Ép Cho Thành Nước

Chương 11.1

Đường Bồ mở hai phòng trong khách sạn, dặn dò anh không được tùy tiện ra ngoài cho đến khi nào mọi chuyện được giải quyết xong.

Mẹ của Hà Dật Minh bao che cho con cái như thế nào cô biết rõ, lúc còn giao du với Hà Dật Minh cô cũng từng bị bà ấy nhắn tin uy hϊếp, nếu để bà ấy tra rõ thì chắc chắn bà ấy sẽ không bỏ qua cho người dám đánh con trai bà.

Mặc dù xung quanh Đường Bồ có nhiều mối quan hệ nhưng cô cũng không muốn nhờ vả người khác giúp cô giải quyết chuyện này, với bản lĩnh của cô cũng chỉ có thể đến cửa xin lỗi người ta, định ngày thứ hai mua một chút đồ đến bệnh viện thăm hắn.

Nhưng sáng hôm sau thay vì bị các tin nhắn chửi bới đe dọa thì mẹ của Hà Dật Minh lại gọi điện thoại nói xin lỗi.

"Thật xin lỗi, tối hôm qua là do tôi nóng tính , cô đừng để trong lòng những lời nói của tôi, tôi không phải là cố ý mắng cô, nếu như cô còn cảm thấy khó chịu thì tôi cũng có thể bồi thường tiền cho cô."

Cuộc gọi này đến không đúng lúc, cô vừa tỉnh dậy còn tưởng đang ở trong mơ.

"Bà làm sao đột nhiên..."

"Cô Đường, là tôi sai, đều là tôi sai! Cô đừng trách tội xuống người con trai tôi nữa, hắn đánh cô một cái tát nên khi bị đánh cũng là đáng đời, cám ơn cô đã nương tay không đánh chết nó, con trai tôi là đứa vô dụng."

Trên đầu Đường Bồ hiện lên ba vạch đen, lời này sao giống như đang cảm ơn cô vì đánh con trai bà ta.

Từ trên giường ngồi dậy, cô gãi gãi mái tóc rối bời.

Chuyện này giải quyết cũng quá đơn giản, để mẹ hắn hạ mình chủ động nói lời xin lỗi cô còn khó hơn đạp đổ sản nghiệp nhà hắn.

Đường Bồ bị suy nghĩ của chính mình làm cho sững người.

Nếu thật sự là vì lý do này.

Cô vén chăn lên vội vàng xuống giường, trước mắt người có thể làm được cũng chỉ có anh.

Mâu Thì Châu chuẩn bị gõ cửa thì cửa phòng bị mở ra, anh ăn mặc chỉnh tề vẫn là bộ quần áo thoải mái và quần dài hôm qua anh mặc, cúi đầu nhìn xuống.

"Chị."

Sắc mặt Đường Bồ có chút không tốt hoặc có thể nói là anh quá nghiêm túc, ánh mắt nhìn chằm chằm không chớp.

Màn hình di động trong tay bật sáng lên, tấm hình nền là hình ảnh một ngôi chùa trên núi.

"Nhìn chị có vẻ ngủ không ngon, tóc tai bù xù, em còn chưa từng thấy mặt này của chị." Anh vui vẻ yên tâm cười thưởng thức.

"Mâu Thì Châu."

"Có!"

"Cậu rốt cuộc là ai."

Đường Bồ đã từng tìm kiếm tất cả thông tin liên quan về ba từ này, nhưng không ra kết quả, đây là tên khai sinh hay chỉ là để ngụy trang.

Anh cúi người xuống ghé sát vào mặt cô.

Gần trong gang tấc có thể thấy rõ chân lông mi, dày và đen nhánh, ánh mắt chớp nhẹ khiến cho mắt cô có chút nhột.

"Tôi là ai không quan trọng." Hơi thở nóng bỏng lay động từng sợi lông tơ trên gò má cô, tròng mắt xám sáng lên, cười: "Quan trọng là, tôi muốn làm người của em."

Kinh nghiệm tình trường của Đường Bồ bao nhiêu năm đối với mấy lời tỏ tình vốn đã không còn tác dụng, nhưng ma lực của khuôn mặt này quá lớn, cô phải thuyết phục chính mình mới có thể khống chế được nhịp tim rung động.

"A nhóc con lai đến rồi!"

Bên trong tiệm thịt nướng đông kín người vẫy tay với anh: "Đến đây đến đây, còn chỗ trống đây! Giữ cho cậu." Mâu Thì Châu nhìn một vòng, hôm nay hội viên tụ họp chỉ có người quan trọng không đến.

"Đừng tìm nữa, bà chủ nói hôm nay có việc, muốn ăn gì thì tính cho cô ấy."

"Ha ha, đây là lần đầu tôi để phụ nữ mời."

"Anh đừng khoe khoang, đây là bà chủ mời hội viên chúng ta."