Nô Lệ Của Vợ

Chương 3

Chương 3
3.1

Trong nhà không có trưởng bối, Tần Giáng Thần và Tần Lục Phong tính chuốc say Tần Bích Vũ. Người nhà ai cũng biết Tần bích Vũ không thể đυ.ng vào rượu, hai anh em cùng lớp một em họ nhiều ít gì cũng có trò đùa quái đản, bình thường bị một đống gia quy gò bó, lúc nào cũng có tai mắt của trưởng bối ở bên người, không làm được xấu, thật sự rất buồn khổ, khó có được ngày cuối năm hôm sau là năm mới, nhất định phải tạo cho mình một chút niềm vui.

Cho nên Tần bích Vũ trở thành mục tiêu, thứ nhất tất cả mọi người đều đoán anh rất ngoan ngoãn sẽ không kiên trì được bao lâu, nhất định sẽ nghe lời trưởng bối tìm một phụ nữ để kết hôn, hơn nữa các trưởng bối dùng các đoàn tấn công quá mạnh mẽ, năm nay có thể Tần Bích Vũ không chịu được nữa, hôm nay ngày 30 tết có thể là ngày cuối cùng trong kiếp sống độc thân của anh, nhất định phải náo nhiệt; thứ hai, thân là người gương mẫu, từ nhỏ được trưởng bối coi trọng, đang lúc trong lòng mọi người ngang vai vế đều cảm thấy không công bằng, trong lòng âm thầm ghi thù không ít, tối nay mọi người có thù báo thù, không có thù thì tham gia náo nhiệt, tóm lại nhất định phải làm cho khi về đến nhà các trưởng bối phải sắc mặt tái xanh!

"Không được, đừng làm rộn. . . . . ." Tần bích Vũ không ngờ bọn em mình làm như vậy, vốn chỉ là khước từ ngoài miệng, kết quả bọn chúng không khách khí chút nào một trái một phải ép anh uống, vừa cay vừa nóng kết hợp Cầm Tửu và Whisky trực tiếp rót vào miệng anh, anh ho khan không ngừng, từ cổ trở lên đều đỏ.

Rượu vào đầy bụng, cơ thể Tần Bích Vũ bắt đầu không nghe lời, dù bình tĩnh cố giữ vững như thế nào cũng không ngăn được càng lúc càng khó chịu muốn ngất xỉu.

"Mọi người. . . . . ." các anh em của anh vừa lui ra, Tần Bích Vũ ngay cả đứng cũng không được.

"Anh hai, chúng em thay anh ăn mừng, anh bình thường giữ quy cũ như vậy, khó có dịp được buông lỏng một chút!" Tần Lục Phong cười hì hì nói, "Anh yên tâm, chúng em đã giúp anh tìm phụ nữ, chờ một chút nữa chúng em sẽ lui xuống để anh làm chuyện tốt." Về việc giải quyết hậu quả xử lý như thế nào thì không bảo đảm, khi nào thì trưởng bối trở về? A!

Tần Bích Vũ nhìn chằm chằm bọn em trai, "Cút ra ngoài!"

"Ai, Anh hai yên tâm, "Tần Giáng Thần ngồi xổm xuống đỡ anh dậy, "Em tìm một cô gái tuyệt đối sạch sẽ, mọi người đều ra ngoài chơi, hiểu phải tự bảo vệ mình như thế nào, “mũ” em cũng đã giúp anh chuẩn bị xong, cùng lắm thì em sẽ giúp anh trì hoãn thời gian, trước khi ba mẹ trở lại anh cần phải giải quyết xong mọi chuyện."

"Cút ngay!" Một nắm đấm bền chắc hung hăng đi ra ngoài chào hỏi.

Tần Bích Vũ say rượu so với bình thường dã man hơn, trong các anh em anh có tướng tá to lớn nhất, thể trạng cũng tốt nhất Tần Giáng Thần thiếu chút nữa không chống đỡ không được anh, những người anh em khác thấy mọi chuyện bất thường, rối rít chạy đi, chỉ còn Tần Giáng cản trở Tần Bích Vũ, mà Tần Lục Phong lùn hơn các anh em khác một cái đầu đã bị một quyền đánh ngã trên mặt đất.

"Là ai bày ra mưu ma chước quỷ này?" Tần Lục Phong oán trách, vội vàng thừa dịp anh tư còn chống đỡ được anh hai thì chân như được bôi dầu chạy đi.

"Mẹ nó!" Chỉ còn lại một mình Tần Giáng Thần cản trở Tần Bích Vũ, trong lòng anh ta nguyền rủa đám anh em không có nghĩa khí, tự hỏi có muốn chạy đi hay không.

Tần Bích Vũ ép Tần Giáng Thần đẩy tới bên tường, bước chân nghiêng ngã nhưng lực vô cùng lớn. Lại nói anh em Tần gia người vô hại nhất là Tần Bích Vũ —— cái gọi là vô hại chỉ là anh sẽ không hại người, hơn nữa ghét bạo lực, nhưng so sánh với quả hồng mềm tuyệt đối không hơn, tính tình anh trong các anh em kiên định nhất—— nhưng khi uống rượu rồi, liền lưng hùm vai gấu Tần Giáng Thần cũng hết cách với anh.

