Tóc Mây Thêm Hương

Chương 35. Dầu nóng lui binh

Nói tóm lại, Đinh Bội mặc dù tự biết xuất thân không tốt, liên lụy khiến đại gia mất mặt, nhưng lại yêu cầu đại gia chịu đựng, cùng bà ta yên lành trải qua tuổi già.

Bằng không, bà ta thà rằng không nhớ tới nhi tử, dù có hủy hoại toàn bộ Tô gia, cũng tuyệt đối không tha cho ông ta!

Tô gia đại gia từ trước đến giờ đã quen ăn ngon uống say, không biết có thể ăn quen cơm ngục không?

Tô Hồng Mông cuối cùng cũng nhận ra bản thân đã xem nhẹ người bên gối ngày thường nhu thuận này.

Giờ đây ông ta giống như thuở vừa mới gặp nữ tử này – Đinh Bội tuy trông như liễu rũ trong gió, nhưng trong ánh mắt kia là ánh sáng liều mạng liều chết.

Còn bàn tay đang nắm lấy cổ tay áo ông ta kia, dùng sức như vậy, cảm giác có chút quen thuộc... Giống như năm đó bà ta chạy trốn khỏi ba năm tên đại hán, ở ngõ Hồng Vân nắm lấy cánh tay của ông ta đau khổ khẩn cầu.

Nữ nhân này là một con chó điên được bọc trong lớp da dê mềm mại! Khi đẩy bà ta vào hoàn cảnh tuyệt vọng, bà ta sẽ dùng hết sức bình sinh nắm lấy cọng rơm cứu mạng kia, dù cho có cùng nhau bị cuốn vào vòng xoáy, cũng không thấy hối tiếc!

Nhận ra rõ điều này, cột sống của Tô gia đại lão gia giống như bị đập nát, bị Đinh Bội đè vào góc tường không thể động đậy.

Hôm đó, Đinh gia thắng lớn, đại cữu tử cắt thịt ngựa, mang theo người dương dương tự đắc quay lại gia môn.

Món chính trong bữa tối của Tô gia, là một mâm thịt ngựa kho tàu lớn.

Đinh Bội nở nụ cười mãn nguyện, lúc ba hài tử nhìn nhau không dám nói lời nào, bà ta ân cần xới cơm gắp thêm đồ ăn cho phu quân, dường như đã trở nên ôn lương như bình thường.

Sau một trận vừa đấm vừa xoa, triệt để trấn áp Tô gia đại gia, Đinh Bội biết mình còn cần phải đến hàng phục một người – đó là kế nữ của bà ta, Tô Lạc Vân.

Vì sao sau khi Lục gia giữ miệng như bình, tin đồn liên quan đến xuất thân của bà ta lại lan truyền khắp nơi, thậm chí ngay cả bản gia tộc lão của Tô gia đều đã đọc qua văn thư tiện tịch của bà ta?

Chuyện này nếu không có tiểu tiện nhân Tô Lạc Vân kia đứng sau, có đánh chết bà ta cũng không tin.

Bây giờ việc kinh doanh của cửa hàng Tô Lạc Vân hơn xa cửa hàng cũ, muốn quản lý Thủ Vị Trai cũng không được. Đinh Bội đã phải chịu đựng Tô Lạc Vân rất lâu.

Hiện tại, bà ta đã nắm được bảy tấc của Tô Hồng Mông, chỉnh đốn ông ta ngoan ngoãn, cho nên muốn rèn sắt khi còn nóng, đi giáo huấn kế nữ không biết phép tắc kia!

Lần này Đinh Bội mang theo ca ca lưu manh của mình, còn có tên hồ bằng cẩu hữu của đứa cháu trai cùng đi đến ngõ Điềm Thủy, khí thế hung hăng đấm vào cửa lớn nhà Tô Lạc Vân.

Đã không phải giả vờ mẹ hiền con hiếu nữa, bà ta cũng lười lấy lòng, nếu không thể chỉnh đốn tiểu tiện nhân Tô Lạc Vân này cho đàng hoàng, tiểu tiện nhân đây sẽ không biết Tô gia rốt cuộc là do ai làm chủ!

Mới đầu, bà ta dự đinh thống khoái đánh chửi một trận, rồi cho người khống chế Tô Lạc Vân lên thuyền, ném về nhà tổ trạch!

Nhưng đại ca Đinh Bội lại nói ý định của mình cho muội muội.

