Editor: Giản Linh Kiwi
“Vâng.”
“Ngoài “vâng” ra, em còn có thể nói cái gì nữa không?”
Tạ Nhu chớp chớp mắt, ngọt ngào gọi một tiếng: “Anh Cẩn Ngôn.”
Cô chớp mắt gọi “anh Cẩn Ngôn” như vậy, trái tim Tạ Cẩn Ngôn phảng phất như muốn hòa tan.
Quên đi, anh với em gái cũng chưa có cơ hội tiếp xúc nhiều lắm, nhưng anh thường gọi điện thoại hỏi thăm việc học tập và sinh hoạt của cô.
Đối với người em gái ở phương nam này, anh cực kì yêu thương và trân trọng.
Tạ Cẩn Ngôn quyết định sẽ để cô bên người bảo vệ thật tốt, không để cô phải chịu khi dễ nữa.
Việc đầu tiên sau khi Tạ Cẩn Ngôn đưa Tạ Nhu về thành phố B không phải là về nhà, mà là đi cắt tóc.
Nếu đưa “nhóc tóc vàng” này trở về, phòng chừng sẽ làm cho ông nội tức đến nổ phổi.
Trước đó cho dù là phải chịu ủy khuất, bị xa lánh, Tạ Nhu cũng chưa từng khóc. Nhưng đến khi thợ cắt tóc bôi thuốc nhuộm đen tóc cho cô, sau một hồi lại cầm kéo “răng rắc răng rắc” trên đầu cô, Tạ Nhu khóc đến chết đi sống lại, đau khổ cầu xin Tạ Cẩn Ngôn tha cho mình.
Cô khóc lóc nói bản thân vốn dĩ giống con trai, hiện tại cắt tóc lại càng giống, như thế không bằng dứt khoát chết đi.
Nhưng Tạ Cẩn Ngôn vẫn mặt không đổi sắc, một cái chớp mắt cũng không có, ngón tay thon dài lật nhanh trang sách tạo hình tóc ngắn.
Trải qua một phen giám định và thưởng thức, cuối cùng anh cũng yêu cầu thợ cắt tóc làm cho Tạ Nhu kiểu tóc ngắn rẽ ngôi hai bên.
Thợ cắt tóc cắt mấy kéo, rất nhanh đã xong.
Tạ Nhu không khóc, đôi mắt đỏ ngầu đầy oán niệm nhìn Tạ Cẩn Ngôn qua gương.
Tạ Cẩn Ngôn nhướng mày, trong lòng nghĩ, anh mà không trị được em sao.
Anh vào quân ngũ nhiều năm, những tân binh khó thuần nhất cũng phải nghe lời.
Tạ Nhu mới cắt tóc nhìn qua khá ngầu, giống hệt con trai, so với con trai lại thêm vài phần tuấn mỹ.
Không có kiểu tóc vàng chói khoa trương kia, dung mạo thanh tú của cô liền hiện ra rõ ràng khiến mấy cô gái gội đầu trong tiệm cắt tóc cũng phải chạy ra xem.
Rất nhiều cô gái e thẹn đỏ mặt.
Cô thật sự rất đẹp trai! Hiếm khi lại thấy được người con gái nào lại đẹp trai hơn cả đàn ông như thế!
Mấy tiếng sau, Tạ Nhu đã ở trước biệt thự gặp được một nhà ba người hạnh phúc.
Chú nhỏ Tạ Thiệu Kỳ, dì Tô Thanh, cùng với con gái bọn họ là Tạ Hòa Hi.
Bọn họ sống chung với ông ngoại và anh trai cô ở trong biệt thự, là một gia đình vô cùng náo nhiệt.
Ông nội có mái tóc hoa râm, nhưng tinh thần vẫn khí phách như cũ, chỉ là nhìn qua có chút nghiêm khắc.
Chú nhỏ Tạ Thiệu Kỳ khá nhiệt tình với Tạ Nhu, nói cô đường xa vất vả, mau mau vào nhà.
Sau bữa cơm chiều, dì Tô Thanh pha cho ông nội Tạ Chính Đường một ly trà, đôi mắt phượng không ngừng đánh giá người cháu gái trước mặt.
Đứng không ra đứng, ngồi không ra ngồi, thật đúng là con nhóc đến từ nông thôn.
Đối lập với cô, người ngồi ngay ngắn bên cạnh vẫn luôn không nói gì, dáng vẻ đoan trang thùy mị, Tạ Hòa Hi – con gái của bà mới là thục nữ chân chính.
Ông nội Tạ Chính Đường nói: “Ông để anh cháu sắp xếp cho cháu vào một ngôi trường, con cháu trong nhà này đều học ở đó, sau này sẽ có bạn tốt, vậy học lớp chọn đi.”