"Anh hai, làm ơn đi, em giúp anh kêu phụ nữ rồi, anh. . . . . ." Tần Giáng Thần sắc mặt tái xanh, cảm thấy bị đàn ông đè ở trên tường rất chán ghét.

"Không cần." Tần Bích Vũ cắn răng, lạnh lẽo cảnh cáo từ môi mỏng phun ra, "Tất cả đều cút hết cho tôi!" Anh níu lấy cổ áo Tần Giáng Thần dắt ra ngoài.

"Em là vì sức khỏe của anh. . . . . ." Nghe giống như đồ bỏ đi, nhưng anh nghiêm túc, anh hai đời này trôi qua chỉ gây tai tiếng duy nhất một lần chính là tốt nghiệp cấp ba say rượu thất thân, nếu như không có đêm hôm đó thì anh ta nghi ngờ anh hai cả đời vẫn là xử nam. Tóm lại cũng chính vì sau lần đó, người nhà mới biết Tần bích Vũ tuyệt đối không thể uống rượu.

Sau khi kết thúc đêm vũ hội tốt nghiệp năm đó, Tần bích Vũ tỉnh lại trong phòng ngủ với một chị học đại học, đó là điều đáng sợ nhất (đối với Tần Bích Vũ mà nói), cũng chính là điều đáng đem ra bình luận nhất ( đối với những anh em khác mà nói ), trong phòng tổng cộng có một nam bốn nữ, sau đêm đó bốn chị ấy cũng đối với biểu hiện của con thứ hai nhà họ Tần khen không ngừng. . . . . .

Đây cũng là một trong những nguyên nhân vì sao sau đó Tần Bích Vũ không tiếp tục học ở đại học Saint Laurent, từ sau đêm đó trong trường học lời đồn đại truyền đi rất sôi nổi, tất cả phụ nữ phóng khoáng đều muốn chuốt say anh ấy kéo lên giường.

Biết anh hai hoàn mỹ có "Khuyết điểm" như vậy —— thật ra thì mặt khác bọn họ cũng rất hâm mộ, cũng không biết có nên cảm thấy công bằng trong lòng một chút không. . . . . . Không đúng, suy nghĩ kỹ một chút trong lòng càng cảm thấy bất công chứ? Bọn họ cũng muốn có "Khuyết điểm" như vậy!

Hơn nữa, buổi tiệc độc thân cuối cùng của người đàn ông không phải đều chơi như vậy sao? lần này anh ta cũng thật lòng cho nên đã tìm người có thân hình bốc lửa gợi cảm, kỹ thuật trên giường của hai cô em này rất cao siêu, bảo đảm sẽ làm anh hai nhớ mãi, dù sao cả đời cũng chỉ có một lần, sau tối nay anh ta tin tưởng sẽ lấy đi trong sạch của anh hai luôn luôn nghiêm túc . . . . . . Cuộc sống không thú vị!

Bị Tần Bích Vũ ném ra khỏi phòng, Tần Giáng Thần sờ mũi một cái, anh ta quyết định có lẽ nên đi ra bên ngoài chờ hai người phụ nữ đến muộn vậy, mới đứng dậy đã nghe thấy tiếng nói cách mấy mét vang tới làm cho anh ta " Giật bắn".

"Buổi tiệc hủy bỏ, mọi người về đi." Tần Điện Thao dứt lời, sẽ có người phụ nữ yêu kiều oán trách không hết rồi.

"Giáng Thần đâu? Là anh ta mời chúng tôi mới tới, nếu không tôi đây không rảnh!"

Tần Giáng Thần mặt biến sắc, trong lòng khẽ nguyền rủa liên tiếp.Tên Tần Điện Thao kia về làm gì? Chẳng lẽ người nhà tạm thời thay đổi lịch trình? Còn chưa kịp, dù thế nào đi nữa anh ta đã sớm nghĩ kỹ kế hoạch thoát thân, hết lần này đến lần khác lại để cho tên khốn Tần Điện Thao này bắt gặp anh ta tìm hai người phụ nữ đến thay anh hai.

Tần Giáng Thần quyết định nơi đây không nên ở lâu, hay là tối nay tìm một chỗ tránh trước, coi như anh ta không ở đây. Chân anh ta chuyển một cái, bước nhanh tới cửa sau rời đi.

Mà ở cửa chính Tần gia, Tần Điện Thao và Kim Bảo Bối vừa mới xuống xe vừa bắt quả tang hai người đẹp tóc vàng.

"Anh hai giao cho em, anh đưa hai người này rời đi." Tần Điện Thao nói: " Em làm được chứ?"