Lần trước gã có nhờ muội muội Đinh Bội mua đất giá rẻ, nhưng lại bị Tô Lạc Vân chế nhạo trở về.

Cho đến bây giờ tên vô lại này vẫn còn nghĩ đến điền sản ruộng đất trong tay Tô Lạc Vân, mặt khác cũng muốn dựa vào cửa hàng của nàng kiếm tiền như nước chảy.

Mà một cô nương xinh đẹp như thế này nếu ném về quê thì không khỏi phung phí của trời. Gã không ngại nàng bị mù, làm ầm ĩ một hồi, vừa vặn để đại nhi tử tìm cơ hội kéo nàng vào trong phòng, đợi khi xé rách áo trong, cầm cái yếm ở trong tay cho những người xung quanh nhìn, vậy chẳng phải sẽ có được cả hai thứ luôn sao?

Đến lúc đó, vì thanh danh trong sạch, Tô Lạc Vân sẽ phải gả vào Đinh gia, gã không ngại nha đầu bướng bỉnh này tìm cái chết, chỉ cần điền sản ruộng đất của hồi môn và cửa hàng của nàng vào tay Đinh gia, nàng coi như có tìm sợi dây treo ngược lên, cũng không thành vấn đề.

Sau khi gã nói xong chừng ấy tính toán, Đinh Bội ngược lại nhìn huynh trưởng một chút, cảm thấy vẫn là huynh trưởng đủ xấu xa, bản thân vậy mà không nghĩ tới biện pháp này.

Tô đại gia đã bị bà ta hoàn toàn khống chế, còn tên láo toét của Hồ gia kia đã đi xa đến cuối chân trời rồi. Trong tiểu viện Tô gia chỉ có một cặp mù tỷ ấu đệ, xem ai có thể bảo vệ nữ mù này!

Chỉ là chuyện Tô gia gϊếŧ ngựa hôm đó, một sáng đã được lão quản gia lấy cớ tặng đồ truyền đến ngõ Điềm Thủy.

Tô Lạc Vân đối đãi với hạ nhân không keo kiệt, ngoài việc đưa tiền cho các quản sự vọng tộc quý phủ, đối với quản gia của đại trạch cũng bí mật đưa hồng bao cực lớn của lễ Tết cho.

Quản gia mừng rỡ vì được lấy lòng, thế là khi có chuyện khẩn yếu, đều đến ngõ Điểm Thủy báo một tiếng.

Tô Lạc Vân nghe tin cữu cữu vô lại Đinh gia sẽ đến gây náo loạn, trong lòng khẽ xáo trộn.

Dựa vào sự hiểu biết của nàng về Đinh Bội, nữ nhân này nếu như không để ý đến mặt mũi, tuyệt đối sẽ còn có thể làm ra những chuyện mà nhiều người không ngờ tới.

Vì vậy ngay trong hôm đó, nàng liền bảo Điền ma ma tìm đồng hương quen biết, thuê ba gã sai vặt cường tráng trẻ tuổi đến trông coi viện tử.

Mặc dù trong sân nhỏ căn bản không có bao nhiêu việc nặng, nhưng Tô Lạc Vân tình nguyện đốt bạc để đổi lấy sự an tâm. Mặt khác nàng sai bọn hạ nhân mua một vạc dầu hạt cải, đặt ở trong viện, bên cạnh có một cái nồi lớn, phía dưới dự trữ sẵn củi khô.

Hương Thảo không hiểu vì sao tiểu thư lại làm như vậy, cho đến một ngày Đinh Bội dẫn người đến làm loạn, mới hiểu được hiểu được huyền cơ trong đó.

Lúc những người kia bắt đầu gõ cửa, Điền ma ma liền kéo chốt dày trên cửa, rồi cuống quýt bảo gã sai vặt cầm mấy đầu củi khô chắn ở cửa lớn.

Chỉ là Đinh thị không thèm để mắt đến chút mánh khóe này, bà ta thậm chí còn không thèm xuống kiệu nhỏ, thảnh thơi ngồi ở trong kiệu, nghe hai đứa cháu trai dẫn người vừa phá cửa vừa chửi ầm lên.

Cửa ngõ Điềm Thủy vốn dĩ đã nhiều năm chưa được tu sửa, sao mà chịu được người ta đấm? Sau khi đạp đấm một hồi, cánh cửa liền bị phá vỡ, ầm một tiếng ngã ra đất.

