Khi mùa thu ở thành phố A vào sâu hơn thì cuối cùng tết trung thu và trăng tròn cũng cùng nhau đến muộn.
Cửa lớn của bệnh viện như giăng một tầng kết giới, bầu không khí lễ tết chẳng hề truyền vào bệnh viện Tế Hoa. Người đến khám bệnh chỉ có nhiều hơn chứ không hề ít đi, nhân viên y tế mệt mỏi bận rộn chạy ngược chạy xuôi.
Giang Tự mới bước ra khỏi phòng mổ đã đυ.ng phải Thẩm Phương Dục đang thay quần áo trong phòng thay đồ.
"Nhanh nhanh nhanh!" Thẩm Phương Dục cầm điện thoại, vừa xem thời gian vừa giục anh.
"Tôi nhờ Lý Thắng canh bên tiệc tối giúp, cậu ta nói mấy tiếc mục trước chúng ta biểu diễn nhanh hơn chúng ta dự kiến, bảo chúng ta nhanh đi qua đó đi."
"Sao lại nhanh hơn được?" Giang Tự tính thời gian rất chuẩn. Anh tính lúc anh ra khỏi phòng mổ thì phải sớm hơn thời gian biểu diễn tầm một tiếng đồng hồ mới đúng.
"Cậu nghĩ ai cũng nghiêm túc giống cậu hả? Nói diễn bao lâu là phải diễn đủ bấy lâu à?"
Phòng hành chính đặt quy định mỗi tiết mục không được biểu diễn dưới 5 phút. Nhưng hiển nhiên nhóm y bác sĩ bận rộn chữa bệnh và chăm sóc người bệnh không hề có suy nghĩ sẽ tuân thủ theo quy tắc này. Mọi người đều đến chắp vá biểu diễn một chút rồi nhanh chân chạy trốn hết.
"Tôi thay đồ cái đã."
Giang Tự lấy quần áo trong tủ ra, đang định đi vào phòng thay đồ bên cạnh thì Thẩm Phương Dục đã nói: "Cậu thay ở đây luôn đi, dù sao bây giờ cũng không có ai hết mà."
Cho dù có người khác đến thì phòng thay đồ của phòng mổ ở bệnh viện Tế Hoa cũng là kiểu nam nữ tách riêng, nên không lo ảnh hưởng gì hết.
Giang Tự ngừng một chút: "Cậu không phải người à?"
"..." Thẩm Phương Dục tự hiểu quay người đi. Hắn nghe thấy phía sau im lặng một lát rồi bắt đầu truyền đến tiếng sột soạt, đột nhiên Thẩm Phương Dục cảm thấy có chút luống cuống.
Thật ra vốn dĩ Thẩm Phương Dục không nghĩ nhiều đến thế, nhưng Giang Tự tránh hắn như vậy ngược lại làm lòng hắn nảy lên chút suy nghĩ kỳ lạ. Nó lạ đến mức cứ lượn lờ lưng chừng trong lòng hắn, khiến hắn không chạm vào được mà cũng không thể nhìn thấu.
Cũng may Giang Tự thay đồ rất nhanh, không đợi Thẩm Phương Dục hiểu được chút cảm xúc lạ lẫm đó thì anh đã vỗ vai hắn rồi: "Đi thôi."
Hai người từ phòng thay quần áo đi một đường đến sảnh tổ chức tiệc, bởi vì đi quá nhanh nên áo khoác cũng phất phơ theo gió. Vốn dĩ Giang Tự muốn chạy đi nhưng đột nhiên Thẩm Phương Dục lại ngăn anh lại. Lúc này Giang Tự mới chợt nhớ ra bây giờ anh không thể chạy nhanh được nữa.
Theo sự phát triển của thai kỳ, phản ứng đầu mang thai đã dần biến mất, tầng suất xuất hiện càng lúc càng thấp. Sau khi bổ sung các loại thuốc bổ như vitamin, canxi các thứ thì phản ứng không tốt do mang thai đã giảm đi rất nhiều.
Giang Tự biết khoảng hai tháng nữa những triệu chứng khó chịu khi mang thai sẽ xuất hiện một lần nữa. Mà khoảng thời gian này gần như là lúc nhẹ nhàng thoải mái nhất khi mang thai.
Có đôi khi bận quá Giang Tự cũng sẽ quên mất sự tồn tại của con bé nên sẽ sơ sẩy một vài chi tiết nhỏ. Không nghĩ tới Thẩm Phương Dục không mang thai nhưng lại luôn ghi nhớ rất rõ ràng.
