Thẩm Phương Dục không biết nguy hiểm đang cận kề, hắn thấy nóng muốn cởϊ áσ khoác ra nhưng hai tay mới xách đồ nặng xong nên không có sức.
Thấy Giang Tự nhìn qua đây, Thẩm Phương Dục lau mồ hôi trên trán xòe lòng bàn tay ửng đỏ ra cho Giang Tự xem, cười cười với anh: "Tay tôi tê hết rồi, cậu cởi nút áo ra giùm tôi cái."
Giang Tự vươn tay ra bịt miệng Thẩm Phương Dục lại.
Nhìn màn hình điện thoại chập chờn, lần đầu tiên Giang Tự cảm thấy thà là điện thoại từ bệnh viện tới còn tốt hơn.
Mỗi lần cha mẹ Giang Tự đến thăm đều sẽ nói trước nhiều ngày, thậm chí đa phần vé xe đều do anh mua cho. Người đã hơn 50 tuổi nên không hề có mấy suy nghĩ tạo bất ngờ cho con trai hay gì cả. Trong lòng Giang Tự vừa lúc hiện lên một suy nghĩ... chẳng lẽ ba mẹ anh tới kiểm tra đột kích hả?
"Mẹ..." Giang Tự vô thức gọi, sau đó bị mẹ Giang cắt ngang.
"Được rồi, tiền điện thoại đắt lắm nên mẹ không nói nữa đâu. Ba mẹ sắp vào thang máy rồi."
Điện thoại bị cắt ngang, Giang Tự ngơ ra một lát, sau đó tỉnh táo lại chỉ vào mấy túi đồ dùng sơ sinh trên mặt đất, nói với Thẩm Phương Dục: "Nhanh nhanh nhanh, ba mẹ tôi sắp tới rồi. Cậu mau cất mấy túi đồ này đi."
"Ba mẹ cậu?" Thẩm Phương Dục cũng hốt hoảng.
Dưới sự thúc giục của Giang Tự vội vàng xách mấy túi đồ bỏ vào phòng làm việc, sau đó mở miệng nói nhanh như bắn súng liên thanh: "Ba mẹ cậu đi đến đâu rồi? Có cần đi đón không thế? Ba mẹ cậu biết hai chúng ta đang sống chung không? Có muốn tôi đi ra ngoài tránh mặt một chút hay không?"
Giang Tự ỉu xìu nói: "Trong thang máy.."
"Cái đệt?!!! Kiểm tra bất ngờ hả? Ba mẹ cậu thường xuyên làm vậy hả?" Thẩm Phương Dục nói.
Giang Tự chán nản lắc đầu.
"Chuyện khác thường chắc có gì đó. Chắc không phải ba mẹ cậu đã biết chuyện đứa bé đâu ha..."
"Câm!" Giang Tự thẳng tay đẩy Thẩm Phương Dục và mấy cái túi đồ dùng trẻ sơ sinh vào phòng làm việc đóng cửa lại. Vừa quay đầu đã nghe tiếng chuông cửa vang lên.
Cha mẹ Giang đều là tầng lớp lao động bình dân ở thành phố nhỏ nên hai người chỉ ăn mặc đơn giản sạch sẽ. Mở cửa ra vừa nhìn thấy Giang Tự, mẹ Giang đã đau lòng nói: "Sao con gầy quá vậy."
"Ba, mẹ." Giang Tự lấy dép cho hai người, sau đó trả lời mẹ mình: "Công việc bận mà mẹ, mẹ đừng lo."
"Con sống kiểu gì đấy..." Mẹ Giang nhịn không được nói.
"Mẹ bảo con kiếm vợ đi con cũng không nghe... Haizz, thôi. Biết con không muốn nghe mấy cái này đâu."
Có lẽ phụ nữ trung niên sẽ luôn vô thức lặp lại những lời dặn dò mà mình đã nói rất nhiều lần, cho dù bà đã biết rằng người khác không muốn nghe. Giang Tự đã nói không biết bao nhiêu lần với cha mẹ rằng anh không muốn kết hôn, nhưng mẹ Giang luôn luôn có thể nghe vào tai này ra tai kia, mỗi khi nhìn thấy anh là lại giục cưới.
