Tiểu Miên Hoa

Chương 19

Ngày cuối cùng của tháng 12, chủ cửa hàng đóng cửa từ buổi tối 9 giờ, để mọi người về nhà đón năm mới.

Úc Linh về đến nhà, mới đẩy cửa ra đã ngửi thấy mùi thơm từ sủi cảo thân thuộc.

Hương vị này rất quen thuộc, quen thuộc đến làm nàng phảng phất như về tới hai tháng trước, đoạn thời gian ở trong tiệm Lý tỷ làm công.

Úc Linh khom người đổi dép lê, đi vài bước đến cửa phòng bếp, nhìn vào trong phòng hơi nước tràn ngập phòng.

Chung Sở Vân đứng ở bên nồi nhìn sủi cảo quay cuồng trong nồi, trên bếp lò ngày thường các nàng vẫn ăn cơm là tương ớt hương vị đặc biệt của Lý tỷ.

"Ai? Ngươi chưa ăn cơm tối sao?" Úc Linh nói, có chút tò mò mà nhìn thoáng qua hộp đồ ăn.

Nàng thấy đồ ăn bên trong đã lấy ra, liền lại mở tủ lạnh nhìn thoáng qua.

Đồ ăn có đυ.ng tới rồi, không ăn xong bị bỏ lại tủ lạnh.

Chung Sở Vân ăn cơm tối rồi, giờ này nấu sủi cảo là chưa ăn no sao?

Không phải không phải, Chung Sở Vân ăn uống không bao nhiêu, khẳng định không đến mức giờ này còn muốn ăn thêm.

Cho nên...... Là nấu cho ta?

Cũng không nên a, nàng hôm nay làm ca tối, có thể tan sớm cũng là ăn cơm tối rồi mới biết được, Chung Sở Vân sao có thể biết nàng sẽ về giờ này chứ?

Úc Linh nghĩ nghĩ, trong bất tri bất giác đã đi tới sau Chung Sở Vân.

Nàng hơi hơi ngửa đầu, ở giữa màn hương khói sủi cảo vô cùng quen thuộc, mờ mịt lại an tĩnh mà nhìn Chung Sở Vân trước mắt.

Phòng không dùng máy hút khói, hơi nước mịt mờ phủ đầy gian phòng bếp, lượn lờ trước mắt nữ nhân dường như vĩnh viễn lạnh như băng, tựa như phải vì nàng thêm vài phần ôn nhu.

Mà nàng, chỉ nhẹ túm gọn một đầu tóc dài màu ngân bạch ra phía sau, dùng kẹp tóc màu trắng  không thể mộc mạc hơn thấp thấp kẹp lấy, một thân áo ngủ mùa đông dày cũng không che được đường cong duyên dáng kia.

Chung Sở Vân ngày thường luôn ít nói cười, nhưng lại có sinh một đôi mắt đào hoa xinh đẹp, lông mi dày lại mảnh dài, đuôi mi hơi hơi cong lên, tựa nhiễm một tầng nhợt nhạt đỏ ửng, xấu hổ mang cười. Chẳng sợ dù là lạnh như băng cũng làm người ngăn không được muốn tới gần.

Khuôn mặt như vậy, từ kiếp trước nhìn đến kiếp này, mặc kệ lại ngắm bao nhiêu lần, Úc Linh đều sẽ nhịn không được cảm thán, trên đời này sao có thể có yêu tinh với dáng vẻ như vậy đâu?

Khuôn mặt như vậy, cười rộ lên là rất đẹp.

Lâm Song rất thích cười, nhưng trên mặt Chung Sở Vân lại rất thiếu ý cười......

Chung Sở Vân: "Lại đang ngẩn người nghĩ gì?"

Úc Linh phục hồi tinh thần lại, mím môi lắc lắc đầu.

Nàng cũng không muốn cho Chung Sở Vân biết, chính mình lại nghĩ tới vị bằng hữu có lẽ cuộc đời này sẽ không còn được gặp lại.

Trên thực tế, Úc Linh không chỉ không muốn làm Chung Sở Vân biết chính mình nghĩ tới Lâm Song, nàng càng không hi vọng chính mình luôn là như vậy không tự giác nhớ tới Lâm Song.

Rốt cuộc, nếu theo như lời Chung Sở Vân nói, trên đời này chỉ còn hai con Cửu Vĩ Hồ.