Không biết do cô quá nhạy cảm, hoặc là lòng dạ Tần Điện Thao quỷ quyệt, Kim Bảo Bối cảm giác vẻ mặt và giọng nói của anh ta như chuẩn bị xem kịch vui. Nhưng vừa nghe mục đích của hai người phụ nữ này khi đến đây, bình giấm chua của Kim Bảo Bối cũng đổ, hoàn toàn không ý định tìm hiểu lòng dạ Tần Điện Thao quỷ quyệt này trong hồ lô bán thuốc gì.

"Anh mau dẫn họ đi đi." Kim Bảo Bối thở phì phò nói, xoay người bước nhanh về phía phòng Tần Bích Vũ.

Tần Điện Thao nhìn hướng Kim Bảo Bối đi, gương mặt tuấn tú hơi trầm xuống, như có điều suy nghĩ, cuối cùng đáy mắt thoáng qua một nụ cười. Bọn kia chỉ biết là tận hưởng trò đùa ngu ngốc! Thay vì thiết kế chuyện mà người nhà nhìn một cái biết là cái bẫy hãm hại, không bằng sắp xếp sao cho giống chuyện chỉ là trùng hợp, như vậy anh hai càng thêm khó chối tội.

Thật ra từ trước anh ta đã nhận được tin tức, tối nay nhạc kịch có thể kết thúc trước thời gian nửa tiếng, đến lúc đó cha sẽ biết được chuyện tốt người đàn ông mẫu mực làm, sẽ như thế nào đây? Anh ta rất mong đợi!

3.1

Nếu như hỏi Tần bích Vũ, say rượu có cảm giác gì? Anh không biết những người khác có cảm giác như thế nào, anh chỉ có cảm giác mình giống như đang nằm mơ.

Đúng rồi, nằm mơ. Cảnh trong mơ của anh luôn luôn trái ngược thực tế, điên cuồng lại gian ác, nếu như là Phật Lạc Y*, có lẽ sẽ phân tích anh là người có bề ngoài nghiêm túc, trong lòng gian ác dơ bẩn, là quái vật.

* Chắc là tên ông phật

Rượu đối với anh mà nói giống như ngọn lửa, vừa vào cổ họng, liền bắt đầu yên lặng đốt lửa trong cơ thể, vì vậy anh không chịu đựng được dù là một chút trêu chọc nhẹ nhàng.

Anh nhắm mắt lại, có lẽ là suy tư, có lẽ không, chỉ cảm thấy vô tri vô giác, cho đến khi một đôi bàn tay mềm mại nhỏ bé sờ mặt anh.

Có chút lạnh lẽo, cảm giác thật thoải mái. Anh mở mắt ra, một hình dáng quen thuộc rơi vào mắt.

"Anh Bích Vũ, anh cảm thấy thế nào?" Kim Bảo Bối cầm khăn lông ướt lau gương mặt ửng hồng tuấn tú của anh, chỉ cảm thấy Tần Bích Vũ hình như rất khó chịu. Bật hệ thống sưởi, độ ấm của phòng thật ra thì chỉ là bình thường, nhưng anh vẫn toát ra mồ hôi toàn thân.

Anh không kiên nhẫn cởi ra tất cả nút trên áo sơ mi, lộ ra bắp thịt bền chắc vả lại còn có mồ hôi mỏng, động tác này Kim Bảo Bối nhìn thấy thì mặt đỏ tim đập, đối với những thứ "Bên trong vùi lấp" vô tình lộ ra của anh thiếu chút nữa chảy nước miếng.

Cô biết anh Bích Vũ có thói quen bơi lội buổi sáng, mỗi sáng sớm đều chỉ có thể núp ở phía xa nhìn lén, bởi vì cô rất xấu hổ, mùa đông tạo thành một vòng bụng nhỏ thì cũng thôi đi, điểm chính là cô sợ lạnh, hoàn toàn không dám ở mùa này bơi lội. Cô mỗi ngày đều động viên mình, hi vọng ngày mai nhất định phải xuống nước, nhưng vẫn là ở sáng sớm ngày thứ hai mặc quần áo thành một viên cầu nhỏ núp ở góc tức giận, thuận tiện rình coi bóng dáng hiên ngang của anh Bích Vũ . . . . . . Thân thể.

Thân là người Cao Hùng, sợ lạnh rất đáng xấu hổ sao? Ô ô ô. . . . . .

Tần Bích Vũ dứt khoát cởϊ áσ sơ mi xuống, dựa vào bên giường, mí mắt nữa buông xuống nheo mắt nhìn cô nhỏ ngồi chồm hỗm bên cạnh anh, không có coi thường ánh mắt lóe sáng của cô khi đang chăm chú nhìn anh không mặc áo, cũng không coi thường từ cổ cô trở lên đỏ hồng.

Anh không nhịn được cười, như đối với thú cưng đưa tay nhéo lên má cô.

