức nào chứ?"

Đồng Gia Tín: "..."

--- Em gái, đau lòng quá!

Đồng Gia Tín cảm thấy trái tim mỏng manh của mình tan vỡ đầy đất.

Đồng Tuyết Lục nghe mấy đứa trẻ nói chuyện, cười ra nước mắt.

Ngụy Châu Châu cảm thấy cả nhà Đồng đều rất đẹp, cô bé không muốn về nhà: "Bà nội, cháu muốn ở đây chơi."

Thẩm Uyển Dung: "Cháu không thấy các anh các chị đều đang quét dọn sao? Cháu ở đây sẽ làm phiền người ta, chờ bọn họ quét dọn xong, sau này cháu lại qua đây chơi."

Ngụy Châu Châu suy nghĩ một chút nói: "Được ạ, ngày mai cháu lại qua đây!"

===

Hai bà cháu Thẩm Uyển Dung và Ngụy Châu Châu đi rồi, Đồng Tuyết Lục về phòng chải đầu, sau đó tới chợ mua đồ ăn.

Trước khi ra ngoài, cô nói Đồng Gia Minh rửa gạo nấu cơm, sau đó nấu hạt dẻ rồi bóc vỏ.

Mỗi lần mua đồ, Đồng Tuyết Lục đều cảm nhận được ở thời đại này vật chất thiếu thốn như thế nào.

Lần này không giống lần trước, cô không tìm được cách nịnh nọt, chỉ có thể ngoan ngoãn đi xếp hàng.

Mất khoảng một tiếng đồng hồ mới mua được 1 cây rau cải, 2 bó cải trắng và 3 trái cà chua.

Hợp tác xã Cung Tiêu đã bán hết thịt từ lâu, chỉ còn lại trứng gà.

Có chuyện lần trước, lần này cô cũng không dám tuỳ tiện tới chợ đen mua đồ.

Cô cầm rau xanh và trứng gà về nhà, trong lòng cảm thán không tiền cạp đất mà ăn.

===

Về đến nhà, vừa tới cửa đã nghe thấy tiếng hoan hô của Đồng Gia Tín.

"Thật tốt quá, sau này chúng ta có trứng gà ăn rồi! Anh hai, sau này việc cho gà ăn giao cho em là được!"

Cho gà ăn?

Trong nhà có gà?

Đồng Tuyết Lục mang theo nghi vấn gõ cửa: "Miên Miên, chị về rồi."

Một loạt tiếng bước chân đi tới cửa, Đồng Tuyết Lục cho rằng người tới mở cửa sẽ là Đồng Gia Minh, ai ngờ khi cửa mở ra, gương mặt vô cùng anh tuấn của Ôn Như Quy xuất hiện ở trước mặt cô.

Đồng Tuyết Lục ngẩn ra một chút: "Nhanh như vậy anh đã về rồi?"

Về rồi.

Từ trước đến nay Ôn Như Quy chưa từng cảm thấy 2 chữ này nghe lại tuyệt vời như thế: "Ừm, tôi trả xe xong là về ngay."

Nói xong anh rất tự nhiên nhận lấy đồ trong tay cô.

--- Đàn ông ấy à, quả nhiên cần được dạy dỗ.

Đồng Tuyết Lục rất hài lòng với việc anh ta việc anh chủ động cầm đồ.

Cô đóng cửa lại, vừa đi vào vừa hỏi: "Đúng rồi, vừa rồi tôi đứng ở bên ngoài nghe thấy cho gà ăn là sao?"

Lông mi Ôn Như Quy khẽ chớp một chút: "Tôi và bạn tôi mua 2 con gà, chúc mừng các cô dọn nhà."

Đồng Tuyết Lục nhìn sang bên phía Đồng Gia Tín, nhìn thấy một con gà mái béo tròn đang núp ở trong góc, trông như bị kinh sợ.

Đồng Miên Miên trừng đôi mắt to tròn ngập nước nhìn con gà mái già, dáng vẻ trông rất khϊếp sợ.

Khu nhà ở không đủ lớn, hơn nữa nuôi gà sẽ rất nặng mùi, khu nhà bên kia không có ai nuôi gà cho nên đây là lần đầu tiên Đồng Miên Miên nhìn thấy gà sống.

Đồng Tuyết Lục thu ánh mắt lại: "Cảm ơn anh, lại khiến anh tốn tiền rồi, nhưng không phải vừa rồi anh nói có 2 con gà sao? Còn con khác đâu?"

Ôn Như Quy: "Gϊếŧ rồi, ở trong bếp."