Đáng tiếc lúc bọn chúng gõ cửa, Tô Lạc Vân đã phân phó Hương Thảo các nàng đi nấu một nồi dầu nóng lớn, đợi người xông vào, lập tức dùng chậu múc dầu nóng hắt ra bên ngoài.

Đây là biện pháp mà nàng học được khi nghe cữu cữu kể về chiến sự ở Bắc địa.

Theo lời Tô Lạc Vân, mấy tên điên cuồng tự ý xông vào nhà dân thế này không cần thủ hạ lưu tình, coi như nếu có bỏng chết, nàng cũng chịu!

Nhóm lưu manh nhận được lợi ích từ Đinh thị, đây đúng là lúc ở Tô gia đại triển thần uy, diễu võ giương oai.

Đáng tiếc gặp phải dầu cải nóng hổi thì lập tức hiện nguyên hình, từng tên từng tên bị bỏng gào thét, nhao nhao như rùa rụt đầu, núp phía sau kẻ khác.

Dù sao cũng chỉ được có một hai lượng bạc, có tham tiền cũng không dám dùng mạng để đánh đổi!

Đã không thể đi vào, vậy cũng chỉ có thể dùng miệng hạ uy, thế là những tên lưu manh đó bắt đầu chào hỏi Tô đại cô nương bằng những lời lẽ thô tục bẩn thỉu.

Trong ngõ Điềm Thủy nhất thời vô cùng huyên náo.

Nhóm lưu manh mắng đến phấn khích, lại không biết giờ giấc sinh hoạt thường ngày của quý nhân lân cận ngõ Điềm Thủy.

Lúc này là thời điểm Thế tử gia ngủ bù sau khi trở về từ tiệc rượu bên ngoài. Ngõ Điềm Thủy vang nhiều từ ngữ ô uế huyên náo như vậy, hậu hoa viên ngõ Thanh Ngư sát vách cũng không thể thanh tịnh.

Sau khi Hàn Lâm Phong đứng ở đầu tường bên này quan sát động tĩnh của hàng xóm tốt bụng, thậm chí không nói gì, chỉ đưa cho Khánh Dương một ánh mắt, Khánh Dương lập tức lĩnh mệnh.

Khánh Dương cũng nghe được một hồi, cũng tức giận không chịu được, cảm thấy một nhóm lưu manh lại khi dễ một cô nương mặt mù thật sự không nhìn nổi.

Sau khi tiểu chủ công ra hiệu, hắn ta lập tức dẫn theo năm ba tên thị vệ, cầm lấy cây gậy gỗ chuôi ngắn một mạch đi vào ngõ Điềm Thủy, không nói lời nào, bắt giữ người lại, đánh vào quai hàm mấy tên lưu manh kia.

Nhất là tên cữu cữu Đinh gia, còn đang đinh trốn trong kiệu của muội muội, song lại bị Đinh thị ốc còn không mang nổi mình ốc một cước đạp ra ngoài.

Thế là gã bị Khánh Dương bắt lại, bị đánh mấy cái liền thành đầu heo tím xanh. Về phần mấy tên lưu manh kia răng cũng bay tán loạn, máu me văng tung tóe.

Bọn thị về của Hàn Lâm Phong đều là từ Lương châu mang tới. Khi mới còn là thiếu niên, bọn họ đã đi theo Hàn Lâm Phong tuổi còn nhỏ xông xáo ở Bắc địa, thân thủ của mỗi người, muốn đối phó với mấy tên chợ búa vô lại kia đều dư xài.

Cữu cữu Đinh giia bị đánh đến sắc mặt như đầu heo, hai cái đùi cũng bị đánh cho gãy xương, cùng hai đứa con trai của gã gào thét thảm thiết như heo bị mổ. Cỗ kiệu của Đinh Bội bị hai tên thị vệ một cước đạp lăn, bà ta cũng chật vật ngã ra khỏi cỗ kiệu.

Mấy tên thị vệ kia giống tên đồ tể gϊếŧ người. Đinh Bội bị dọa sợ, bảo bà tử đỡ dậy hoảng hốt chạy bừa, một cước bước vào cánh cửa tiểu viện Tô gia.

Vừa lúc Điền ma ma lại múc một bầu dầu nóng ra, bà ta hoa mắt, không nhìn thấy rõ, hoặc là thấy rõ, song lại cố ý đổ lên người bọn người Đinh Bội như trút nước.