"Em ở đây làm gì?" Anh ngửi thấy hương thơm, đó là hương thơm của thiếu nữ, có một chút xíu phấn DKNY quả táo hương điều, không nhịn được nghiêng người về phía trước, chóp mũi xẹt qua vành tai tỉ mỉ của cô bé, làm cho phổi của mình tràn đây hương thơm thiếu nữ như mê hương làm cho anh dễ dàng phạm tội.

Lần này Kim Bảo Bối ngay cả ngón chân cũng đỏ bừng, nhưng cô tuyệt đối không nghĩ đến chuyện rời đi, vào giờ phút này cô cảm giác mình như dê con đang đợi bị làm thit cũng rất thích ý!

"Em rất thơm." Tần Bích Vũ nói nhỏ, hơi thở nóng rực phả lên người cô, biến thành vườn địa đàng, lấy tư thái dẫn dụ suy nghĩ của cô, trêu đùa nơi mẫn cảm nhất nhỏ bé nhất.

Sợ nhột lỗ tai, cô rụt cổ lại, lại luyến tiếc lui về phía sau, Tần Bích Vũ nghiêng đầu nhìn dáng điệu xấu hổ phát run, gò má ửng đỏ, môi đỏ nhạt, giấu ở sau hàng mi là mắt to giống như viên bi nhỏ, thật là dụ người phạm tội, nếu như không có quần áo nhiều như vậy cản trở thì thật tốt. . . . . .

Tần Bích Vũ nâng môi lên, trong lòng nghĩ lập tức hành động, đem cô bé nhỏ ôm vào trong lòng, bao quanh ở giữa hai cánh tay thon dài .

"Em có nóng hay không?" Miệng anh lưỡi vẫn khô, mất âm thanh, cánh môi đầy đặn sát vào tai cô nói.

Kim Bảo Bối thật sự sợ mặt cô bởi vì hơi nước mà cháy rụi! Tay nhỏ bé của cô ôm lòng ngực trần trụi của Tần Bích Vũ, cảm thấy nhiệt độ kinh người dưới lòng bàn tay, không kềm chế được lo lắng

"Anh Bích Vũ, có phải anh phát sốt không?" Chỉ là, cơ ngực bền chắc, thật sự làm cho cô yêu thích không buông tay! Rất muốn sờ nhiều một chút, đáng tiếc cô xấu hổ!

"Có thể thôi." Anh đem trán mình sát vào trán cô, mùi rượu nồng nặc làm Kim Bảo Bối chần chờ một chút.

Người lòng dạ hiểm độc kia không phải nói anh Bích Vũ không thể đυ.ng vào rượu sao? Nhưng Anh Bích Vũ bây giờ còn tỉnh táo? Chẳng lẽ anh Bích Vũ dị ứng với rượu, uống rượu sẽ sốt? Kim Bảo Bối bắt đầu lo lắng hơn.

"Em mặc như vậy, anh ôm rất nóng." Tần Bích Vũ lại dùng vẻ mặt lười biếng cười như không cười, cùng với âm thanh trầm thấp rung động trái tim, nhìn cô nói.

Phải . . . . . Là thế này phải không? Kim Bảo Bối động tác cứng ngắc vừa kém cỏi muốn cởϊ áσ khoác da xuống, nhưng mà bởi vì quá khẩn trương, có vẻ vừa ngốc nghếch vừa vụng về, còn toát ra mồ hôi. Tần Bích Vũ cười giúp cô, hơn nữa cởi không chỉ một món. . . . . .

"Anh….Bích. . . . . . Bích Vũ . . . . . ." Cô cảm thấy mình như con tôm đang bị bóc vỏ, bộ dạng như vậy sẽ hấp dẫn sao? Anh Bích Vũ thích không? Anh thích gầy một chút hay đầy đặn một chút đây? Kim Bảo Bối đột nhiên để ý dáng người của mình, đôi tay ở trước ngực che che giấu giấu.

Tần Bích Vũ đem Kim Bảo Bối chỉ còn mặc đầm ngắn ôm chặt hơn, "Sẽ không lạnh?" Anh vươn tay đem hai chân Kim Bảo Bối đang ngồi chồm hỗm trên mặt đất qua hai bên hông anh, để cho một chân của cô vòng qua hông anh, Kim Bảo Bối trong nháy mắt cảm thấy hai đùi mình đang chạm vào người Tần Bích Vũ, toàn thân bởi vì cảm giác xa lạ mà run rẩy.

"Không biết." Cô cảm thấy mình sắp cháy rồi, lạnh mới là lạ!

Tần Bích Vũ một tay bắt được đầu gối của cô, ngón tay ở trên bắp chân cách tất chân vừa thích lõm huyệt qua lại, một tay dò vào trong áo đầm ngắn, sờ tới áσ ɭóŧ lông dê trong váy ngắn của Kim Bảo Bối đang mặc, không nhịn được cười.