Hai mắt Đồng Tuyết Lục sáng ngời: "Thật sự là quá tốt rồi, vừa rồi tôi còn lo lắng tối nay không thể chiêu đãi anh thật tốt nữa! Vậy thì đợi lát nữa tôi sẽ làm thịt gà kho hạt dẻ, một phần cải trắng xào tỏi nhuyễn, rồi thêm một bát canh trứng cà chua là đủ rồi."

Ôn Như Quy nghe vậy, không nhịn được nuốt nước miếng: "Được."

Sau khi mang đồ vào phòng bếp, Đồng Tuyết Đồng gọi Đồng Gia Minh tới giúp đỡ.

Ôn Như Quy tỏ vẻ anh cũng có thể giúp, nhưng Đồng Tuyết Lục không đồng ý.

Cô nói Đồng Miên Miên kéo anh ra sảnh ngồi.

===

Trong phòng bếp có mấy bó củi và rơm rạ, có thể dùng được trong mấy ngày.

Đồng Tuyết Lục nói Đồng Gia Minh rửa rau và bóc tỏi, cô bắt đầu rửa sạch gà mái.

Cũng may con gà mái đã được gϊếŧ thịt xong rồi, nếu không cô thật sự không dám ra tay gϊếŧ gà.

Thế nhưng vừa nhìn là biết con gà mái này ăn rất ngon, không giống gà được nuôi bằng thức ăn chăn nuôi, thịt đủ béo đủ non, còn rất chắc thịt.

Nghĩ đến chút nữa sẽ có món thịt gà kho hạt dẻ, khiến người ta thèm đến chảy nước miếng.

Cô cắt bỏ cổ và mông, rồi băm thành miếng vuông, rửa sạch sẽ sau đó cho vào nồi trần nước sôi.

Cho dầu vào, sau khi dầu nóng thì cho hành gừng tỏi hoa hồi và các loại gia vị vào xào, sau khi có hương thơm thì thịt gà vào, tiếp tục xào tới khi đổi màu rồi cho nước tương và đường phèn, sau đó thêm nước sôi nấu với lửa lớn, khi nước đã sôi thì cho hạt dẻ vào.

Trong quá trình nấu, mùi hương hạt dẻ và thịt gà hoà quyện với nhau, dung hợp với hương thơm của gia vị, khi cạn nước, hạt dẻ và thịt gà đều được nấu thành màu đỏ nâu mê người.

Mùi hương tràn ngập khắp nhà.

Đồng Tuyết Lục thái hành phủ lên trên thịt gà kho hạt dẻ, hành lá xanh tươi nổi bật trên gà kho hạt dẻ màu đỏ.

Màu sắc hương vị đều đầy đủ!

Cô đưa gà kho hạt dẻ cho Đồng Gia Minh: "Mang ra sảnh cho vào một cái đĩa."

Gà kho hạt dẻ tỏa ra hương thơm mê người, xông thẳng vào mũi Đồng Gia Minh, khiến cậu ta không nhịn được nuốt nước miếng.

Đồng Gia Tín ở trong sân liên lạc tình cảm với gà mái ngửi được mùi hương lập tức xông tới: "Anh hai, thơm quá! Em có thể nếm thử một miếng trước không?"

Đồng Gia Tín vừa nói vừa nuốt nước miếng, cậu cảm thấy vốn dĩ mình cũng không đói bụng lắm, nhưng lúc này ngửi được mùi hương, cậu cảm thấy mình có thể ăn hết 2 con bò!

Đồng Gia Minh từ chối: "Không được!"

Đồng Gia Tín nghe vậy thì ôi một tiếng, ngửi mùi hương đi theo vào sảnh.

Ở trong sảnh, Ôn Như Quy và Đồng Miên Miên đang mắt to trừng mắt nhỏ.

Nhìn thấy 2 người đi vào, Ôn Như Quy không khỏi thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Anh thật sự không biết ở chung với trẻ con như thế nào, đặc biệt là một cô bé mềm mại như vậy.

Sau khi làm xong thịt gà kho hạt dẻ, Đồng Tuyết Lục lại nhanh chóng làm một phần cải trắng xào tỏi nhuyễn và một phần canh trứng cà chua.

Sau khi làm đồ ăn xong, cô quyết định làm thêm một phần bánh táo đỏ, đợi lát nữa đưa Ôn Như Quy mang về.

Cô rửa sạch táo đỏ, thái nhỏ rồi bỏ vào l*иg hấp, sau đó đảo nhuyễn với đường trắng, đổ men và bột mì vào quấy đều, vừa quấy vừa đổ thêm nước ấm vào, cho đến khi bột mì kết dính như hồ dán mới ngừng lại.

Cô cho bột vào trong l*иg hấp, sau đó cô đi ra sân rửa mặt, lúc này mới tới sảnh ăn cơm.

Trong sảnh, hai anh em Đồng Gia Minh và Đồng Gia Tín đã bày cơm xong, chỉ chờ một mình Đồng Tuyết Lục tới.

