Ngàn Vạn Thứ Nhu Tình

Chương 11

Editor: Giản Linh Kiwi

“Bép…” Một chân Tạ Nhu dẫm lên chân anh, dùng sức nhấn xuống.

Khóe miệng Hàn Định Dương chợt hiện ý cười nhẹ.

Sau giờ ngọ, không gian đặc biệt yên tĩnh.

Tạ Nhu một mình bước đến hậu viện, từ xa đã nghe thấy tiếng kêu gâu gâu của Hắc Bối, giống như rất vui vẻ.

Cô đi qua liền thấy Hàn Định Dương đang ngồi trên bãi cỏ, Hắc Bối ở trước mặt anh nằm ngửa bụng, lưỡi thè ra, ra sức khoe mẽ.

Hàn Định Dương vuốt bụng Hắc Bối, ánh mắt dịu dàng.

Bụng của Hắc Bối là nơi mẫn cảm nhất, từ trước đến giờ nó còn chưa cho cô sờ đâu! Tạ Nhu ghen tị, nói: “Sao nó lại thích anh như thế?”

“Hắc Bối sao?”

Hàn Định Dương giải thích, “Anh là bố nó.”

“Bậy bạ.”

Anh vuốt bụng Hắc Bối: “Hắc Bối vừa mới sinh không bao lâu, Hôi Phong đã phải đi làm nhiệm vụ, khi đó anh lại không có việc gì bèn đưa nó về nhà chăm sóc.”

“Có chuyện như thế sao? Em chưa từng nghe ba nói qua.”

Ba Tạ Nhu sau đó không lâu thì gặp chuyện.

“Ừ, anh tha thứ cho em.”

Hàn Định Dương nhìn về phía cô, nghiêm túc nói.

Ta Nhu không nghe rõ: “Cái gì?”

Hàn Định Dương đứng lên, phủi ống quần, nói: “Không lời từ biệt mà rời đi, anh tha thứ cho em.”

“Ai cần anh tha thứ chứ!”

“Khốn kiếp, em biết không hả, lúc đó đột nhiên em biết mất, anh…” Anh cắn môi nói.

“Quên đi.”

Đối với chuyện này, Hàn Định Dương luôn nói năng rất thận trong.

Hai người ngồi chơi ở hậu viện một lát, Hàn Định Dương đứng dậy ra về.

Hắc Bối ngây ngốc chạy theo Hàn Định Dương, bày ra dáng vẻ muốn theo anh về nhà.

Tạ Nhu hô to: “Hắc Bối, trở về nhanh!”

Nó hoàn toàn không để ý tới cô.

Hàn Định Dương cúi đầu nhìn con chó đang theo đuôi mình, nói: “Hắc Bối, mẹ kêu mày kìa.”

“Gâu.”

Hắc Bối kéo ống quần Hàn Định Dương, kéo anh lại gần Tạ Nhu.

Tạ Nhu bất đắc dĩ: “Anh đúng là ba nó, nhìn nó lưu luyến như thế kìa.”

Hàn Định Dương nhún vai: “Nói rồi mà.”

Tạ Nhu ngồi xổm xuống, bế Hắc Bối dưới chân lên, không chút để ý nói: “Hắc Bối, nói tạm biệt với ba đi.”

Một trận gió nhẹ thổi qua, tựa như vô số lông chim mềm mại phất qua đầu trái tim.

Hàn Định Dương bình tĩnh “ừ” một tiếng, trong nháy mắt xoay người đi, gương mặt không tự chủ được nóng lên.

Đêm nay hơi khô nóng, không khí mờ mịt báo hiệu dông tố sắp đến.

Trong phòng, ánh đèn trên tường nhè nhẹ, Tạ Nhu trằn trọc khó ngủ.

H nói buổi tối sẽ kết hôn với cô khiến cô hơi bối rối.

Ông nội không cho phép cô chơi game vào buổi tối, lần trước anh trai cô đã bị phạt, nếu cô mãi không sửa đổi chắc chắn sẽ làm ông nội thất vọng.

Nhưng H nói buổi tối sẽ đợi cô, nếu cô không on, để anh leo cây, có vẻ như không được tốt lắm?

Dù sao cũng sẽ cùng nhau tham gia thi đấu, chuyện kết hôn cô cũng đã đồng ý.

Nội tâm cô nôn nóng, Tạ Nhu trùm chăn lăn mấy vòng trên giường, không có cách nào đi vào giấc ngủ.