Kim Bảo Bối cảm thấy rất xấu hổ, cô vì sợ lạnh, liền mặc áo đầm len, bởi vì xinh đẹp mới mặc váy, nếu không cô rất muốn đem mình bao thành gấu bắc cực. Qua 18 năm mùa đông ở Cao Hùng bị bạn bè ở Bắc Đài Loan cười gọi là không còn mùa đông, lập tức bay đến Newyork , cô lần đầu tiên trong đời cảm giác bụng mỡ nhỏ của mình mùa đông không đủ dùng.

Tần Bích Vũ mỉm cười, nghiêng người về phía trước, dùng chóp mũi thẳng tắp trêu chọc trên má cô, bắt đầu chậm rãi cởi ra cúc áo đầm.

Tình huống trước mắt, cùng kịch bản của cô giống như có chút giống nhau, rồi lại như hoàn toàn khác biệt. Ít nhất cô vẫn cho là Tần Bích Vũ sẽ say bất tỉnh nhân sự, mà trước hôm nay vấn đề cô phiền não nhất là làm thế nào để anh say bất tỉnh nhân sự sau khi tỉnh sẽ cảm thấy áy náy chịu trách nhiệm cô?

Hiện tại thì tốt ..., nhìn thân thể cô một chút không cần phiền não, nhưng. . . . . .

Kim Bảo Bối rốt cuộc phát hiện có chuyện gì không đúng rồi.

Anh Bích Vũ bình thường sao có thể đối với cô như vậy? Mặc dù cô tuyệt đối không khó chịu, hơn nữa còn len lén mong đợi rất lâu, có phải là chuyển biến quá nhanh một chút hay không?

Chẳng lẽ người trước mắt không phải là anh Bích Vũ? Là người ngoài hành tinh giả dạng? Còn là biến hình? Kim Bảo Bối nghĩ đến điều này, không nhịn được cực kỳ hoảng sợ.

"Thế nào?" Tần Bích Vũ phát giác cô cứng ngắc, ngẩng đầu lên nhìn cô, động tác trên tay không ngừng.

"Anh Bích Vũ?" Rõ ràng chính là anh Bích Vũ! Nhìn cũng không thấy dấu vết người giả dạng, mặc dù cô chưa nhìn thấy mặt nạ da người, cũng không biết trên đời có loại đồ này thật hay không, chỉ là theo Logic mà nói, đeo mặt giả da chắc chắn sẽ có sơ hở chứ? Kim Bảo Bối có chút không xác định đưa tay lục loại ở cổ và cầm anh, vẻ mặt rất nghiêm túc.

Hầu kết Tần Bích Vũ chuyển động, cô nhỏ này đánh bậy đánh bạ chạm vào nơi mẫn cảm của anh, cho nên anh luôn luôn kiên trì mặc áo cao cổ và cà vạt, để cho anh có cảm giác an toàn.

"Thế nào?" Anh không có ngăn cản cô mèo con tiếp tục thám hiểm, nhưng bắp thịt càng thêm căng thẳng, giống như con báo giữ sức chờ tấn công. Anh đem áσ ɭóŧ lông dê của cô nhỏ cởi xuống, đem cô ôm ngang lên, thả trên giường, còn mình thì lấy tư thế chúa Tể trên cao đem cô khóa ở dưới.

Thật sự là anh Bích Vũ hay sao? Sớm biết thế cô đã nghĩ ra một câu mật khẩu cho riêng anh và cô. . . . . .

"Anh Bích Vũ, anh. . . . . . bình thường anh gọi em là gì hả??"

Tần Bích Vũ có chút buồn cười, dứt khoát nằm lên người Kim Bảo Bối, đè cô xuống, để cho thân thể cô thôi lay động, khuỷu tay chống lên trên người cô, lấy hàm răng cắn dây áσ ɭóŧ để cho nơi ấy của cô được giải thoát.

"Bối Bối, có gì không đúng sao?"

Kim Bảo Bối thở ra một hơi, lại cảm thấy có gì đó không thích ứng. Anh Bích Vũ không giống những người con trai khác, người khác rộng rãi gọi cô là Bảo Bối, dù sao cô cũng thật sự là một bảo bối quý gía — cũng không phải bởi vì cô hay trang điểm, mà tất cả mọi người nói như vậy — nhưng anh Bích Vũ chỉ gọi cô là Bối Bối, hại cô có chút thất vọng. Cô thật sự hy vọng có thể nghe anh Bích Vũ gọi cô là Bảo Bối, cho dù biết anh chỉ là đang gọi tên cô, nhưng nếu có thể nghe anh gọi như thế, đã khiến cho cô len lén ảo tưởng rồi.

"Tại sao?" Cô thật sự rất muốn mở miệng yêu cầu, lại cảm thấy yêu cầu như thế quá quái dị, quá mặt dày rồi.

Tần Bích Vũ không nói gì, cười cười, đưa tay dò ra sau lưng để cởi nút áσ ɭóŧ của cô, đồng thời hôn lên cái miệng nhỏ nhắn đáng yêu.

Không vì cái gì cả, chỉ vì anh chột dạ!