Lúc còn đi học Giang Tự đã nghe anh họ miêu tả về cách thức giục cưới của dòng họ, nhưng khi đó anh chỉ cảm thấy anh họ đang nói quá thôi, không ngờ tới mẹ anh còn cố chấp hơn cả dì anh nữa.
Giang Tự nhéo nhéo ấn đường: "Mẹ, con đang sống tốt mà."
"Tiểu Tự, con cứ làm theo ý của con đi, đừng nghe mẹ con nói. Chỉ cần con đừng đi sai đường là được rồi." Ba Giang bên cạnh khuyên giải.
Giang Tự còn chưa kịp hiểu ý câu này thì đột nhiên mẹ anh chỉ vào đôi giày của Thẩm Phương Dục trên kệ giày, hỏi: "Nhà con đang có khách hả?"
Giang Tự giật mình: "Này là giày của con đó."
"Thật không? Nhìn không giống giày con mà. Từ khi nào mà con thích kiểu giày này vậy?" Mẹ Giang nửa tin nửa ngờ dời ánh mắt.
Giang Tự khẽ liếc mắt: "Con mua đại thôi."
Nhưng hôm nay mẹ Giang cứ như hoá thân thành Sherlock Holmes, vừa đi vào nhà đã lập tức bước vào nhà bếp: "Con trai ơi, con đừng giấu mẹ nữa. Nhà con mới xài bếp gas đây, con nói thật xem có phải có ai tới đây không hả?"
Mẹ Giang vừa nói vừa mở tủ lạnh ra, định bỏ đồ ăn bà mang đến vào. Kết quả mở ra nhìn thấy bên trong tràn đầy đồ ăn, bà nhịn không được hô lên một tiếng.
"Con xài bếp đó mẹ." Giang Tự nói dối mà mặt không đổi sắc, tim không đập loạn.
Nhưng mẹ Giang lại không hề bị lừa: "Không thể nào. Cho dù mặt trời mọc đằng tây thì con cũng sẽ không chủ động nấu cơm đâu." Mẹ Giang hiểu rõ con trai mình như lòng bàn tay.
"..."
Giang Tự: "Tự nhiên con thấy yêu đời nên con nấu thôi mà."
Lúc mẹ Giang định đi vào phòng ngủ, Giang Tự chợt nhớ đến trong phòng vẫn còn chăn đệm trải trên đất, cuối cùng anh tranh thủ chặn lại trước khi mẹ Giang kịp mở cửa phòng.
Mẹ Giang nhìn anh một cái mang ý nghĩa sâu xa, cuối cùng bà vẫn bị anh thuyết phục quay lại phòng khách ngồi xuống sô pha. Nhưng bên này mới ngồi xuống thì đã có giọng nói truyền ra từ trong nhà vệ sinh: "Tiểu Tự, sao trên bồn rửa tay lại có hai cái ly súc miệng và hai cái bàn chải đánh răng vậy?"
Cha Giang mở cửa nhà vệ sinh đi ra, trong ánh mắt đầy sự tò mò.
Giang Tự như đang đi trên dây, đang đứng trên cọc, cả người muốn toát mồ hôi, suy nghĩ một lát mới biện minh: "Con nuôi chó, đồ đó để cho chó xài thôi ạ."
"Chẳng thấy một cọng lông chó nào." Mẹ Giang mang khí thế như Bao Thanh Thiên, gõ gõ bàn: "Con đang sống chung với cô gái nào khai mau!"
"Không có!"
Giang Tự đáp xong đột nhiên phản ứng lại...
Gì vậy trời? Thẩm Phương Dục là một thằng đàn ông, cho dù ba mẹ anh biết hai người họ đang sống chung tạm thời thì sao đâu? Anh có cần thiết giấu nhẹm như kim ốc tàng kiều không dám để ba mẹ anh biết như này không trời?