Tô Thanh vội vàng nói: “Chương trình học tập lớp chọn vô cùng khó khăn, Nhu Nhu có thể học được sao?”
Ông nội nói: “Con cháu Tạ gia, trời sinh thông minh.”
Tạ Nhu ngẩn người, ông cụ này lại tự tin như vậy?
Nhưng ngay sau đó cô lại cẩn thận suy nghĩ, đúng là gen mạnh thật, anh trai cô Tạ Cẩn Ngôn với em họ Tạ Hòa Hi đều rất ưu tú.
Chỉ có Tạ Nhu… lúc ở trường học thì có vấn đề, ưu tú và cô không thể đứng cùng với nhau.
Nghe ông cụ nói như vậy, Tô Thanh lại nói: “Cho dù là đứng đầu trường THPT ở thị trấn, đến đây cũng phải xếp thứ mấy trăm về sau, càng không nói đến việc thành tích nó cũng không tốt lắm…”
“Không sao, có thể cho nó học bù.”
Ông cụ trầm giọng nói.
Chú nhỏ thấy ông không vui, vội vàng chuyển đề tài hỏi Tạ Nhu: “Nhu Nhu, cháu muốn học lớp chọn sao?”
Tạ Nhu gật đầu: “Vâng.”
Chuyện này nhìn qua vẫn là ông cụ làm chủ, theo ông sẽ không sai.
Đêm khuya, vầng trăng sáng treo cao bên song cửa sổ.
Lần thứ hai Tạ Nhu mất ngủ.
Cô từ nhỏ đã bị chứng khó ngủ, thần kinh suy nhược.
Khi mất ngủ, ban đêm cô sẽ giống như một du hồn, có thể phát hiện bộ mặt thật đằng sau những nụ cười giả nhân giả nghĩa ban ngày kia.
Bởi vì trong đêm tối, mọi người sẽ không cần ngụy trang, thả lỏng cảnh giác.
Cô đi bộ ra ngoài, vào toilet, đi ngang qua phòng của chú nhỏ và dì, nghe được cuộc trò chuyện của bọn họ.
Tô Thanh không cam lòng nói: “Em còn không biết sao, còn không phải là do A Định ở lớp chọn! Ông già đây là trăm phương ngàn kế muốn để hai người này ở cùng với nhau.”
Tạ Thiệu Kỳ an ủi nói: “Em suy nghĩ nhiều rồi.”
Tô Thanh bất đắc dĩ than một tiếng: “Sao lại suy nghĩ nhiều chứ! Cố ý đặt tên cho nó là Tạ Định Nhu, còn không phải vì muốn nó và A Định là một đôi sao?”
Ta Thiệu Kỳ nói: “Ba và bác Hàn sớm đã quen biết nhau, muốn kết thông gia.”
“Hòa Hi chẳng lẽ không phải cháu gái hắn sao…” Tô Thanh lẩm bẩm, “Con gái chúng ta như vậy, từ nhỏ con bé đã được giáo dục nghiêm khắc trong xã hội thượng lưu, không phải hi vọng được gả đi thật tốt sao? Vì cái gì mà Tạ Nhu đến, tất cả đều là của nó!”
Tạ Thiệu Kỳ: “Tuy rằng đây là tâm nguyện của ông cụ, nhưng có thành hay không còn phải xem chính bọn nhỏ, chúng ta tốt nhất đừng nên nhúng tay.”
“Cũng đúng, em cũng không tin con bé thôn quê kia có thể so sánh với Hòa Hi của chúng ta.”
Tạ Nhu không nghe tiếp, cô trở về phòng, nằm trên giường xuất thần nhìn trần nhà.
Tạ Định Nhu là tên trên sổ hộ khẩu của cô, đã lâu không có ai gọi, người khác vì thuận miệng nên đều gọi cô là Tạ Nhu.
A Định… Dáng vẻ mơ hồ của người con trai ấy dần dần xuất hiện trong kí ức của cô.
Tạ Nhu và Hàn Định Dương từ nhỏ đã biết nhau, có thể xem là thanh mai trúc mã.
Trẻ em ở độ tuổi bọn họ trong khu phố đã biết phân chia giới tính rõ ràng.
Con trai chỉ chơi với con trai, con gái chỉ chơi cùng con gái.
Mà Tạ Nhu khi còn nhỏ rất giống con trai nên bị đám con gái xa lánh nên cũng tự động xếp vào nhóm con trai, vì thế cô cùng với cậu nhóc đẹp trai nhất khu – Hàn Định Dương trở thành bạn tốt.