Lần đầu tiên mở miệng gọi tên của cô, tim anh đập rất nhanh, gương mặt nóng ran. Khi tỉnh táo lại anh thấy tên cô quá đơn giản, quá đáng yêu, hẳn là người nhà của cô luôn hy vọng mọi người sẽ xem cô như bảo bối, mà anh lại không quen cưng chiều một người như vậy.

Không có thói quen, nhưng vẫn khó kìm lòng nổi. Ít ra anh có thể khẳng định, anh đang rất yêu thương cô gái nhỏ nhắn, đơn thuần, lòng không có tạp niệm này.

Yêu thương một cách đơn giản, nhưng tìиɧ ɖu͙© cũng không cho lý trí con người có cơ hội cự tuyệt. Cô đã giẫm vào cấm địa của anh, giống như một con thỏ nhỏ rình rập ngoài cửa, mà cơ thể luôn biết kiềm chế của anh đã bị rượu làm cho mờ ảo, linh hồn không còn kiêng kỵ, tiềm thức giống một con quỷ hung ác, thân thể thiếu nữ đẫy đà đang đứng trước dê con, thì dê con không thể nào kháng cự được sự hấp dẫn, mùi thơm da thịt giống như một loại ma túy gây nghiện.

Cảnh mộng không có đạo đức cứ xoay chuyển, cái này nhất định là do con người sáng tạo ra, vì trốn tránh, vì hơi thở, cũng vì không buông được mà để mặc linh hồn. Để thân thể cuốn theo cảnh mộng, cần gì phải có suy nghĩ khác?

Anh hôn cô, cự tuyệt dùng phương thức mạnh bạo để phát tiết, dù thế nào cô cũng là một món ăn ngon miệng, anh hận không thể uống cạn cơ thể cô, thần tình yêu lại len lén đứng ở bên ngoài bến mơ, làm phép thuật vây chặt trái tim anh, tình cảm ngọt ngào đã ươm mầm dần nổi lên trong mắt anh, nó đâm chồi, để cho cả trái tim anh cũng bởi vì thế mà đắm chìm trong yêu thương, trong dịu dàng cưng chiều, và trong sự dẫn dụ của cô gái trước ngực.

Trong đầu Kim Bảo Bối lại nghĩ tới câu kia: Dẫu hoa mẫu đơn có chết, thành Quỷ vẫn phong lưu!

Anh Bích Vũ của cô là đóa hoa mẫu Đơn ưu tú nhất, cô nguyện ý làm một con sâu nhỏ, trở thành đầy tớ của anh Bích Vũ.

Mặc dù cô sẽ cảm thấy bản thân mình phải kháng cự lại, nhưng tìиɧ ɖu͙© đang làm đầu óc cô choáng váng, u mê; phía sau cô còn có một Diêm Vương đang cầm cây búa đợi đưa cô đến cõi âm.

Bàn tay của anh vừa đặt lên nhũ hoa trắng noãn của cô thì cô có chút vặn vẹo, nhịp tim giống như ngựa hoang đang chạy, hai tay cô run run, vụn về mà đặt lên bả vai Tần Bích Vũ, to gan đáp lại nụ hôn của anh.

Tần Bích Vũ cũng đang lui ra, dùng cái trán chống đỡ lên người cô, mắt tươi cười, cúi đầu đùa giỡn với nhũ hoa non mềm. Quả thực là anh có chút cố ý, anh có chút kí©ɧ ŧɧí©ɧ khi trêu đùa cô gái nhỏ chưa biết mùi đời này.

"Em xem, nó thật xinh đẹp. . . . . ." Anh lè lưỡi liếʍ cánh môi ướŧ áŧ của cô, có chút thô lỗ bóp đôi núi trắng như tuyết mềm mại như lụa, nâng lên nó, bắt cô phải nhìn nó.

Kim Bảo Bối lo lắng giãy dụa, nhưng cơ thể cô đã bị anh đè lên, căn bản không thể động đậy, không nghi ngờ gì nữa, anh cố ý muốn lấy mạng cô. Cô cảm thấy bụng dưới có chút khó chịu, giữa hai chân càng thêm phát ra những tần sóng âm ĩ.

Không phải là. . . . . . kinh nguyệt tới đó chứ? Nhưng loại cảm giác này lại không giống như kinh nguyệt tới, cô chỉ cảm thấy giữa hai chân càng lúc càng nóng, hơn nữa vô cùng nhạy cảm.

"Có giao du bạn trai không?" Anh giống như đang tức giận, cố duy trì không khí trò chuyện thoải mái, rồi lại không tiếp tục đặt nụ hôn trên môi cô mà dần chuyển xuống cổ, giống như gãi ngứa, vừa giống như vuốt ve.

"Không có. . . . . . Không có." Anh Bích Vũ cảm thấy cô rất kém sao?

"Không có thật chứ?" Ngón tay anh véo vào đỉnh nhũ hoa, "Anh không tin, em phải cho anh ăn một miếng mới biết được." Anh nói xong liền ngậm lấy vành tai cô, hôn mυ'ŧ, rên rĩ thành tiếng.