Lần này, Đinh Bội cùng Triệu ma ma bị bỏng kêu thảm như heo bị mổ.

Khánh Dương sau khi giáo huấn xong xuôi, liếc nhìn mấy hộ hàng xóm trong ngõ nhỏ đang dáo dác, tận lực cao giọng nói: "Lưu manh từ đâu tới, chẳng lẽ không biết phủ Bắc Trấn Thế tử đang ở gần đây? Thế tử chúng ta vừa mới nằm ngủ đã bị các ngươi làm cho bừng tỉnh, lần sao nếu còn dám đến gây chuyện, ta sẽ dùng cặp gắp than giật đầu lưỡi của các ngươi!"

Hắn ta mặc dù đến để giúp Tô đại cô nương, nhưng lại không nói thẳng ra, chỉ lấy cớ bọn chúng quấy rầy mộng đẹp của Thế tử gia, danh chính ngôn thuận đánh bọn chúng một trận!

Đại sau khi những tên lưu manh đó bị quan sai áp giải đi, Tô Lạc Vân mới nghe Hương Thảo nói, Đinh thị kia bị dầu nóng đổ lên, đã được nha hoàn cùng kiệu phu đưa về, không thèm lo lắng đến ca ca và cháu trai, nhanh như chớp đã không thấy bóng dáng đâu nữa.

Bị như vậy, nửa bên mặt đã bị dầu đổ vào, hẳn là đang vội vã chạy chữa.

Tô Lạc Vân bảo Hương Thảo lấy hết bạc, tự mình đi ra ngoài tạ ơn nghĩa sĩ.

Nhưng Khánh Dương chỉ đá đá mấy cái răng nát đầy đất, đẩy túi bạc Tô Lạc Vân đưa tới, giải thích: "Thật sự bọn chúng đã quấy rầy Thế tử nghỉ ngơi, không phải cố ý giải vây cho tiểu thư ngươi, số bạc này không cần."

Khánh Dương không muốn Tô tiểu thư hiểu lầm Thế tử anh hùng cứu mỹ nhân, sinh ra cảm ân tình nghĩa, lại đến lấy thân báo đáp.

Thế tử nhà hắn ta đúng là gần đây đào hoa có chút nhiều. Phương gia nhị tiểu thư kia sau khi buồn bã một hồi, lại trông chờ quấn lấy, còn mấy lần chặn đường của tiểu chủ công, mắng nữ nhân mà tiểu chủ tử mang theo liên tục đến rơi lệ.

Nếu vị Tô tiểu thư này hiểu lầm Thế tử, lại tình căn thâm chủng, thì tội lỗi lắm.

Nghe cách nói này của Khánh Dương, Tô Lạc Vân cũng không ép bọn hắn nhận lấy, vừa hay có canh lê nấm tuyết nàng nấu cho đệ đệ đã chín, thế là gọi Hương Thảo bưng mấy chén đến cho bọn Khánh Dương giải khát, dù sao đánh người cũng rất mệt mỏi, cần phải làm trơn yết hầu.

Khánh Dương lần này không khách khí, sau khi tạ ơn tiểu thư, ùng ục ùng ục uống liền ba chén lớn, trong lúc đó Lạc Vân nói ngọt, tán dương khí khái nam nhi của Khánh Dương một phen, Khánh Dương nghe được cũng không khỏi cười hắc hắc.

Sau khi hắn ta cùng Tô tiểu thư nói chuyện phiếm một hồi, lúc hồi phủ, phát hiện Thế tử vẫn còn đang đứng bên cạnh bức tường cao ở viện tử.

Hắn ta vội vàng hồi bẩm Thế tử tình huống lúc ấy, còn cố ý báo với Thế tử, mình đã tránh được hiềm nghi của hàng xóm tốt bụng, tuyệt đối sẽ không để Tô cô nương hiểu lầm bất cứ chuyện gì.

"Ăn ngon không?" Đợi Khánh Dương nói xong, Thế tử đột nhiên chậm rãi hỏi.

Khánh Dương nhất thời phản ứng không kịp, ngây ngốc "a" một tiếng.

Chờ lấy hắn ta rốt cuộc cũng phản ứng kịp, Thế tử là hỏi hắn ta canh lê của Tô gia uống có ngon hay không, Thế tử đã không thèm đợi hắn ta trả lời nữa, mặt mày lạnh đi, phất tay áo dài nhanh chóng rời đi.