Khi đó Hàn Định Dương rất lạnh lùng, không quan tâm nhiều đến người khác, con gái cũng không dám tới gần.
Cũng chỉ có Tạ Nhu ngây ngốc, suốt ngày theo chạy theo sau mông cậu nhóc kia.
Mãi đuổi theo, hai người cuối cùng cũng chơi với nhau, tiếng gọi “anh A Định” ngọt nhuyễn như mật.
“A Định, em muốn ăn đồ chơi làm bằng đường, anh mua cho em đi.”
“A Định, mắt em có bụi, anh thổi cho em đi.”
“A Định, em tè ra quần rồi, anh cởϊ qυầи ra cho em mặc đi.”
Gọi “anh” nhiều lần như vậy, Hàn Định Dương đúng là giống như anh trai mà chăm sóc cô, yêu thương cô, hai người có thể mặc chung một cái quần, khiến mấy đứa nhóc bên cạnh ghen tị không thôi.
Sau này ba mẹ ly hôn, Tạ Nhu rời khu biệt thự đến phương nam.
Nhưng kì nghỉ đông mỗi năm, cái Tạ Nhu chờ mong nhất chính là có thể đến thành phố B chơi với Hàn Định Dương.
Nhưng theo tuổi trưởng thành, những đặc thù phái nữ của Tạ Nhu bắt đầu lộ ra, rõ ràng nhất chính là bộ ngực đang phát dục của cô.
Cô còn nhớ rõ hè năm ấy, cô mặc một cái váy liền màu trắng đứng trước mặt Hàn Định Dương.
Hàn Đinh Dương kinh hoảng nhìn chằm chằm ngực áo hơi phồng lên của Tạ Nhu, sắc mặt trắng bệch.
Người đã từng mặc quần của cậu, cùng cậu ngủ trưa dưới tán cây, xem cậu khỏa thân từ trên xuống dưới, thế mà lại là con gái!
Khi đó Hàn Định Dương tuy rằng còn ngây ngô nhưng cũng đã bắt đầu ra dáng một chàng thiếu niên, hầu kết hiện ra, cằm còn có màu xanh nhàn nhạt.
Tạ Nhu nhìn thấy Hàn Định Dương lúc ấy đẹp đến mức khiến người người phẫn nộ, dần dần đã biết thẹn thùng.
Đại khái vì vậy, cô và cậu rất khó trở thành anh em, mỗi lần nói nhiều với vài câu sẽ đỏ mặt.
Hai người ở bên nhau, Tạ Nhu lại có cảm giác cả người không được tự nhiên, luôn không chịu được mà lấy gương ra ngắm.
Hai người cũng không còn giống như lúc nhỏ, cùng nhau trèo tường leo cây, hoặc là nửa đêm chạy ra ngoài ngắm sao nói chuyện trên trời dưới đất.
Bọn họ cơ hồ đã không còn tiếng nói chung, đặc biệt là khi ở một mình, bầu không khí xung quanh căng thẳng như muốn phát nổ.
Cô khẩn trưởng và ngớ ngẩn, còn bản mặt Hàn Định Dương lại nghiêm túc đứng đắn, rất hay xấu hổ… Sau này ba cô qua đời, Tạ Nhu cũng không về thành phố B nữa, mối quan hệ với Hàn Định Dương xem như cắt đứt.
Vừa mới nghe dì nhắc đến tên Hàn Định Dương, Tạ Nhu mới bừng tỉnh nhớ tới, cô còn có một người cùng tuổi, thanh mai trúc mã ở khu phố này.
Ban đêm ở đây không ầm ĩ như ở trấn nhỏ, cho dù trong lúc ngủ mơ cũng có thể ngẫu nhiên nghe tiếng chén bát lạch xạch cùng tiếng đàn bà quát tháo từ dưới lầu truyền đến.
Đây là khu biệt thự thành phố B, trang nghiêm yên lặng, không thể ồn ào.
Mặc dù bên ngoài thường xuyên truyền đến vài tiếng chó sủa cũng sẽ nhanh chóng bị bóng đêm nồng đậm nuốt chửng.
Trong biệt thự nuôi không ít chó, con chó Đức mà Tạ Nhu mang về đây lại cực kì nghe lời đáng yêu, không hề hung dữ, rất phù hợp với các bé gái.
Nhưng nó lại chán ghét con nít, thường hù dọa bọn họ, không cho bọn họ lại gần mình.
Tuy nó không cắn người nhưng Tạ Nhu luôn phải buộc lại để phòng ngừa vạn nhất.
Buổi chiều mấy ngày sau, Tạ Nhu phát hiện con chó đen của mình đã biến mất.
Con chó Đức thuần chủng này là quà sinh nhật năm đó ba cô nhận về từ quân đội.