Đồng Gia Tín đã đói đến mức bụng kêu lên, duỗi dài cổ nhìn ra ngoài cửa, nước miếng trong miệng cũng sắp bị nuốt xuống.

Nhìn thấy Đồng Tuyết Lục đi vào, hai mắt cậu ta lập tức sáng lên như kẻ trộm.

Ôn Như Quy thấy cô nóng tới đỏ cả mặt, trong lòng đột nhiên có chút hối hận vì quyết định ở lại ăn cơm này.

Nếu như anh không ở lại, cô cũng không cần làm nhiều đồ ăn như vậy.

Đồng Tuyết Lục thật sự không cảm thấy mình vất vả, cô rất hưởng thụ quá trình nấu ăn, cũng rất thích nhìn người khác hưởng thụ đồ ăn ngon mình làm.

Thấy mọi người đều nhìn mình, đôi môi đỏ mọng của cô nhếch lên cười nói: "Đều nhìn chị làm gì? Ăn cơm đi."

Đồng Gia Tín hoan hô một tiếng: "Thật tốt quá, ăn cơm thôi!"

Ôn Như Quy nhìn thịt gà kho hạt dẻ, rất muốn gắp cho Đồng Tuyết Lục một miếng, nhưng trên bàn lại có nhiều người như vậy.

Anh suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn không làm vậy.

Đồng Tuyết Lục gắp một miếng hạt dẻ bỏ vào trong miệng, vị mềm mại hương thơm, rất ngon.

"Đồng chí Ôn, anh đừng khách sáo, ăn nhiều thịt gà một chút, hạt dẻ này ăn cũng rất ngon."

"Được."

Ôn Như Quy gắp một miếng thịt gà cắn một cái.

Thịt gà non mềm, hương thơm lan tỏa trong khoang miệng, thơm đến mức khiến người ta muốn ngừng mà không được.

Đồng Gia Tín vĩnh viễn là fans trung thành nhất của đồ ăn ngon, cậu chan nước canh lên cơm, ăn một miếng cơm rồi thêm một miếng thịt, hương vị thơm nức ngon miệng.

"Ăn ngon quá! Lúc trước em cảm thấy thịt kho là thịt ngon nhất em đã từng ăn, nhưng bây giờ em cảm thấy thịt gà kho hạt dẻ còn ngon hơn thịt kho!"

"Nếu như mỗi ngày có thể ăn như vậy thì tốt quá!"

Không có ai để ý lời cậu nói, bởi vì mọi người đều đang vùi đầu ăn.

Tuy rằng Ôn Như Quy không lên tiếng, nhưng anh rất tán thành với lời này của Đồng Gia Tín.

Thịt gà kho hạt dẻ thật sự quá thơm, cải trắng xào tỏi nhuyễn cũng rất giòn ngon miệng, canh trứng cà chua cũng rất ngon miệng.

Anh đột nhiên không hối hận vì đã ở lại nữa.

Nhưng mà nhớ tới lần trước không thể ăn món cá hầm cải chua, oán niệm của anh không khỏi sâu hơn một chút nữa.

===

Nửa tiếng đồng hồ sau, một bàn đồ ăn được ăn sạch toàn bộ.

Đồng Gia Tín dựa vào ghế vuốt bụng, cảm thấy cuộc sống như vậy mới gọi là sống.

Khoảng thời gian đám người nhà quê tới đây, ngày nào cũng cháo khoai lang với dưa chua, vậy thì còn gì là cuộc sống nữa?!

Ăn xong bữa cơm, bánh táo đỏ cũng được hấp chín.

Sau khi để nguội bớt, Đồng Tuyết Lục cắt bánh táo đỏ thành từng miếng rồi gói kỹ đưa cho Ôn Như Quy đang chuẩn bị đi về: "Đây là bánh táo đỏ, tạ lỗi với anh, hôm nay thật sự cảm ơn anh!"

Nếu không phải có anh giúp đỡ, cô thật sự không có cách nào thuê được căn nhà tốt như vậy.

Không có anh tu sửa dọn dẹp sạch sẽ căn nhà trước, cô cũng không thể bớt lo như bây giờ.

Không có anh và người khác mượn xe giúp cô chuyển nhà, cô không biết phải vất vả bao nhiêu lần.

Không có anh mang thịt gà và gà mái tới đây, thậm chí cô còn không được ăn thịt.

Cô thật sự đã nợ ơn của anh quá nhiều, sau này còn phải từ từ trả lại.

Ôn Như Quy không ngờ vừa rồi cô ở phòng bếp làm thêm bánh táo đỏ.

Sau mấy lần ở chung, anh cũng biết Đồng Tuyết Đồng không giống các cô gái khác.