Khánh Dương bất đắc dĩ lắc đầu, phản ứng mới vừa rồi của Thế tử thật là quái lạ! Giống như một đứa trẻ không nhận được cái kẹo mà đáng lẽ phải được thưởng vậy...

Lại nói đến Lạc Vân ở bên này, sau khi Khánh Dương dẫn người đi, nàng liền phân phó gã sai vặt múc nước cọ rửa dầu tràn cùng vết máu trước cửa, rồi khép kín cửa phòng.

Lần Đinh thị tới cửa ầm ĩ này, vốn nằm trong dự liệu của Lạc Vân.

Song Lạc Vân có một chuyện nghĩ mãi mà không rõ: Mắt thấy tình cảm của phụ thân dành cho Đinh thị đã vơi dần, đánh chửi cũng không để ý đến tình nghĩa. Cho nên nàng mới phanh phui một chút ẩn tình của Đinh thị, đợi sau khi dư luận dậy sóng, liền đem bản sao tiện tịch tiết lộ cho bản gia tộc lão của Tô gia.

Hiện tại đúng lúc là thời điểm hai người Cẩm Quan và Cẩm Thành đi thi, lại thêm hôn sự của Thải Tiên như đang ngâm nước nóng, phụ thân nếu muốn chăm sóc cho Tô gia, thì chỉ có thể xử lý Đinh Bội trước.

Coi như không thể trực tiếp giáng thê xuống thϊếp, thì trước hết cũng phải đưa bà ta về tổ trạch dưới quê.

Nhưng Đinh Bội lại càng trầm trọng thêm, gây ra nhiều rắc rồi bên ngoài Tô gia, rất có thể bà ta đã lập ra quy củ gì đó cho Tô Hồng Mông.

Chuyện này khiến Tô Lạc Vân trăm mối vẫn không có cách giải, trong lòng suy nghĩ Đinh thị liệu có phải đã nắm chắc nhược điểm gì đó của phụ thân hay không?

Lại nói đến Đinh thị chạy trối chết kia, vốn muốn đến ngõ Điềm Thủy khống chế kế nữ, không để cho nàng tùy tiện nữa.

Không ngờ Bắc Trấn Thế tử ngủ không ngon xông tới, đem ca ca cùng cháu trai đánh cho răng rơi đầy đất không nói, Điền bà tử đáng chết còn tạt dầu vào bà ta.

Bà ta mặc dù có dùng tay áo che chắn một chút, nhưng nửa bên mặt vẫn bị bỏng lớn.

Hết lần này tới lần khác nhưng chuyện này vẫn không thể cáo quan, vì liên quan đến chuyện kiện cáo Bắc Trấn Thế tử đánh người.

Vị gia kia đã từng khiến phủ doãn đại nhân phải quỳ xuống, động mồm động mép đã lập tức dùng gậy đánh người.

Tóm lại, Đinh Bội chẳng những không tìm lại được mặt mũi, còn mất hết tôn nghiêm, tuyệt vọng trở về.

Sau khi bà ta trở về, Tô Hồng Mông từ miệng nha hoàn nghe được sự mạnh mẽ của đại nữ nhi, có chút vui mừng.

Tô gia gia môn bất hạnh, giữ chặt một kỹ nữ, may mắn vẫn còn một đại nữ nhi mạnh mẽ không dễ bắt nạt!

Nhìn gương mặt đỏ chói một nửa của Đinh Bội kia, Tô Hồng Mông vô cùng hả giận.

Đinh Bội bỏ cuộc, không gây gổ với Tô Hồng Mông, chỉ bảo ông ta đi giáo huấn lại nữ nhi, còn bà ta sẽ nói năng hành động cẩn thận, tránh dính dáng tới Bắc Trấn Thế tử.

Hôm nay Hàn Thế tử lại ra tay bao che, có lẽ giữa hai người bọn hắn thật sự có đầu đuôi gì đó.

Hàn Thế tử là người được tiểu thư phủ Lỗ Quốc công coi trọng, nếu nữ nhi Tô gia không biết tốt xấu, cái kho Các Dịch viện của ông ta đoán chừng cũng không được yên ổn!

Mặt khác ông ta phải nói với nữ nhi cho rõ ràng, bảo Tô Lạc Vân phải kính bà ta làm mẫu thân, bằng không, tất cả mọi người đừng mong sống tốt!