Hai người vội vàng chạy tới hậu trường, Lý Thắng vội chạy qua chào hỏi hai người: "Anh Thẩm, bác sĩ Giang. Cuối cùng hai anh cũng tới rồi!"
Cậu ta gấp đến độ như kiến đang bò trên chảo nóng mà nhìn thấy vị cứu tinh giáng thế vậy, vội nói một hơi không kịp thở: "Tiết mục tiếp theo là tiết mục của hai anh đó! Mới nãy trưởng khoa Thôi còn vào đây xem hai anh có ở đây không? Em nói hai anh chưa tới, cô nói nếu đến lúc biểu diễn mà hai anh vẫn chưa tới thì em lên diễn thay đi! Sao em diễn được chứ?!"
Giang Tự và Thẩm Phương Dục nghe vậy thì nhìn nhau rồi cùng nhìn về phía Lý Thắng, đồng thanh nói: "Đến sớm quá xin lỗi nha."
Lý Thắng: "..."
Mắt thấy chiến hữu lạnh lùng phản bội mình, Lý Thắng vô cùng đau đớn lắc đầu không dám tin. MC giới thiệu tiết mục xong đi xuống, thấy ba người vẫn còn đứng im thì vội nói: "Sao còn đứng đây tám chuyện nữa? Nhanh đi lên đi chứ!"
Giang Tự còn chưa kịp phản ứng lại thì đã bị nhét micro vào tay. Âm nhạc cũng giống như đang vội đi đầu thai mà lập tức vang lên khúc nhạc dạo bài , nhạc phim của phim .
Màn được vén lên, ánh đèn sân khấu chiếu sáng trưng làm Giang Tự bị chói mắt, đột nhiên anh thấy tim mình đập hơi nhanh.
Lần cuối cùng Giang Tự biểu diễn trên sân khấu là lúc 5 tuổi, anh mặc yếm màu đỏ, tô hai cục má đỏ, diễn lộn nhào ở lễ hội văn nghệ nhà trẻ.
Vốn dĩ Giang Tự chưa từng học khiêu vũ, là do giáo viên ở nhà trẻ nói đứa bé này đẹp quá nên bắt anh đi tập thử một lần. Không ngờ bé Giang Tự còn nhỏ mà đã có thiên phú dị bẩm, mới tập luyện hai ngày đã học được cách lộn nhào, sau đó bị giáo viên thẳng tay bắt đi diễn luôn.
Thật ra chuyện này cũng không để lại nhiều dấu vết trong ký ức của Giang Tự lắm, nhưng cha mẹ Giang lại là một đôi thích khoe con nhà mình như bao cặp cha mẹ khác, cứ gặp ai họ cũng sẽ kể lại sự tích huy hoàng lúc nhỏ của anh ra. Thậm chí hai người còn lưu video biểu diễn vào điện thoại, lúc gặp mặt bạn bè thân thích nhất định phải lấy ra cho mọi người xem một cái.
Mãi đến khi Giang Tự 15 tuổi, anh mới nghe em họ mình nói hình ảnh "toả sáng" lúc nhỏ của anh đã được lan truyền khắp dòng họ thân thích rồi. Việc này khiến Giang Tự đang học cấp 2 xấu hổ đến mất ngủ cả tối. Sau đó lúc em gái họ mới 6 tuổi của Giang Tự cầm cái yếm đỏ nhõng nhẽo một hai đòi Giang Tự phải đóng giả Na Tra cho bé khiến anh có suy nghĩ muốn giã từ nhân thế luôn cho rồi.
Bởi vì chuyện này mà Giang Tự vẫn luôn rất ghét sân khấu. Tối hôm đó sau khi bốc đồng đồng ý với Thẩm Phương Dục xong anh không tài nào ngủ ngon giấc được.
Đây là lần đầu tiên Giang Tự tham gia tiệc Trung thu của bệnh viện Tế Hoa, tiết tấu quá nhanh khiến anh chưa kịp chuẩn bị tâm lý đã bị đẩy lên sân khấu. PTSD* thời niên thiếu khiến Giang Tự vô thức lùi lại, nhưng ánh đèn sân khấu đã vội chiếu lên người anh.
Thấy không thể tránh được nữa, Giang Tự cứng người chớp mắt một cái, vô thức tìm kiếm Thẩm Phương Dục cùng lên sân khấu với anh.