Ở thế giới này của nàng, có lẽ chưa bao giờ tồn tại một con hồ ly tên là Lâm Song.

Nếu chưa từng tồn tại, nhớ mong cũng không có ý nghĩa.

Cho nên nàng lại một lần vứt ý tưởng đó ra sau đầu, ra vẻ không có việc gì mà hiếu kỳ nói: "Sao giờ này ngươi lại nấu sủi cảo a?"

Chung Sở Vân không trả lời, chỉ hỏi ngược lại: "Hương vị quen thuộc sao?"

Úc Linh: "Là Lý tỷ làm sao?"

Chung Sở Vân: "Ân, tan tầm tiện đường đi mua."

Rời đi sủi cảo cửa hàng rồi, Úc Linh luôn thường thường nhớ tới sủi cảo Lý tỷ làm.

Cửa hàng sủi cảo của Lý tỷ đã mở rất nhiều năm, mỗi ngày buôn bán đều không gặp khó khăn, thường thường còn sẽ có mấy đơn cơm hộp. Không thể không nói nhân sủi cảo nhà nàng cùng tương ớt đều thực đặc biệt, thật không phải nơi nào cũng có. Chỗ Úc Linh đi làm cũng có bán sủi cảo, hương vị hoàn toàn kém trong tiệm Lý tỷ.

Rất nhiều lần, nàng ở bên cạnh Chung Sở Vân nói thầm nói muốn ăn sủi cảo của Lý tỷ, muốn Chung Sở Vân dẫn mình cùng đi ăn, nhưng bất đắc dĩ hai người đều không dành được thời gian thích hợp để đi.

Chung Sở Vân nói tan tầm tiện đường mua, nhưng kỳ thật Úc Linh hiện tại đã không còn hoàn hoàn toàn toàn mù đường, nàng đã từng hỏi qua chỗ Chung Sở Vân đi làm, biết từ nơi đó trở về, căn bản sẽ không đi ngang qua chỗ Lý tỷ.

Nàng cố ý mua cho mình.

Úc Linh rũ mi mím môi, không làm ý cười trên mặt biểu hiện quá mức rõ ràng.

"Ngươi như thế nào biết ta hôm nay sẽ tan sớm a." Nàng nhỏ giọng hỏi, trong lời nói có niềm vui không thể ẩn giấu.

Nhưng Chung Sở Vân lại chỉ nhàn nhạt nói một câu: "Ta không biết."

......

Nga, không sao cả.

Không biết nàng sẽ tan ca sớm, cho nên giờ này bỗng nhiên nấu sủi cảo, nhất định không phải nấu cho nàng ăn.

Úc Linh cắn cắn môi dưới, giống con cá nóc thở phì phì, phồng lên quai hàm, xoay người đi ra phòng bếp, quẹo vào một bên phòng ngủ.

Sau khi Úc Linh thay xong áo ngủ, nồi sủi cảo trong phòng bếp cũng đã nấu xong, thế nhưng Chung Sở Vân cũng không có vẻ muốn ăn, chỉ ngồi ở trên sô pha xem lên TV.

Cửa sổ phòng bếp mở ra, hơi nước tràn ngập đều tan ra ngoài.

Sủi cảo nóng hầm hập, thơm ngào ngạt như vậy, liền nguội lạnh để trên lò điện phòng bếp.

Úc Linh đôi tay để trên cửa phòng bếp nhìn vào, nhịn không được quay đầu lại nhìn Chung Sở Vân trên sô pha, mờ mịt hỏi: "Sủi cảo nấu xong rồi, ngươi không ăn sao?"

Chung Sở Vân nghĩ nghĩ, nói: "Ngươi đói thì có thể ăn."

"Ta buổi chiều đã ăn cơm rồi, không đói bụng." Úc Linh nói, mang theo ấm ức đi tới bên sô pha, nhỏ giọng nói thầm nói, "Nếu ngươi nấu cho ta, dù có đói bụng hay không ta đều có thể ăn, nhưng ngươi lại không nấu cho ta, ta không cần cố ăn cho no căng bụng."

"Ân." Chung Sở Vân nghe xong, như không nghe ra Úc Linh tỏ vẻ không vui, hơi hơi gật gật đầu, nói, "Vậy đến lúc giao thừa thì ăn."

"Vậy...... Vậy không phải đã nguội lạnh sao?"