Sau vụ gϊếŧ ngựa ở Tô trạch, Tô Hồng Mông xem như bị Đinh thị nắm chết rồi. Hiện tại có đôi khi, lúc ông ta trong đêm không ngủ được, đều nghĩ một cái bóp chết người bên gối, triệt để giải thoát chính mình khỏi gồng cùm xiềng xích.

Nhưng đáng tiếc không ta không có lá gan gϊếŧ người, chỉ biết cầu mong cho gia thất bình an. Nếu như Đinh thị nói thật làm thật, tiện tịch thật sự nằm trong tay Tô Lạc Vân, vậy thì dễ dàng rồi. Ông ta sẽ nói với Tô Lạc Vân lợi hại trong đó, bảo nàng thành thật một chút, đừng trêu chọc Đinh thị sẽ tốt hơn.

Cho nên Tô Hồng Mông lại đi tới tiểu viện Tô gia, trực tiếp kéo Tô Lạc Vân vào thư phòng nói chuyện riêng, nói thẳng với nàng về tiện tịch của Đinh Bội.

Tô Lạc Vân làm sao có thể giao nó ra? Những cái trước đây nàng tung ra đều là bản sao. Cho nên nàng chỉ thoái thác nói mình không có, hỏi ngược lại phụ thân, năm đó mẫu thân của nàng có phải vì chuyện ông ta âm thầm nuôi Đinh thị nên mới bị tức chết hay không?

Mẫu thân thành hôn nhiều năm không con, lại thường xuyên biệt ly với phu quân, cho đến nhiều năm sau khi thành hôn, mới sinh hạ được một nhi nữ làm bạn, cho nên lấy câu thơ "Trong mây ai gửi sách gấm đến, lúc nhạn hồi thư, trăng lấp tòa tây", đến khi sinh được một đôi nhi tử thì lấy tên "Lạc Vân" và "Quy Nhạn", chỉ mong mỗi ngày đều nhận được thư của phu quân từ mây gửi xuống, ngóng trông ông ta như quy nhạn sớm ngày trở về.

Nhưng bà nào biết được, bản thân mình thì ngày đêm chờ mong phu quân nhưng ông ta lại ở đất Thục nuôi ngoại thất.

Đinh Bội kia cũng tức giận, nhất định phải đặt tên cho nữ nhi của mình là "Thải Tiên".

Đây là một sự kɧıêυ ҡɧí©ɧ rõ ràng, Hồ thị nhận được thư của phu quân từ con chim kia, thì cũng chỉ là một tờ giấy thôi.

Nồng tình mật ý đường đường chính chính, thêm phong thái tình tiên, đều nằm ở trạch viện của ngoại thất Đinh Bội.

Mẫu thân năm đó biết được trượng phu ở bên ngoài có một nữ nhi riêng, nếu bà ấy còn biết đứa nữ nhi riêng kia còn có tên "Thải Tiên", trái tim mỏng manh của bà sẽ khổ sở như thế nào?

Dựa vào tâm cơ của Đinh Bội, năm đó không biết bà ta có dùng thủ đoạn buồn nôn nào lên mẫu thân không. Mẫu thân đáng thương sau khi sinh thì thân thể yếu ớt, lúc chết đi đã suy nhược vô cùng.

Chỉ là khi đó, nàng còn quá nhỏ, không hiểu được khổ sở trong lòng mẫu thân. Bây giờ nàng đã hiểu rồi, càng thống hận phụ thân vì đã không hành động, không đảm đương.

Tô Hồng Mông cũng biết bây giờ mình không thể tỏ ra uy nghiêm trước mặt đại nữ nhi, dứt khoát cắn răng một cái, liền đem những việc bí mật mình đã làm nói ra.

Mặc dù Tô Lạc Vân một sáng đã đoán được phụ thân có khả năng bị Đinh thị nắm được nhược điểm gì đó, nhưng vạn vạn không ngờ đến nội tình lại đáng sợ như vậy.

Một khắc này, thật sự là ngũ lôi oanh đỉnh!

Nàng tức giận đến mức bàn tay bất giác bóp lại thành nắm đấm: Lá gan của phụ thân đúng là quá lớn, lại dám đầu cơ trục lợi phần còn lại cung cấp cho triều đình ở Các Dịch viện?

Ông ta chẳng lẽ không biết tội này không chỉ chính mình bị mất đầu, mà còn liên lụy đến cả nhà lớn nhỏ sao? Chẳng lẽ mẫu thân lúc trước kiếm vàng bạc cho ông ta vẫn còn chưa đủ à?