Nhưng trước khi ánh mắt anh tìm thấy Thẩm Phương Dục thì đã có một bàn tay đặt lên eo anh, mang theo chút sức lực và độ ấm như vừa gãi đúng chỗ ngứa.
Trong tiếng vỗ tay như sấm của khán giả, Thẩm Phương Dục dẫn anh đi đến giữa sân khấu. Vừa đi đến chính giữa, Thẩm Phương Dục cũng giơ micro trong tay lên hát ra câu đầu tiên.
Lúc Thẩm Phương Dục hát vẫn luôn nhìn anh, ánh mắt đuôi mày đều mang theo ý cười cổ vũ. Mãi đến khi bốn câu ngân nga "A~~~~" được hát xong, tâm trạng Giang Tự cũng bình tĩnh lại...
"Cảnh đẹp Tây Hồ ngày tháng ba, mưa xuân như rượu liễu tựa như khói..."
Giọng hát của Thẩm Phương Dục không có hồn hậu vang vọng như bản gốc, giọng hát của hắn hơi trầm thấp và lười biếng hơn một chút. Hắn không có hát bừa hay hát sai nhịp như cố ý chọc phá Giang Tự lúc ở nhà. Lúc hắn nghiêm túc hát, Giang Tự mới nhận ra thật ra Thẩm Phương Dục hát rất hay. Nghe qua cũng không giống như trình độ của dân nghiệp dư thích đi hát karaoke, mà là của người có học âm nhạc chút ít.
Giang Tự hít sâu một hơi giơ micro lên gần môi, nhìn Thẩm Phương Dục chăm chú: "Có duyên thì cách xa ngàn dặm cũng có thể gặp nhau..."
Thẩm Phương Dục cười khẽ, yên lặng nắm tay Giang Tự: "Không có duyên thì đứng ngay trước mắt cũng không thể nắm tay..."
Giang Tự giật mình, anh còn chưa kịp tránh ra đã thấy Thẩm Phương Dục nháy mắt ý bảo anh hát tiếp.
Giang Tự hát lên theo bản năng: "Tu mười năm mới ngồi chung một thuyền..."
Thẩm Phương Dục hát tiếp: "Tu trăm năm mới chung chăn chung gối..."
Giang Tự: "Nếu như có may mắn ngàn năm..."
Thẩm Phương Dục: "Một lòng đến bạc đầu..."
"Nếu như có may mắn ngàn năm..."
Thẩm Phương Dục cười hát tiếp: "Một lòng đến bạc đầu..."
Đôi mắt của hắn rạng rỡ lạ thường dưới ánh đèn, trong mắt hắn như có nhiệt độ, ánh nhìn khẽ rơi lên mặt Giang Tự làm l*иg ngực anh nóng lên.
Mắt đào hoa thật sự rất dễ khiến người ta có ảo tưởng tình cảm. Nếu nói bản gốc của thầy Tả hát như một người lái đò bừa bãi tục tằng thì Thẩm Phương Dục hát càng giống Hứa Tiên dịu dàng như ngọc. Dưới gió mát trăng thanh bên cây cầu ở Tây Hồ tháng ba, dưới màn mưa bụi trên ban công mà lặp đi lặp lại lời thề tình hơn vàng.
Thật ra Giang Tự đã không thể nhớ rõ nội dung của nữa. Mà nhạc phim kinh điển này cũng trở thành bài hát tẩy não của thời ông bà theo thời gian thay đổi, đám nhỏ lớn lên. Đại khái mỗi người đều có thể ngân nga hai câu nhưng không có ai xem nó như chuẩn mực hay là một bản tình ca để tỏ tình cả.
Nhưng hôm nay đột nhiên Giang Tự lại cảm thấy bài này rất vương vấn. Thậm chí còn vương vấn hơn những bài hát tình ca nổi tiếng có lời bài hát yêu đến chết đi sống lại mà anh đã từng nghe.
Rõ ràng trong bài không hề có một chữ "yêu" nào hết, nhưng nó lại như dòng suối ngọt ngào mềm mại uyển chuyển chảy xuôi khắp người anh, khiến xương cốt anh như tan ra.