Cuối cùng cô ngồi dậy, rón rén ra khỏi phòng, chạy vào phòng game.

Tạ Nhu hi vọng H sẽ không on, thế nhưng vừa tiến vào đại sảnh, phía dưới thanh bạn tốt đã thấy chữ H lấp lánh xuất hiện đầu tiên.

Thế mà lại có!

Kỳ thật Hàn Định Dương đang ở trạng thái treo máy, máy tính và thiết bị vr đều đang hoạt động.

Anh đang ngồi bên bàn sách, lật xem một quyển sách tiếng Anh dày. Máy tính bỗng “đinh” một tiếng, nhắc nhở bạn tốt đang online.

A, đến rồi.

Anh đứng lên, vận động gân cốt một lát, tiến vào trò chơi.

“Tưởng cô ngủ rồi chứ?”

Hàn Định Dương chuyển chế độ giọng nói.

“Anh chờ lâu chưa?”

“Không tính là chờ, đang đọc sách. Khuya rồi, chúng ta bắt đầu đi.”

“Hả? Bắt đầu cái gì?”

“Hôn lễ.”

Hàn Định Dương nói: “Nói rồi mà, một hôn lễ long trọng.”

Tạ Nhu kinh ngạc, theo bản năng lùi ra sau hai bước.

Xung quanh không biết từ lúc nào đã tụ tập một đám người, để hai người họ đứng ở chính giữa.

Bọn họ hoan hô hò hét, vẻ mặt tươi cười, chúc mừng họ.

“H ca, chúng ta đến rồi đây.”

“Đệ nhất và đệ nhị nam thần nữ thần trên bảng xếp hạng thế mà lại muốn trói buộc tình lữ, không phải là muốn chúng ta nằm liệt giữa đường mà sống hay sao!”

“Mặc kệ thế nào, chúc phúc hai vị.”

Tạ Nhu kinh ngạc nhìn người xung quanh, thấp giọng hỏi: “Bọn họ là…”

“Bạn bè tôi quen trong game.”

Hàn Định Dương nói, “Cũng là bạn bè ngoài đời, còn một số là quần chúng ăn dưa thôi.”

“À.”

Tạ Nhu hơi ngại, tuy nói là hôn lễ long trọng nhưng cũng nhiều người quá đi mất! Cô nhìn qua đã thấy đầu người đếm không hết. Trễ như vậy rồi mà bọn họ cũng không ngủ hay sao?

Hàn Định Dương quỳ một gối xuống, lấy trong túi ra một chiếc nhẫn lấp lánh: “A Thiện, bây giờ tôi chính thức cầu hôn cô, cô đồng ý gả cho tôi không?”

Tạ Nhu che ngực lại, cảm xúc phập phồng.

Đây… Đây là cầu hôn?!

“Gả cho hắn! Gả cho hắn!”

Người chơi xem náo nhiệt xung quanh hoan hô.

Tạ Nhu tự mình ám chỉ: Trò chơi thôi mà, nghiêm túc chính là thua.

Cô vươn tay, trịnh trọng nói: “Tôi đồng ý.”

Hàn Định Dương treo nhẫn vào tay cô, sau đó đứng dậy, nói: “Nghi lễ cầu hôn và kết hôn cùng lúc tiến hành, cô không để ý chứ?”

“Không sao, càng nhanh càng tốt, tôi sợ bị ông nội phát hiện mất.”

Tạ Nhu còn chưa dứt lời, không gian giả thiết đã phát sinh biến hóa.

Nguyên bản là khung cảnh hoa anh đào lãng mạn, trong khoảng khắc đã biến thành phong cách thánh khiết Gothic tại lễ đường, hai người họ cung đã thay trên người váy trắng và âu phục đen.

Mục sư mặc lễ phục đã đến, chủ trì hôn lễ cho hai người.

“H tiên sinh, xin hỏi anh có nguyện ý hay không cưới A Thiện tiểu thư làm vợ, yêu cô ấy, bảo vệ cô ấy, chiếu cố cô ấy, không rời không bỏ, suốt đời không đổi?”

Hàn Định Dương trầm giọng: “Tôi nguyện ý.”

Mục sư lại chuyển hướng sang Tạ Nhu: “A Thiện tiểu thư, xin hỏi cô có nguyện ý hay không gả cho H tiên sinh, yêu anh ấy, đi theo anh ấy, sùng bái anh ấy, không rời không bỏ, suốt đời không đổi?”