Tô Hồng Mông sau khi nói xong, nhìn dáng vẻ mờ mịt trừng mắt của Tô Lạc Vân, cũng biết nàng đã bị hù dọa, không khỏi thở dài nói: "Ta biết con tâm địa cứng rắn, cũng không muốn liên quan đến chuyện quản gia. Nhưng ta thật sự đã mang tội, con và Quy Nhạn cũng khó mà tự vệ, cho nên vì bình an của toàn gia, con hãy nhường nhịn mẫu thân con, đừng gây gổ với bà ta nữa, liên lụy lấy ta cũng bị kiện theo..."

Ông ta còn chưa nói xong, Tô Lạc Vân đã cầm lấy chung trà nóng hổi, hung hắng ném về phía phụ thân đang nói chuyện!

Tô Hồng Mông không phòng bị, bị ném trúng, bỏng khiến ông ta lập tức la lên đứng dậy, một bên mặt mũi đầy bọt trà, một bên gầm thét: "Ngươi điên rồi sao?"

Tô Lạc Vân kỳ thật hận không thể đốt một chảo dầu sôi, tự tay hất lên mặt phụ thân: "Một kẻ không ra gì như vậy, cũng xứng làm mẫu thân của ta? May mà ông vẫn có thể nói ra câu đừng để liên lụy tới ông! Chính ông đã tự đem nửa cái đầu đặt ở dưới lưỡi đao rồi! Mẫu thân ta mắt thật sự bị mù, mới gả cho một nam nhân không biết đảm đương, tham lam như ông! Chân trước chính thê vừa mất, chân sau đã liền cưới một kỹ nữ vào cửa, bây giờ lại vì lòng tham thiển cận phạm phải vương pháp như thế, lại bị người ta nắm thóp... Sinh ra làm người đã khó, sao ta lại có một phụ thân như ông!"

Lúc nàng hét lên những lời này, nước mắt cũng không ngừng được mà rơi, giờ khắc này hận không thể lập tức đầu thai chuyển thế, rời khỏi tục trần bẩn thỉu này!

Nếu đổi thành bình thường, Tô Hồng Mông đã sớm cho nàng một cái bạt tai, giáo huấn nữ nhi không biết lễ phép.

Nhưng trước mắt, ông ta đuổi lý, còn phải cầu xin nữ nhi dàn xếp ổn thỏa, cho nên dù có bị nữ nhi mắng mỏ, cũng phải đem mặt mo biến thành gan heo, trợn mắt nói: "Nói nhỏ chút! Ta vẫn là phụ thân của con, sao có thể cho phép con giương oai giáo huấn ta? Dù sao nếu chuyện này bị lộ ra, tất cả mọi người đều không xong. Con mà ép Đinh Bội, bà ta sẽ càng hung hăng, lật tung cả một chiếc thuyền đấy!"

Sau khi ông ta dứt lời, Tô Lạc Vân cũng không nói gì, đôi mắt mờ mịt chớp cũng không chớp, mặt không cảm xúc, nước mặt cứ âm thầm không ngừng rơi xuống từng giọt lớn.

Tô Hồng Mông cũng cảm thấy hối hận: "Là ta nhất thời mê muội, lúc này mới bán hết số hàng đầu cơ trục lợi của Các Dịch viện đi. Chuyện này kỳ thật cũng không có gì, đều là các đại nhân ngầm hiểu với nhau."

Hàng năm cống phẩm của các quý phủ khắp nơi đều vượt mức hạn ngạch, ngoài hạt nhũ hương, vàng, lụa tằm đều hút hàng, không đủ phân phối ra bên ngoài, cho nên phần lớn đồ tốt đều tồn lại.

Chỉ là cống vật cho thiên tử, nếu Hoàng đế không lên tiếng thưởng cho người khác, thì dù có xấu nát đến mấy cũng không thể tự mình xử trí.

Những kẻ già đời ở Các Dịch viện đều quen biết các trạm kiểm soát nội bộ, đợi đầu xuân hàng năm, lúc cống phẩm mới đến, mượn chuyện dọn dẹp khố phòng, liên hợp với nội thị giấu diếm báo thiếu, rồi tự mình mua ra chút vải vóc gấm vóc, còn có vài loại dược liệu.