Mà Thẩm Phương Dục đứng dưới ánh đèn chỉ ăn mặc đơn giản. Áo sơ mi tay dài màu xám trắng, trên cổ tay áo có dải lụa màu xám dài ngắn không đồng đều khẽ đong đưa theo từng động tác tay của hắn. Dáng vẻ hắn tươi cười ngân nga bài hát như đang thề ước với anh.
"Lá la... la la la..."
Thẩm Phương Dục nắm tay anh lắc lư trái phải theo điệu nhạc. Sau một lúc, hắn đột nhiên bỏ micro xuống giữa khoảng nghỉ lấy hơi, nhỏ giống nói với Giang Tự: "Nhìn khán giả."
Lúc này Giang Tự mới nhận ra bản thân đang thất thần, anh vội vàng quay đầu nhìn xuống hội trường.
Vậy mà hội trường năm nay người ngồi đầy một nửa, nhiều hơn so với năm trước rất nhiều, cũng không biết có phải là do nghe được phòng hành chính tuyên truyền hay không. Nghe thấy khán giả cũng nhỏ giọng hát theo vài câu "La la la...", Giang Tự muộn màng nhận ra từ lúc lên sân khấu đến giờ anh chưa nhìn xuống khán giả lấy một lần nào.
Giang Tự cảm thấy bối rối!
Không biết là do đứng trên sân khấu hồi hộp quá hay là vì lý do gì khác.
Bác sĩ Giang và bác sĩ Thẩm luôn đối chọi nhau ở bệnh viện Tế Hoa vậy mà lại nắm tay nhau ở tiệc Trung thu. Hai người giơ tay vượt qua đầu, nhẹ nhàng quơ qua trái quơ qua phải. Viện trưởng Tào hài lòng gật đầu, nói với phó viện trưởng Thôi bên cạnh: "Anh vẫn luôn nghe nói hai người trẻ tuổi này của khoa em có quan hệ không tốt mà. Bây giờ thấy cảm tình cũng khá tốt đấy chứ."
Trưởng khoa Thôi cười tủm tỉm trả lời: "Người trẻ tuổi thì có mâu thuẫn gì không giải quyết được chứ."
"Tuyền Tuyền."
Viện trưởng Tào vỗ con gái đang ngồi xem biểu diễn bên cạnh, chỉ vào hai người trên sân khấu: "Hai người họ chính là hai người ba nói với con rồi đó, là hai vị bác sĩ phó trưởng khoa trẻ tuổi nhất của khoa phụ sản. Hai người đều tốt nghiệp đại học y A, từ lúc còn học đại học đã rất xuất sắc rồi. Con có muốn đi làm quen chút không? Học hỏi trao đổi thêm gì đó với người ta đi."
"Không chỉ khoa phụ sản thôi đâu.." trưởng khoa Thôi cố hết sức đẩy mạnh tiêu thụ học sinh nhà mình.
"Viện trưởng Tào, anh nghĩ lại xem trong vòng mười mấy năm lại đây trường chúng ta có ai nổi bật hơn hai đứa nhóc này không?"
"Dì Thôi của con nói rất đúng."
Viện trưởng Tào nói với Tào Tuyền: "Hai người họ là truyền kỳ đó. Gần như không có trưởng khoa nào ở Tế Hoa mà không biết bọn họ. Còn trẻ tuổi như vậy mà đã tự chịu trách nhiệm một phương, con nên học theo họ nhiều vào."
Hiển nhiên viện trưởng Tào và trưởng khoa Thôi đã bàn bạc xong từ sớm, kẻ xướng người hoạ dẫn vào chủ đề chính: "Con thấy sao? Có muốn đi làm quen chút không? Để ba con kéo cái mặt già này xuống đi mời người ta ăn bữa cơm, cũng cho con tiếp thu hun đúc một chút. Đừng có kiểu con gái lớn như vậy rồi suốt ngày không chịu về nhà, cũng không biết đang làm gì nữa."
Lúc còn đi học Tào Tuyền đã rất có chủ kiến. Viện trưởng Tào muốn cô học y để kế thừa y bát nhưng cô không chịu, muốn đi học xã hội học gì đó.
Khó khăn lắm mới học đại học xong, viện trưởng Tào định sắp xếp cho cô làm một công việc nhàn tản ở Tế Hoa sáng đi chiều về. Nhưng cô nàng này cũng không chịu, chạy thẳng ra nước ngoài học cao học không thèm quay đầu lại.