"Lý tỷ của ngươi nhận ra biển số xe của ta, nàng cho ta thêm một phần chưa nấu qua, ớt cay cũng nhiều một chút. Còn gọi ta lại, bảo ta sủi cảo nấu xong rồi để lạnh lại chiên lên cũng ăn rất ngon, ngươi trước ở nàng trong tiệm làm một tuần cũng chưa được ăn, hy vọng ta có thể nấu cho ngươi một lần." Chung Sở Vân nói, nâng mi nhìn Úc Linh liếc mắt một cái, đáy mắt hình như có ý cười nhợt nhạt, "Vừa vặn đêm nay tất niên, tầm 12 giờ sẽ bắn pháo hoa, đặc biệt ồn ào, căn bản ngủ không được, lúc đó ngươi hẳn cũng đã đói bụng, có thể ăn xong ngủ tiếp."

"A!" Úc Linh không khỏi trừng lớn hai mắt.

"Nếu ngươi không thích chiên ra, đến lúc đó có thể lại nấu một phần." Chung Sở Vân nói, cong lên mặt mày, nói, "Hiện tại vẫn không vui sao?"

"Ta...... Ta không có!" Úc Linh có chút xấu hổ mà cúi đầu.

Nguyên lai, sủi cảo là mua cho nàng, cũng xác xác thật thật là nấu cho nàng.

Là nàng hiểu lầm Chung Sở Vân.

Tuy rằng chính mình vừa rồi giận dỗi nhiều ít có chút mất mặt, nhưng ngay khi nghe được giải thích kia, trong lòng vẫn nhịn không được cảm thấy ấm áp.

Úc Linh cong cong môi, trên mặt tràn đầy ý cười giấu không được.

Mấy giây trầm mặc sau, Úc Linh bước hai bước đến trước sô pha, dưới ánh mắt chăm chú của Chung Sở Vân đột nhiên nhảy dựng, thân mình dường như nặng đến 300 cân, ầm ầm rơi xuống sô pha.

Một màn nghịch ngợm này làm sô pha vốn là không lớn nháy mắt chấn động một chút, đột nhiên đến mức trong ánh mắt Chung Sở Vân cũng thêm một tia kinh ngạc.

Nhưng mà Úc Linh chỉ lè lưỡi, như mọi khi đoan chính dáng ngồi, phảng phất vừa rồi chuyện gì cũng chưa xảy ra.

Chung Sở Vân nhất thời muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ rũ mi lắc lắc đầu, mặt mày không có một tia không vui.

Úc Linh ngồi trong chốc lát, nhẹ giọng nói: "Lý tỷ còn nhớ ta đâu."

"Lúc này mới qua bao lâu." Chung Sở Vân nói, "Nàng còn hỏi ta, thành tích học của ngươi gần đây thế nào."

"Vậy ngươi nói như thế nào a?" Úc Linh tò mò truy vấn nói.

"Cũng vậy vậy đi." Chung Sở Vân đáp.

Ngữ khí quá bình đạm, Úc Linh không khỏi nghĩ, nếu nàng là Lý tỷ, nghe được Chung Sở Vân nói như vậy nhất định sẽ cho rằng cô gái lúc trước rời nhà trốn đến cửa hàng của mình làm công gần đây không hề ngoan ngoãn học tập.

Hồ ly cũng thật là, trước mặt người ngoài cũng không biết nói tốt về nàng.

Vào lúc Úc Linh ở trong lòng nhỏ giọng nói thầm, Chung Sở Vân tiếp tục nói.

"Nàng nghe xong, bảo ta khuyên ba mẹ ngươi, bảo bọn họ sau này kiên nhẫn với ngươi một chút, đừng cho ngươi quá nhiều áp lực. Nàng nói ngươi là cô gái thông minh lại không sợ chịu khổ, về sau nhất định có thể dựa vào chính mình mà sống tốt."

"Lý tỷ thật sự nói như vậy a?"

"Ân."

Khóe miệng Úc Linh lại dương lên một chút.

Chung Sở Vân thấy, không khỏi cười khẽ: "Khen ngươi hai câu, vui vẻ như vậy?"

Úc Linh quay đầu nhìn phía chỗ khác, thầm nghĩ tiếng cười này của Chung Sở Vân nhất định lại là đang giễu cợt nàng!