Những thứ này thiếu cũng không sao, coi như có bị chuột ăn, bị ẩm mốc thì có thể vứt đi. Đến lúc đó sẽ bán lấy tiền, dựa theo đầu người mà phân phối, mọi người im ỉm phát tài, thiên hạ thái bình.

Sau khi Tô Hồng Mông nhận việc, mạnh vì gạo, bạo vì tiền, rất nhanh hòa mình cùng chư vị viện sử đại nhân, để lấy lòng cấp trên, ông ta đã chủ động nhận việc này, thề sẽ trung thành.

Cũng nhờ ông ta có mạng lưới rộng lớn, năm này đã bán được số hàng tồn kho rất lớn, tiền bạc rất nhiều.

Nếu không phải chuyện nhà ông ta bất ổn, bị Đinh Bội nắm chắc chứng cứ phạm tội, vốn dĩ vẫn sẽ bình an vô sự, không nổi một gợn sóng nào. Hiện tại ông ta giấu diếm mà cấp trên cũng giấu nốt, không dám để cấp trên biết trong nhà nổi kinh lôi, chỉ mong có thể áp chế được Đinh Bội, không để bà ta điên lên như con thiêu thân.

Nghĩ đến đây, Tô Hồng Mông cảm thấy mình đã gây ra hậu quả quá lớn, hù dọa đến nữ nhi.

Nàng chỉ là một tiểu cô nương chưa trải đời, khó tránh khỏi nghiêm trọng hóa hậu quả.

Thế là Tô Hồng Mông lại chậm rãi nói: "Chuyện này, bọn người viện sử đại nhân sẽ không để lộ ra, nhưng nếu để tiết lộ phong thanh, e rằng sẽ có người muốn xử lý... Nếu như cấp trên biết nội bộ của ta mâu thuẫn mà tiết lộ phong thanh, chỉ sợ ta sẽ bị trừng phạt trước! Con đừng chọc Đinh Bội, chung sống vui vẻ không được sao?"

Lạc Vân không ngờ ngay thời điểm mấu chốt này, phụ thân vẫn còn muốn ba phải.

Nàng lau khô những giọt nước mắt trên gò má, cười lạnh nói: "Chỉ sợ những ngày tháng tốt đẹp này của Tô gia sẽ chấm dứt! Trền đời không có bức tường nào mà gió không lọt qua được, dù cho Đinh Bội không nói, cũng không thể có thiên hạ thái bình! Người đầu cơ trục lợi từ đám cung ứng cho triều đình số lượng không nhỏ, một khi truy ra, Tô gia đệ tử chúng ta đều sẽ cùng người sung quân!"

Tô Hồng Mông hiện tại cũng sợ không thôi, làm sao mà đã phạm phải sai phạm, lại có thuốc thần tiên ăn vào để không cảm thấy hối hận được. Bây giờ ông ta đang nghĩ tới bản thân mình đang bị một bà nương kiềm chế. Bị nữ nhi hất trà mắng chửi cũng không dám dạy dỗ, trong lòng cũng uất ức cực kỳ.

Cuối cùng Tô đại gia nghẹn ngào một tiếng, ngay trước mặt nữ nhi nước mắt tuôn đầy mặt.

Ông ta khóc, Tô Lạc Vân ngược lại khóc không nổi.

Nàng đưa khăn tay cho phụ thân, hít sâu một hơi, lại hỏi: "Bây giờ các sổ sách của Các Dịch viện, đều là do người làm?"

Tô Hồng Mông bây giờ ở trước mặt nữ nhi hoàn toàn không còn chút khí khái nào, chỉ có thể thành thật gật đầu một chút, rồi lại lắc đầu: "Ta hiểu ý của con, con muốn ta làm giả sổ sách? Mặc dù ta làm sổ sách, nhưng còn một vị bên kho khác cũng làm cùng ta để đối chiếu sổ sách với nhau. Một mình ta không làm chủ được."

Tô Lạc Vân lạnh lùng nói: "Cái gì mà làm giả sổ sách! Người bị người khác nắm điểm yếu chưa đủ nhiều hay sao? Người nói cho con biết quá trình, con sẽ suy nghĩ một chút, xem còn có cách nào cứu vãn không."

Tô Hồng Mông lau bọt trà ở một bên mặt, cảm thấy nữ nhi này của mình thật không biết trời cao đất rộng. Những chuyện quan trọng thế này, một nha đầu đầu mọc lông tơ như nàng, thì biết cái gì!

--------------HẾT CHƯƠNG 35--------------