Bây giờ cuối cùng cô cũng quay về, viện trưởng Tào chỉ muốn cho cô kết hôn sinh con sớm một chút, để cho ông hưởng thụ niềm vui ngậm kẹo chăm cháu như trưởng khoa Thôi đây. Kết quả mỗi ngày Tào Tuyền ở bên ngoài đều nhắc đến chủ nghĩa độc thân, vận động quyền bình đẳng. Chưa nói đến con cái thì đến cả một đối tượng hẹn hò cô cũng không có nữa.
Tào Tuyền cười cười: "Ba, ba đừng lấy cơ trao đổi học tập nữa. Không phải là muốn tìm đối tượng xem mắt cho con à?" Cô liếc mắt liền nhìn thấu ý đồ làm mai làm mối của hai vị phụ huynh.
Cô nhìn hai vị bác sĩ trẻ tuổi đầy triển vọng trên sân khấu, người có năng lực, vẻ ngoài còn đẹp trai nữa. Chỉ mới bước lên sân khấu thôi là đã thu hút ánh mắt của mọi người rồi.
Hai người không có trang điểm hay tạo hình gì cả, chỉ ăn mặc quần áo đơn giản, để tóc đen tự nhiên, trông vừa sáng sủa vừa toả sáng. Đến cả người kiên quyết không kết hôn như Tào Tuyền cũng không nhịn được mà rung động 1 giây.
Đúng là giống như ba cô nói, hai người đều là đối tượng xem mắt rất tốt. Nếu có thể đầu thai lần nữa thì không chừng ba cô sẽ nguyện ý hai người này là con trai ruột của ông hơn đấy.
Nhưng sở dĩ Tào Tuyền quyết định không kết hôn là vì lúc cô còn nhỏ, viện trưởng Tào luôn lấy cớ là công việc bận rộn mà bỏ bê cô và mẹ cô. Khi đó trưởng khoa Thôi sống cách vách nhà họ cũng là bác sĩ, nhưng viện trưởng Tào về nhà ngả đầu là ngủ ngay, trong khi trưởng khoa Thôi vẫn có thể dành chút thời gian làm bạn với con mình.
Từ đó Tào Tuyền đã nhận ra có thể chăm sóc gia đình tốt hay không thật ra cũng không liên quan nhiều đến công việc lắm, chủ yếu phải xem người đó có biết trách nhiệm hay không thôi. Bởi vì có vết xe đổ của ba cô ở đây nên thật ra Tào Tuyền cũng không có hảo cảm lắm với quần thể bác sĩ nam này.
Thấy ý độ bị nói toạc ra, viện trưởng Tào cũng không xấu hổ. Ông cười nói: "Vậy con có thích không?"
Tào Tuyền đang định từ chối thì bạn thân từ bé bên cạnh đột nhiên kéo kéo tay áo cô. Bạn thân từ bé của cô họ Dương, tên Dương Nhuỵ. Lần này viện trưởng Tào một hai bắt Tào Tuyền phải đến tham gia tiệc trung thu nên cô tiện tay kéo cô bạn thân này đi theo mình.
"Sao đấy?" Tào Tuyền nghiêng đầu hỏi Dương Nhuỵ.
Dương Nhuỵ nhìn thoáng qua bác sĩ trên sân khấu, nói nhỏ vào tai Tào Tuyền: "Tao muốn gặp vị bác sĩ bên trái kia."
Bản thân Tào Tuyền không có ý định kết hôn nhưng cô luôn mong có thể thấy bạn bè được hạnh phúc. Đặc biệt là Dương Nhuỵ, vốn dĩ cô có bạn trai quen nhau cũng được mấy năm, cũng đã đến lúc nên bàn chuyện cưới hỏi. Tào Tuyền cũng đã giành chỗ làm phụ dâu cho Dương Nhuỵ rồi nhưng không ngờ rằng đối phương lại là tên đàn ông tồi. Thấy bạn thân đã thoát khỏi bóng ma thất tình, muốn kết bạn mới, đương nhiên Tào Tuyền sẽ giúp đỡ hết mình.
Vì thế cô chỉ vào vị bác sĩ bên trái rồi hỏi ba mình: "Vị bác sĩ đó tên gì vậy ba?"
Viện trưởng Tào và trưởng khoa Thôi liếc nhìn nhau, hai vị trung niên rất vui vẻ với sự thay đổi của Tào Tuyền.
"Tên Giang Tự. Đứa nhỏ này có hơi ít nói nhưng là người thật thà, là đứa nhỏ tốt đó."
...