Mục Lạc có chút khẩn trương, hai tay siết chặt trong túi áo lớn.
"Anh không nghĩ là lại trùng hợp nghe em gọi điện thoại."
"Ừm, có chuyện gì không?" Sắc mặt cô nhanh chóng biến đổi, giả vờ lịch sự, mỉm cười, cố gắng lùi lại kéo khoảng cách ra.
"Định đưa đồ cho em."
Mục Lạc lấy từ trong túi ra, bên trong là hộp đựng nhẫn kim cương.
Đường Bồ nhíu mày, bình thường cô là người hào phóng nhưng trên mặt cũng lộ ra vẻ thiếu kiên nhẫn.
"Cái này anh đã làm lúc chúng ta còn hẹn hò, bên trong có khắc tên của em. Đồ cũng không thể trả lại, anh cứ nghĩ là chúng ta có thể tiếp tục." Anh ta vừa nói không khỏi cười khổ bất lực cúi đầu.
"Em có thể cầm không? Xem như là quà chia tay, trên đó không có tên anh, chỉ có em thôi."
Đường Bồ lắc đầu: "Anh có thể cầm về bảo bọn họ làm lại, chiếc nhẫn này không thuộc về em, gặp đúng chủ nhân sẽ được quý trọng hơn."
"Đừng như vậy." Mục Lạc cau mày, như thể giây tiếp theo có thể khóc.
Từ trước tới nay, anh ta chưa từng bất lực thế này. Lúc hai mươi tám tuổi, anh ta đã thừa kế công ty kinh doanh khổng lồ của gia đình, có rất nhiều phụ nữ theo đuổi anh ta, anh ta không hiểu tại sao chỉ có duy nhất Đường Bồ không phải là một trong số đó.
Mục Lạc thưởng thức vẻ đẹp của cô, rộng lượng và trí tuệ, người hiền lành đối với cũng có vui vẻ trò chuyện cùng. EQ của cô cao, bất cứ lúc nào đều không khiến người bên cạnh khó chịu, dứt khoát chấm dứt cũng là cá tính của cô.
Nhưng kiểu chia tay này lại có ngày ở trên người anh ta, thật tàn nhẫn, Mục Lạc anh cũng đã chuẩn bị xong, muốn kết hôn cùng cô, xác định quãng đời sau này cùng với cô.
Vậy mà, cô không nhận, lại kéo anh ta xuống đài.
"Không cần nhìn thì em cũng biết là chiếc nhẫn này rất đẹp, anh tốt như vậy, chắc chắn sẽ có người thích anh."
Gần ba giờ chiều, Đường Bồ lại lướt một vòng trang web chính thức của trang sức, bức ảnh đã bị gỡ xuống, Cúc Hướng Minh này đúng là loại người ăn cứng không ăn mềm.
"Bà chủ, cửa hàng chúng ta đã làm xong cung tên cho hội viên Mâu, em gọi anh ấy đến lấy." Đường Bồ liếc nhìn nhân viên của mình: "Sao lại nói với chị chuyện này?"
"Là vì anh ấy thích bà chủ chị đó, với lại bà chủ, hình như chị không thích anh ấy cho lắm."
"Mắt em còn nhìn tốt đấy."
"Cám ơn bà chủ khen ngợi, không biết bình chọn phần thưởng hạng nhất cũng bao gồm trong đó luôn đúng không?" Cô ấy lấy lòng cô. Đường Bồ đành chịu: "Biểu hiện tốt sẽ có luôn."
"Với lại, ngày mai chị đi công tác hai ngày, nhà sản xuất cung tên mà chúng ta hợp tác hôm qua có gọi đến để thương lượng giá cả, chị phải qua nói chuyện. Gần đây chi phí nguyên liệu tăng lên quá nhanh, chúng ta cũng bị tiêu hao quá nhiều, nếu cứ như vậy thì chúng ta không thể đè giá vốn xuống nổi."
"Vâng, chị có cần em đặt vé máy bay không ạ?"
"Cao Thiết là được, mười giờ sáng mai."
"Được rồi!"
Vừa rồi, cô ấy nhắc nhở Đường Bồ quyết định hôm nay đi sớm một chút để khỏi phải chạm mặt cậu bé không đơn giản.
"Đường...sh aa! Nhẹ chút, vãi!" Cúc Hướng Minh đang mang lại hít hơi lạnh: "Gần đây có tên biếи ŧɦái nào lảng vảng ở quanh em không."
Đứng dậy đang dọn đồ thì điện thoại reo, cô bắt máy đặt lên tai.
A! Hay là tên biếи ŧɦái cuồng theo dõi, anh ta đặt hình cả hai trên thương hiệu của anh ta liền có người đến cửa đánh anh ta! "Tôi vừa mới từ trên lầu xuống hầm xe, anh ta không nói một lời đánh tôi, thậm chí tôi còn không kịp nhìn rõ hình dáng ra sao thì anh ta đã bóp cổ tôi, bắt tôi phải gỡ ảnh xuống. A!… Đau quá, đau chết tôi rồi, hủy khuôn mặt hai chục triệu của tôi!"
"Hu hu, đây chết mất, mấy người xem có còn lương tâm không cơ chứ, da miệng tôi cũng muốn xé rách!" Anh ta rống to với mọi người: "Ai ui, nhẹ chút!"
Đầu bên kia nhẹ giọng xin lỗi, Đường Bồ nghe xong liền cau mày.
"Đáng đời, ai bảo chưa được tôi đồng ý đã làm."
"Không phải là người em phái tới chứ? Tiên Nữu, em đánh anh thật sao?!"
"Không liên quan đến tôi.”
"Sao trước kia anh không nhận ra em vô tình như thế nhỉ, đúng thật là mắt anh bị mù rồi."
Đường Bồ mặc anh ta la mắng, cúp điện thoại.
Đừng nói là đau lòng cho anh ta, cô còn muốn anh ta ra đường trượt chân té ngã vào cống kìa.
"Ngài Mâu, cung của anh ở đây."
Đường Bồ ngẩng đầu, mấy người này hồi nãy còn nói chuyện, mặc đồ đen, trong tay cầm bóp da, sắc mặt ảm đạm bước tới, đôi mắt liếc nhanh qua, cuối cùng dừng lại trên mặt cô, nếu như lúc này trong tay anh có một khẩu súng thì rất phù hợp với phong cách ăn mặc bây giờ.
Đường Bồ đạp lên giày cao gót, bước đến cạnh anh, cầm lấy tay phải của anh lôi từ trong túi ra, nhìn kỹ còn thấy vết máu còn dính trên khớp tay.
"Là cậu đánh Cúc Hướng Minh." Cô khẳng định.
Không biết người này có giống như Cúc Hướng Minh đã nói không, là tên biếи ŧɦái cuồng theo dõi, hay là có xu hướng bạo lực riêng.
"Chị, chị không được đau lòng anh ta."
Giọng Mâu Thì Châu như gió lạnh thoáng qua, mang theo ý cảnh cáo, cúi người nhìn thẳng mắt cô: "Nếu như vậy thì em đánh anh ta là vô ích rồi, chị như vậy em đau lòng lắm."