Anh nhận lấy bánh táo đỏ, khóe môi hơi nhếch lên: "Cảm ơn cô đã chiêu đãi, đồ ăn rất ngon."

Đồng Tuyết Lục nhìn sắc trời, thúc giục anh: "Anh mau về đi, tránh muộn quá không có xe về."

"Được."

--- Đến lúc phải đi rồi.

Anh xin nghỉ ở trung tâm nghiên cứu khoa học 3 ngày, dù thế nào thì buổi tối hôm nay cũng phải trở về, nếu không nói không chừng ngày mai viện trưởng sẽ đích thân chạy tới tìm anh.

Tiễn Ôn Như Quy đến cửa, Đồng Tuyết Lục vẫy tay với anh: "Sau này muốn tới đây ăn cơm thì cứ việc tới, tôi làm cho anh."

Hoàng hôn đầy trời, rặng mây đỏ chiếu lên trên mặt cô, nhuộm đỏ khuôn mặt cô, như lau như yên chi.

Nhìn lúm đồng tiền như hoa trên khuôn mặt cô, trong lòng Ôn Như Quy rung động: "Được."

Nói xong lời này, anh cưỡng ép bản thân mình nhẫn tâm quay đầu rời đi.

Nhìn bóng dáng Ôn Như Quy biến mất ở đầu ngõ, lúc này Đồng Tuyết Lục mới đóng cửa quay về.

===

Đầu năm nay vật chất thiếu thốn, mọi người đều nghĩ cách cố gắng tự túc hết mức có thể, ở đại viện quân khu cũng không ngoại lệ.

Trong đại viện quân khu có chỗ riêng cho mọi người trồng rau và gà, tất nhiên là không nuôi được nhiều, nhưng mỗi nhà nuôi một hai con thì vẫn được.

Ôn gia cũng nuôi 2 con gà mái, 2 con gà mái đó là ông cụ Ôn đích thân nuôi từ gà con đến khi thành gà mái già.

Ông cụ Ôn còn đặt tên cho chúng nó để phân biệt, tên Tiểu Ngũ và Tiểu Lục.

Mỗi ngày sau khi ăn cơm tối xong, lúc ông cụ Ôn đi dạo kiểu gì cũng tới chỗ nuôi gà thăm chúng nó.

Nhưng chạng vạng tối hôm nay khi ông cụ đi dạo đến chỗ nuôi gà, lại phát hiện không thấy Tiểu Ngũ và Tiểu Lục!

Ông cụ Ôn rất sốt ruột: "Tiểu Tông, Tiểu Ngũ và Tiểu Lục đâu? Sao tôi không nhìn thấy chúng nó?"

Chú Tông tìm khắp xung quanh cũng không nhìn thấy bóng dáng Tiểu Ngũ và Tiểu Lục, ngay cả trứng gà cũng không thấy!

Chú Tông cũng sốt ruột: "Tư lệnh, Tiểu Ngũ và Tiểu Lục không có ở trong ổ gà, cũng đã xem mấy nhà bên cạnh rồi, đều không có!"

"Vậy ông còn thất thần ra đó làm gì? Mau đi hỏi Tiểu Vương đi!"

"Vâng, tư lệnh!"

Bước chân chú Tông như gió, chạy tới ký túc xá tìm lính cần vụ Tiểu Vương.

Tiểu Vương là người chịu trách nhiệm chỗ nuôi gà, ngày thường phụ trách quét dọn vệ sinh và ghi tên.

===

Khi chú tông đi đến ký túc xá, Tiểu Vương đang ăn cơm.

Nghe vấn đề của chú Tông, anh ta trừng mắt nói: "Chú Tông, chú không biết sao? Ôn Như Quy nói là tư lệnh muốn gϊếŧ gà nấu canh, cho nên cháu mới gϊếŧ gà giúp anh ấy, anh ấy không mang gà về sao?"

Chú Tông khϊếp sợ: "Cậu ta gϊếŧ bao nhiêu con gà? Vì sao cậu ta muốn gϊếŧ gà chứ?"

Tiểu Vương nhìn dáng của chú Tông, cũng lập tức cảm thấy không đúng lắm: "Anh ấy bảo cháu gϊếŧ Tiểu Ngũ, Tiểu Lục bị anh ấy mang đi rồi, còn mang đi đâu thì cháu cũng không biết."

Sắc mặt chú Tông tái nhợt.

Hai tay chú Tông run rẩy.

Chú Tông cứng họng.

--- Tiểu Ngũ chết rồi, Tiểu Lục mất tích!

Ra khỏi ký túc xá, chú Tông chạy như điên: "Tư lệnh, có chuyện lớn rồi!!!"

.

[HẾT CHƯƠNG 31]