Váy cưới trắng tinh, lễ đường trang nghiêm, đầy sự chúc phúc hôn lễ, loại nghi thức thần thánh này làm cô có cảm giác hôn lễ trở nên vô cùng chân thật, cái lúc nói ra câu “Tôi đồng ý” kia, giống như cô thực sự gả cho người ta, trở thành vợ của nam nhân trước mặt.

Đây chỉ là trò chơi thôi mà! Tuy là người chơi tiến vào viễn cảnh giả thuyết trò chơi vr, nhưng mà… giống thật quá!

Tạ Nhu chần chừ, không nói nên lời.

Cô nhìn Hàn Định Dương, thấp giọng hỏi; “Sau khi kết hôn, có thể chia tay không?”

“Tất nhiên.”

Hàn Định Dương nói, “Hôn nhân là tự do, đợi thi đấu kết thúc, nếu cô muốn trói định tình lữ cùng người khác, chúng ta chỉ cần quay lại đây giải trừ là được.”

Cô khẽ cắn môi, cuối cùng nói: “Được rồi, tôi đồng ý.”

Mục sư khiêm tốn mỉm cười nói: “H tiên sinh, hiện tại anh có thể hôn tân nương.”

Hàn Định Dương tiến đến gần cô một bước, nâng cằm cô lên, hôn lên môi cô.

Đầu Tạ Nhu “oanh” một tiếng, nổ đến nát nhừ.

Tuy rằng là trò chơi giả thuyết, nhưng cảm giác của nhân vật chơi trong game cũng sẽ không truyền đến người chơi ngoài đời thật.

Trong game nhân vật chịu tổn thương, người chơi cũng sẽ không có đau đớn gì. Đương nhiên, tiếp xúc chân tay với người ta thế này cũng sẽ không có cảm giác.

Nhưng hai nhân vật hôn môi như vậy, lông tơ toàn thân Tạ Nhu dựng thẳng lên, cảm thấy vô cùng kì quái.

Tạo hình nhân vật của H có thể nói là tương đối đẹp trai, kết hợp với giọng nói giàu từ tính của anh, ma xui quỷ khiến khiến Tạ Nhu nghĩ đến Hàn Định Dương.

Âm thanh trò chơi lúc đó có chút thay đổi, nhưng Tạ Nhu cảm thấy hai người nói chuyện không giống lắm, cảm giác như núi Thái Sơn ập tới trước mặt cũng sẽ không biến sắc sợ hãi.

“À,” Cô run giọng hỏi, “Xong chưa?”

“Thời gian hôn môi nhất định có thể gia tăng độ phù hợp, có lợi với việc thi đấu.”

H bình tĩnh giải thích.

“A…” Còn có chuyện này nữa à.

“Sau này tốt nhất chúng ta mỗi ngày hôn một lần, mỗi lần hơn năm phút, gia tăng chỉ số thích hợp.” H đề nghị.

Cái giả thiết quỷ quái gì thế?

Cuối cùng cũng hôn môi xong, Tạ Nhu lắp bắp nói mình muốn đi ngủ, Hàn Định Dương gật đầu nói, “Ngủ ngon, phu nhân.”

“Ngủ ngon.”

Cô không chắc lắm, đáp lại, “Lão công?”

H như cười một tiếng, nhỏ đến không nghe thấy, “Không cần gọi như thế.”

Tạ Nhu đỏ mặt, anh gọi cô là phu nhân, cô lại kêu “Này” hoặc là “H ca”, nghe hơi lạ.

Tạ Nhu suy nghĩ, gọi lại: “Vậy… Phu quân?”

Không khí xung quanh người Hàn Định Dương ngừng lại vài giây, mặt anh hơi nóng, ho nhẹ một tiếng: “Vậy gọi lão công đi.”

Tạ Nhu chúc anh ngủ ngon, chạy ra khỏi phòng trò chơi, rón rén chạy về phòng, tắt đèn ngủ.

Mà ở Hàn gia, Hàn Định Dương bình tĩnh rời khỏi trò chơi, duỗi người, cũng chuẩn bị lên giường ngủ.

Wechat “đinh” một tiếng, tin nhắn vô cùng náo nhiệt.

Tưởng Thừa Tinh: “Động phòng động phòng động phòng!”

Hàn Định Dương: “Ha ha.”