"Thật sự không có."

"Vậy em có biết vì sao không?" Mỗi khi nghĩ đến chuyện trêu chọc cô, thì anh lại hăng hái. Bàn tay không ngừng đùa giỡn với bộ ngực của cô, da thịt trắng như tuyết bởi vì anh càn rỡ mà đỏ ửng.

Kim Bảo Bối vừa xấu hổ vừa lúng túng.

"Em biết không? Thật ra thì những thứ trên cơ thể em đều làm cho đàn ông ham muốn, anh cũng thế. . . . . ." Anh chống người lên, há miệng ngậm lấy nụ hoa thanh xuân của cô, lần đầu tiên xâm phạm đã lớn mật vả lại nhẫn tâm ngậm hơn phân nửa nhũ hoa, sau đó cũng không còn che giấu ham muốn đơn giản của mình, cố gắng thưởng thức đóa hoa xuân mà chưa một ai từng thưởng thức qua.

Kim Bảo Bối cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, cơ thể dần trở nên nhạy cảm hơn. Cô vô cùng xấu hổ, nhưng sự xấu hổ cứ hòa vào cơn thủy triều tình ái tạo thành một cỗ lửa nóng thiêu cháy lý trí của cô, lý trí nói cho cô biết đây là chuyện sai nguyên tắt, thân thể lại không tự chủ được mà càng thêm mê luyến.

Cô cúi đầu nhìn người thầy giáo mà cô thầm yêu quý đang vùi đầu trên bờ ngực cô, dùng môi lưỡi khiến cho đôi nhũ hoa của cô nhô cao hơn, ửng hồng một cách xinh đẹp. Không phải cô không biết những người đàn ông anh tuấn bỉ ổi đến thế nào, nhưng thật may là người nhà cùng bạn bè luôn bảo vệ cô thật tốt, cô vẫn như một đóa thuần khiết và ngu ngốc, vui vẻ nhưng có chút nỗi niềm riêng… tất cả theo cô đến trưởng thành.

Anh Bích Vũ nhìn thấy ánh mắt không được thoải mái của cô, anh đã cố gắng dịu dàng hơn thật nhiều, nhưng vào giờ phút này, du͙© vọиɠ đang cố dẫn lối anh. Anh muốn làm cô được vui vẻ, giúp cô nhận ra du͙© vọиɠ chân thật nhất của mình, bắt cô giơ cao bộ ngực đầy đặn đã bao lần lại khiến cô tự ti, nghênh hợp với sự đói khát và yêu cầu của anh. Thậm chí cô từng tưởng tượng mình là một cô gái hào phóng, có nhũ hoa chọc người mê nên muốn mời người tình thưởng thức.

Nhưng cô vẫn dè dặt và e lệ, nếu so sánh với những cảnh trong phim thì dây trói phiền não trong lòng dần mở ra, tất cả đều tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ như con dê con, bởi vì run rẩy cùng thuận tình mà bỏ qua khuôn khổ.

Cô nhìn Tần Bích Vũ đang nhả đầu nhụy hoa của cô ra, nó đã trở nên sáng bóng, phối hợp với đôi môi khiêu gợi của anh, đợi chờ anh lần nữa thưởng thức. Nhưng lần này anh lại tiến công nhũ hoa còn lại, hơn nữa còn lớn mật mà hôn mạnh để nó phát ra những tiếng chậc chậc, cô cứ nghe những tiếng dâʍ đãиɠ phát ra từ miệng anh, ngón tay và ngón chân khẽ run rẩy.

Đôi nhũ hoa bóng loáng biến cô trở thành một da^ʍ phụ, trong lòng cũng len lén thừa nhận điều đó, một bàn tay to lớn liên tục sờ soạng, không cho cô cả thời gian thở dốc, anh lần nữa nâng một bàn tay áp lên nhũ hoa còn trống, vuốt ve, chơi đùa một cách bừa bãi.

Không tìm được cửa thoát hiểm, hành hạ và hưởng lạc không ngừng nghỉ, Tần Bích Vũ đột nhiên rút người ra, cô đang muốn lên tiếng kháng nghị, thì anh lại cắn lấy môi cô, Tần Bích Vũ choàng tay qua lưng, đỡ cô ngồi dậy, dựa lưng vào l*иg ngực của anh, anh gấp rút tháo vớ chân của cô ra, cuối cùng thì nên nói là xé nó sẽ hợp lý hơn, sau đó mở hai chân cô, khiến cho một thiên đường thênh thang hiện ra trước tầm mắt anh.

Cô cảm thấy rất xấu hổ, nhưng cũng không khỏi hưng phấn.

"Nghe lời của anh, em sẽ thoải mái hơn!" Anh dùng giọng nói dụ dỗ thì thầm bên tai cô, cô rốt cuộc cũng đồng ý phối hợp với anh, mở hai chân ra, thậm chí chân trái còn giắt trên cánh tay anh.