Không thấy Hắc Bối, Tạ Nhu thực sự muốn điên luôn rồi.
Cô hỏi người làm vườn, người làm vườn nói mình không chú ý, có lẽ là nó bị đứt dây xích và chạy đi mất rồi.
Khu biệt thự nằm ở gần chân núi, bên ngoài có tường cao bảo hộ, lại có bảo vệ, chắc chắn nó không chạy ra được.
Nhưng mà bên trong lại có hồ nước, chiếm khá nhiều diện tích đất, nhiều gia đình sống ở đây nếu muốn ném chó đi, thật đúng là tìm không được.
Ven hồ nước cạn, có mấy âm thanh tục tĩu của bọn con trai truyền đến.
“Xem tôi phát hiện ra cái gì này!”
“Ha! Chó nhà ai đây chứ!”
“A!”
Tạ Nhu vội vàng đi tìm theo tiếng nói, chạy bộ đến ven hồ, chỉ thấy mấy cậu con trai 17 – 18 tuổi cởi trần đứng bên hồ.
Hô hấp cô cứng lại, vội vàng đưa lừng về phía hồ, núp vào sau một cái cây đại thụ.
Mấy cậu con trai kia có thể bơi lội trong hồ, không hề mặc quần áo, thậm chí cả quần trong cũng không mặc, cứ như vậy mà tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ toàn bộ.
Không thể phủ nhận rằng đám con trai trong khu này thật sự là cực phẩm, cơ bụng ít nhất đều có bốn múi.
“Đây là chó Đức!”
“Nhìn dáng vẻ còn rất thuần, là một con chó tốt.”
“Nếu không có chủ, tôi sẽ nhận về nuôi.”
“Chó trong khu này, sao có thể không có chủ?”
“Trước tiên tôi sẽ đem nó về, đến lúc đó đi hỏi một chút, kêu chủ nhân tới rước nó về là được.”
“Được rồi, Tưởng Thừa Tinh, chỉ tính đến bộ mặt bộ trưởng của ba cậu, cậu mở miệng muốn chó, chủ nhân nó còn có thể không cho sao?”
“Ha, chó đen thuần ngoan ngoãn như vậy, tôi chăm sóc tốt một chút, tương lai sẽ thành chó cảnh sát, cực kì uy phong.”
Tạ Nhu thấy cho của mình sắp bị đưa đi, vội vàng mở miệng: “Nó là của tôi!”
Lời vừa nói ra, mấy cậu con trai dại ra vài giây.
“Có em gái!”
“Quần đâu! Quần của lão tử đâu! Dương Tu, mau đưa quần cho lão tử!”
“Sinh thời thế mà lại… bị em gái nhìn lén!”
“A a a!”
Đám người kia loạn thành một đoàn, mau chóng mặc quần áo.
Chờ đến khi bọn họ chuẩn bị xong, Tạ Nhu từ phía sau thân cây đi ra, nói câu xin lỗi: “Tôi đến đây tìm chó, không phải cố ý nhìn lén mấy anh.”
Hắc Bối nhìn thấy Tạ Nhu, mừng rỡ chạy về phía cô.
Tạ Nhu ngồi xổm xuống chọc đầu nó, xụ mặt giáo huấn: “Xem mày còn dám chạy loạn không, bị người ta bắt đi thì biết làm sao bât giờ.”
Mấy cậu con trai quần áo xộc xệch đứng thành một hàng, mắt nhìn thẳng về phía Tạ Nhu, trên mái tóc còn có nước chảy xuống.
Làn da Tạ Nhu trắng nõn, đôi mắt hẹp dài gợn sóng nhộn nhạo, có chút gian xảo, bị cô nhìn một cái liền có cảm giác thoải mái như bôi dầu nóng vào lòng, nhưng cũng giống như có sự lạnh lẽo đang dần lan tỏa.
Tưởng Thừa Tinh hỏi Tạ Nhu: “Em gái, em là người nhà nào?”
“Tạ gia.”
“Chúng tôi chỉ biết Hòa Hi, em cùng cô ấy lại không giống nhau.”
Dáng vẻ Tạ Hòa Hi thanh tú, không khác lắm so với dì Tô Thanh, làn da trắng nõn, đôi mắt to tròn ánh sáng, khung xương nhỏ, là một em gái đáng yêu.
Mà Tạ Nhu hoàn toàn kế thừa dáng vẻ sắc bén của Tạ gia, với anh trai Tạ Cẩn Ngôn như cùng đúc từ một khuôn, nhìn qua mười phần anh dũng.
Từ nhỏ đã có người xem cô là con trai, bây giờ so với con trai, cô có thêm chút thanh tú và nữ tính.