Nhưng nàng là một đóa miên hoa nói đạo lý.

Lúc Yêu tộc còn chưa suy thoái, trước khi lựa chọn dung nhập xã hội hiện đại của nhân loại, yêu tinh có huyết mạch cùng thân phận tôn quý như Chung Sở Vân khẳng định không ít lần được kẻ khác tán tụng, tất nhiên không thể hiểu tại sao một đóa Tiểu Miên Hoa lại vui sướиɠ khi được khen.

Nhưng nếu hiện giờ mọi người đều bình đẳng, nàng liền không đi so đo việc nhỏ không đáng kể như vậy.

Buổi tối hôm đó, phim truyền hình nàng vẫn thường xem không chiếu, thay thế chính là một chương trình tiệc tất niên long trọng.

Thật nhiều gương mặt nàng gặp qua hoặc chưa thấy qua thay phiên nhau lên đài biểu diễn, có người ca hát, có người khiêu vũ, ánh đèn sân khấu biến ảo như ráng chiều, dưới sân khấu tiếng người ồn ào, vô số gậy huỳnh quang múa lượn thành ngân hà, màn ảnh đang không ngừng chuyển cảnh như sóng nước chậm rãi lưu động.

Theo thời gian một phút một giây trôi qua, tiệc tối náo nhiệt cũng bắt đầu tới phần đếm ngược tới giao thừa.

Úc Linh cảm thụ được phân náo nhiệt này, Chung Sở Vân từ trong phòng bếp mang đến một mâm sủi cảo chiên, một mâm sủi cảo, cùng với một đĩa nhỏ tương ớt nàng đã hoài niệm một thời gian dài.

Tiếng chuông gõ vang lên báo hiệu thời khắc giao thừa, ngoài cửa sổ nở rộ pháo hoa mỹ lệ.

Nàng cùng Chung Sở Vân cùng ngồi xổm trên sô pha trước bàn trà, ăn sủi cảo vừa thơm vừa nóng hổi.

Thoáng giương mắt, liền có thể trông thấy màn đêm bị pháo hoa điểm xuyết đến ngũ thải tân phân*.

*Ngũ thải tân phân: Nhiều màu sắc rực rỡ

Đây có lẽ là lần đầu tiên trong đời Úc Linh phát hiện, một đoạn thời gian qua đi cũng có thể coi là một lần khởi đầu mới.

Nhân loại sẽ ghi nhớ mỗi dịp quan trọng.

Vui vẻ đưa tiễn, nghênh đón, hoặc là hoài niệm.

Mấy ngày nay đối với một con yêu tinh như nàng mà nói, hẳn là xa lạ lại không có liên quan, nhưng ở trong thành phố này, có một con yêu tinh khác không biết ăn nói đang ở bên nàng.

Từ đây, những ngày này cũng trở nên có liên quan tới nàng.

Thế giới của nàng càng ngày càng tốt đẹp hơn.

Đáy lòng trào ra một nỗi xúc động, hình như có ý nghĩ đã trào dâng tới cổ họng, gần như sắp vuột ra.

Mà khi pháo hoa ngoài cửa sổ như khói mù tan đi, nàng không khỏi lâm vào một cơn hoảng hốt.

Hoảng hốt qua đi, đáy lòng nổi lên một cảm giác trống vắng.

Nàng quên chính mình muốn nói cái gì.

Giống như ở trong góc, có thứ gì quan trọng bị người lặng yên không một tiếng động mà trộm đi.

--------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Liệu có khả năng Vô Liêu Đáo Để căn bản sẽ không viết tiểu ngọt văn thuần túy thông thường.

Nói giỡn ha ha ha ha, áng văn này hẳn là sẽ không quá dài, V sau ta sẽ nỗ lực ngày sáu nghìn chữ, nhưng cũng chỉ là nỗ lực, rốt cuộc có lần không gõ chữ, đầu óc có điểm trì trệ, đầu tiên vẫn là muốn bảo đảm chất lượng. Tiểu thiên sứ có để ý có lẽ phát hiện văn án viết song hướng chữa lành, cùng với phía trước có một ít phục bút kỳ kỳ quái quái. Trước mắt là hằng ngày văn, nhưng kỳ thật cũng là có cốt truyện, viết lên sẽ không quá nhanh, chỉ có thể nói mỗi ngày tận lực viết thật nhiều.