Chương 9
Sau khi tốt nghiệp trung học phổ thông, cao đẳng lại tới.Lệ Minh Kiệt thực hiện mong đợi của mọi người với cậu, vào nguyện vọng một của cao đẳng. Phương Đồng Ân miễn cưỡng mới vào được một trường tư nhân dạy nghề, học trong khoa thiết kế.
Tất cả đúng như Phương Đồng Ân dự đoán, Lệ Minh Kiệt rất bận, việc học nặng nề phức tạp đã chiếm đi phần lớn thời gian của cậu.
Hiếm khi, cậu từng hứa với cô, tuần nào cũng giành ra 2 – 3 ngày sau giờ học để gặp mặt cô, cho dù có muộn thế nào đi chăng nữa, coi như chỉ đơn giản là nói chuyện và hỏi thăm, hoặc là gọi điện thoại hoặc đến nhà Phương Đồng Ân thăm hỏi, cậu chưa bao giờ nuốt lời.
Người nhà Phương Đồng Ân đã quen thuộc với sự có mặt của Lệ Minh Kiệt trong nhà, coi cậu gần như người trong nhà, không cảm thấy có chút bất ổn và lạ lẫm nào nào.
Mỗi khi trời gần tối, bà Phương luôn nấu nhiều thức ăn hơn trong bữa ăn tối, để khi Lệ Minh Kiệt có đi học đến chín, mười giờ tối, tới nhà là có thể ăn bữa đêm, để lấp đầy bụng.
Rất nhanh, Phương Đồng Ân và Lệ Minh Kiệt cùng lớn lên, tốt nghiệp trung học phổ thông thì hai người mười tám tuổi rồi, phải tự chịu trách nhiệm cho hành động của mình, không thể tìm cha mẹ để giúp đỡ, không thể ăn vạ ầm ĩ một trận, đồng thời cũng phải lựa nghĩ cho sự nghiệp của tương lai . . .
Thật khó có được ngày nghỉ nhàn hạ.
Sau bữa trưa, Lệ Minh Kiệt rủ Phương Đồng Ân đi ra ngoài chơi.
Để chuẩn bị cho kì thi tuyển sinh, cô đã cật lực học ngày học đêm trong một thời gian rồi.
Sau khi vào trường dạy nghề, có lẽ khoa thiết kế đã khơi nguồn cảm hứng trong cô, không có người nào bắt buộc hay thúc giục cô phải làm đầy đủ tất cả các bài tập, để học hỏi các kỹ năng chuyên ngành nhiều hơn, cô mới lựa chọn tiếp tục học lên.
"Lâu rồi không ra khỏi nhà, tôi đã quên cái cảm giác sung sướиɠ khi đi chơi là như thế nào rồi." Năm mười tám tuổi, trừ cặp mắt to và sáng cùng chiều cao là 1m63 thì vẻ bề ngoài của Phương Đồng Ân đều thay đổi, khuôn mặt trái táo nay đã trở thành mặt trái xoan, còn cho người ta thêm hương vị tinh khiết của cô gái tuổi trưởng thành.
"Thật không thể tin được một Phương Đồng Ân không thích học thế nhưng cũng muốn tiếp tục đọc sách, nếu các thầy giáo biết bây giờ cậu xếp thứ 50 của trường học, chắc chắc tất cả đều choáng!" Lệ Minh Kiệt bật cười âm vang, đôi con ngươi đen láy nhìn cô một cách ôn hòa.
"Này, cậu không phải dìm hàng nhá! Có cái gì đâu mà choáng? Cái này gọi là trưởng thành, hơn nữa tôi cũng hiểu được đạo lý làm việc đóng góp xây dựng cho tổ quốc ngày càng phát triển nhá!? Mà ở tuổi này, cũng không thể cả ngày chỉ có ăn với chơi, sống thế phí thời gian!" Nói được giống như cử chỉ của cô cỡ nào không bình thường, Phương Đồng Ân nhìn cậu chằm chằm, bất mãn dùng sức vỗ xuống bờ vai của cậu.
Bên cạnh người đàn ông này, thiệt là, trừ lúc nào cũng mở miệng trêu chọc cô ra thì tất cả đều thay đổi.
Nhìn đi, trong trí nhớ của cô, rõ ràng cậu cũng chỉ cao ngang ngửa cô, chẳng bao lâu sau, cậu cứ như được lột xác vậy, bây giờ đã cao 1m80, hại cô muốn nhìn mặt của cậu cũng phải ngẩng đầu
Hơn nữa nếu hai người có tranh luận điều gì, cậu chỉ cần chiều cao cộng với khuôn mặt đã dần dần có nét đàn ông, còn cô đã gầy yếu thì chớ, gương mặt lại có chút ngây thơ lập tức liền bị khí thế của cậu áp đảo hơn nửa, tức ói máu hừ!
Bết bát nhất chính là, nam sinh sau khi trở thành đàn ông thật sự là một chuyện rất kỳ diệu nhưng lại làm người ta khó chịu.
Vẫn còn nhớ trước kia giọng nói của cậu là lạnh nhạt mà có chút thanh thanh, không ngờ sau khi trưởng thành, giọng của cậu trở nên trầm thấp mà có chút khàn khàn, nghe y hệt giọng người lớn. Lần trước cô và cậu nói chuyện điện thoại vào lúc sáng sớm, giọng nói của của cậu thậm chí còn có chức năng ru ngủ, hại cô mơ mơ màng màng ngủ, sau đó cô bị cậu cười nhạo suốt mấy ngày.
"Sống lãng phí thời gian chẳng phải là sở trường của cậu là gì? Từ khi nào mà nó trở thành khuyết điểm vậy hả?" Lệ Minh Kiệt không kìm được cúi đầu, nhìn Phương Đồng Ân đang thở phì phò.
"Hừ, cái miệng cậu thật đáng ghét, lúc nào cũng thích nói xấu sau lưng tôi, đừng có mà đùa quá trớn! Con cọp đang hiền lành, cậu coi tôi là con mèo hen hả!" Sau mấy năm mà cô vẫn thế,dễ dàng bị chọc giận, dễ dàng bị kích động, làm thế nào cũng không thay đổi được.
Nhìn cô giương nanh múa vuốt, cố làm bộ hung hăng, cậu lại bật cười, kỳ lạ thay, cô lại làm cậu cảm thấy thư giãn không ít, vốn muốn nói với cô cậu có chuyện không vui, vậy mà vào lúc này cậu cũng cảm thấy tâm trạng không vui ấy bớt đi phần nào.
"Không biết, cậu bắt nạt tôi, cho nên hôm nay tiền ăn, chơi, mua hàng, cậu phải chịu trách nhiệm thanh toán hết cho tôi. Nói cho cậu biết! Không phải tôi trấn lột cậu, mà là cậu phải đền bù thiệt hại cho tôi, cho nên nếu tôi muốn mua một viên kim cương lớn thật lớn, cậu cũng phải xì tiền ra, không ý kiến gì cả. May cho cậu vì tôi là người rất có lương tâm, cũng không tham lam, xảo quyệt, mặc dù biết cậu vụиɠ ŧяộʍ kiếm được không ít tiền, nhưng nhiều nhất thì cũng chỉ là điểm quan trọng vớ vẩn, phải chịu đắt một chút." Cũng chỉ có thể bóc lột cậu vào giờ phút này, cô hiểu rất rõ.
Mỗi lần cùng cậu tranh luận, cô chưa từng có lần nào thắng nổi cậu, cho nên cũng chỉ có thể để loại chuyện nhỏ này làm chiến thắng để tự an ủi bản thân.