Dù kinh nguyệt của cô còn chưa tới, nhưng đáy quần đã ướt thành một mảng, đường may của vớ cũng rất mờ, Tần Bích Vũ không nhịn được xé bỏ nó, nửa dụ nửa dẫn cởi sự cản trở cuối cùng, không cho Kim Bảo Bối bất kỳ cơ hội che giấu nào, tay phải nhẹ nhàng vạch u mật ra, để nó được tỏ rõ dưới ánh sáng, sau khi tìm thấy nơi nhảy cảm thì bắt đầu vuốt ve.

Cảm giác ướŧ áŧ, tiếng chậc chậc phát đi khắp căn phòng, động tác của anh chậm chạp lại tràn đầy trêu đùa, trong lòng có chút đau đớn vì cô gái nhỏ của anh chưa từng có kinh nghiệm, rồi anh cúi đầu thưởng thức vũng bùn du͙© vọиɠ mê người của cô, tay trái thô lỗ không ngừng xoa đôi nhũ hoa trắng noãn, lòng tham không chịu bỏ qua bất kỳ chỗ hấp dẫn nào.

Anh Bích Vũ đang nhìn cô! Canh chừng tất cả hành động của cô, nhìn cô xấu hổ, xuân triều nơi chỗ kín cứ chảy ra, nhìn cô vì sự đùa giỡn của anh mà trở thành đứa bé dâʍ đãиɠ.

"Em rất thích để anh Bích Vũ chơi đùa như thế, có đúng không?" Ngón tay của anh cứ lên lên xuống xuống quanh u động của cô, như thể nơi đó là núi non nghìn trùng mà anh rất… rất muốn khám phá, cố ý dẫn dụ ra nhiều mật hơn, "Xem nè, em đã ướt thế này rồi? Cô gái thuần khiết của anh có biết cái gì gọi là kɧoáı ©ảʍ tìиɧ ɖu͙© không?" Anh đang càn rỡ ở giữa đùi của cô, "Càng uớt là càng vui vẻ, em xem ——" anh đưa bàn tay phải đang dính đầy dịch hoa lên, bàn tay dính mật nên sáng bóng "Em rất thích anh Bích Vũ làm thế này, có đúng không?"

Cô sắp ngượng chết rồi, cố tình xoay đi chỗ khác, không nhìn tay của anh, cô muốn rời khỏi đến nơi.

"Anh Bích Vũ. . . . . ." Cô gái nhỏ ríu rít cầu xin tha thứ.

"Nếm thử một chút mùi vị của mình đi." Anh đưa đôi tay ấm ướt đến tận mặt cô, ngón trỏ dò vào trong miệng cô, "Nói cho anh biết, em hy vọng anh đối xử với em như thế nào?"

Ngón tay của anh cứ đi đi lại lại trên đôi môi mềm mại của cô, thậm chí không nhịn được mà trêu đùa lên cái lưỡi thơm tho của cô.

"Giống như vầy sao?" Anh cúi đầu, hôn một cái lên nhũ hoa của cô, tay trái lần nữa mò vào u động đang ra rất nhiều mật ái.

"Ừ. . . . . ." Lần này, cô gái nhỏ rêи ɾỉ, vòng eo khẽ giãy dụa, như lấy được nhiều thỏa mãn. Cô biết hiện tại mình đang rất xấu xổ, nhưng không nghĩ dừng lại, xấu hổ cùng kɧoáı ©ảʍ cứ luân phiên hành hạ cảm xúc của cô, vừa nghĩ sẽ ngăn anh lại, rồi lại vô dụng đè nén suy nghĩ đó.

Tần Bích Vũ cố ý nắm lấy đôi nhũ hoa, hành hạ nó một cách thô lỗ, còn đưa ngón tay vẽ vòng tròn lên u động của cô

Dù sao cô cũng chỉ là một cô gái chưa biết mùi đời, quá mềm mại, mà Tần Bích Vũ lại tà ác làm một loạt động tác dẫn dụ, không chút lưu tình hay kiên dè, để cho cô nếm trọn cơn mộng đầu đời, dạy cô biết sống thực với ham muốn của mình.

Cảm thấy cô run rẩy, Tần Bích Vũ lại bắt đầu bữa yến tiệc mới, anh đem cô gái đang mê loạn đặt nằm lên giường, cởi chiếc quần dài trên người xuống, mắt cứ nhìn chằm chằm vào u động bị anh làm cho hơi sưng đỏ lên.

Giờ phút này, cô yếu đuối như một con thỏ bị người ta bắt đi. Và người bắt cô chính là anh.

Vật to lớn, cường tráng đang muốn tìm chỗ phát tiết hiện ra, thân thể cao lớn của anh nằm lên người cô, hoàn toàn không do dự mà đi thẳng vào bên trong u động.

"A. . . . . ."

Một giây phút kia, dã man và du͙© vọиɠ chiếm toàn bộ lý trí cô, anh chỉ có một ý niệm —— đoạt lấy cô!