Tưởng Thừa Tinh: “Thật kỳ lạ, Hàn Định Dương thủ thân như ngọc, thế mà lại kết hôn, chẳng lẽ A Thiện chính là “Bố Lôi Ni” chân mệnh thiên nữ của cậu?”

Hàn Định Dương bình tĩnh nói: “Tôi cũng từng kết hôn với cậu rồi.”

Tưởng Thừa Tinh nháy mắt hoảng hốt: “Cậu… đừng có nhắc đến nữa được không! Lần đó bố tôi đăng nhập tài khoản của tôi, cậu chưa nói gì đã tiến đến hôn một cái, khiến bố tôi sợ đến mức chút nữa chảy máu não nằm viện!”

Hàn Định Dương hơi mỉm cười.

Dương Tu: “Tôi mới tra qua ip, A Thiện chính là em gái Tạ gia.”

Mục Thâm: “Mới biết à? A Định sớm đã… Không, ngày đó phá kỉ lục, tôi đã tra qua rồi.”

Dương Tu: “Hiện tại chính là chị dâu danh chính ngôn thuận.”

Tưởng Thừa Tinh: “A Định, cậu biết chuyện này rồi sao?”

Hàn Định Dương: “Biết.”

Tưởng Thừa Tinh: “Ha, thật là gian xảo.”

Hàn Định Dương: “Chỉ vì tham gia thi đấu thôi, tôi muốn lấy máy chơi game vr mới phát minh cho Tiểu Trì.”

Tưởng Thừa Tinh:: “Giải thích nhiều làm gì?”

Dương Tu: “Giải thích nhiều làm gì?”

Mục Thâm: “Giải thích nhiều làm gì?”

Hàn Trì có đồ chơi mới, một người máy nhỏ trí năng biết nhào lộn.

Cũng là đồ điều khiển từ xa, dưới chân người máy có ròng rọc, có thể tự do di chuyển, cũng có thể tự biến hình.

Cái này là do Hàn Định Dương tự nhốt mình hai đêm ở phòng nhỏ trên gác mái mới làm xong vật thí nghiệm.

Lúc mới mua, người máy chỉ có thể nhào lộn và ca hát, có chút ngốc nghếch. Sau khi được Hàn Định Dương cải tạo, nó có thể tự di chuyển cũng như biến hình, hơn nữa cũng đã được gắn cameras, xem như đền bù xe em trái chiếc xe lần trước.

“Chiếc xe có gắn định vị kia bị hư rồi, không tìm về được, lần này cho em đồ chơi mới khác nhé.”

Lúc Hàn Định Dương nói với Hàn Trì những lời này có chút chột dạ, may mà Hàn Trì còn đang đắm chìm trong sự hưng phấn với món đồ chơi mới, cũng không để ý nhiều.

Cậu điều khiển được xe, gấp không đợi nổi chạy ra khỏi cửa, chơi đồ chơi mới.

Trong đại viện khá an toàn, Hàn Định Dương cũng không sợ cậu đi lạc, chỉ dặn dò: “Không được đi quá xa, chơi gần đây thôi nhé.”

“Vâng, em biết rồi.”

Hàn Trì đồng ý, đi vào giao lộ hoa viên nhỏ, một mình chơi với người máy.

Đúng lúc này, mấy nam sinh khỏe mạnh cường tráng bước tới.

Hàn Trì vừa thấy bọn họ liền vội vàng điều khiển người máy chạy về, nhặt lên giấu sau lưng.

Trong mấy nam sinh đi đến, tên cầm đầu là Quách Cường cũng là một đại ca trong đám bọn họ, ý vào thân thể cường tráng, ở đây tác oai tác quái, thường xuyên khi dễ Hàn Trì.

“Đồ tàn phế, giấu cái gì đó!”

“Không…” Hàn Trì gắt gao giấu người máy sau lưng.

Quách Cường vòng ra sau lưng cậu, một tay đoạt lấy người máy đó.

“A, đồ chơi mới này!”

Mấy đứa con trai vội vây lại xem náo nhiệt.

Hàn Trì vội hét to: “Trả lại cho tôi!”

Nhưng bọn họ không để ý tới cậu.

“Người máy này chơi như thế nào vậy?”

Quách Cường dùng sức chuyển động phần cánh tay người máy, giống như muốn phá hủy nó đi.

Hàn Trì sợ hắn phá hư nó, vội vàng nói: “Cái này phải dùng điều khiển từ xa.”