Mới nãy anh đang chột dạ gì vậy chả hiểu?
Đột nhiên Giang Tự thấy mình ngu ngốc quá. Anh đang định lên tiếng giải thích rõ, nói Thẩm Phương Dục đang ở nhờ nhà anh thôi, nhưng mẹ Giang đã trực tiếp quăng bom: "Tiểu Tự, con nói thật cho mẹ nghe xem. Có phải con thích đàn ông không?"
Giang Tự: "?"
Anh chột dạ là đúng rồi! Quả nhiên ba mẹ anh không giống bình thường!
Nhưng vẻ mặt cạn lời của Giang Tự rơi vào trong mắt mẹ Giang liền biến thành tâm tư bị đoán trúng nên im lặng, sắc mặt bà lập tức thay đổi: "Con thích đàn ông thật à?"
Bà thăm dò hỏi: "Thích cái cậu... Thẩm Phương Dục kia?"
Giang Tự ho khan hai tiếng! Cũng may anh không có uống nước, bằng không bây giờ đã sặc chết rồi.
Cái quái gì vậy trời?!
"Con không thích đàn ông."
Giang Tự kiên định nói: "Cho dù con thích đàn ông thật thì con cũng tuyệt đối không thích Thẩm Phương Dục đâu."
"Nhưng mà..." mẹ Giang ngập ngừng, sau một lúc lâu mới nói: "Ngày đó con nói trong điện thoại con không kết hôn là vì Thẩm Phương Dục."
Vì Thẩm Phương Dục nên không kết hôn?!
Ánh mắt Giang Tự ngừng một chút, đột nhiên anh hiểu ra vì sao hôm nay cha mẹ anh lại khác lạ như vậy.
Cách đây không lâu mẹ anh mỗi ngày đều gọi cho anh, dùng lời lẽ đa dạng để xoay quanh một chủ đề: "Mẹ nhớ lúc con học cấp 3 có rất nhiều cô bé thích con mà, vì sao mãi đến giờ con cũng không có đối tượng vậy? Mà cũng tại mẹ, lúc đó mẹ không nên cấm con yêu sớm, để bây giờ đến cháu nội cũng không có mà ôm."
Lúc Giang Tự học cấp 3, mẹ Giang cũng giống như phần lớn cha mẹ khác, vừa ra lệnh vừa khuyên nhủ anh không cho anh yêu sớm, nhưng điều này cũng không phải nguyên nhân khiến bây giờ Giang Tự không muốn kết hôn. Không biết mẹ Giang nghe ai nói bậy ở đâu mà sau năm lần bảy lượt giục cưới Giang Tự không thành, thì bà bắt đầu ôm hết trách nhiệm lên người mình.
Giang Tự đã nói chuyện này không phải tại bà, là do vấn đề của anh thôi. Nhưng mẹ Giang lại nói đều tại bà, tại bà khiến cho Giang Tự có vấn đề nên vậy.
Giang Tự không giỏi tranh luận, trước mặt mẹ anh càng bó tay không có cách nào nói lại. Vừa lúc đó Thẩm Phương Dục gửi tin nhắn tới nói đêm nay hắn trực đêm, không thể về nhà cùng anh, vì vậy Giang Tự mới bất chấp quăng nồi cho Thẩm Phương Dục: "Không phải lỗi của mẹ. Mẹ còn nhớ cái cậu đạt thủ khoa cùng năm với con không?"
Mẹ Giang trái lo phải nghĩ, mơ hồ nhớ lại hình như có một cậu nhóc như vậy. Năm đó Giang Tự còn tức đến bỏ cơm cả ngày vì khó hiểu sao anh không thể đạt thủ khoa một mình mà là cùng đạt thủ khoa với người khác.
Giang Tự nói: "Muốn trách thì trách cậu ấy ấy."
Lời này cũng chẳng oan uổng gì cho Thẩm Phương Dục. Với cả mẹ Giang chưa gặp Thẩm Phương Dục lần nào, ấn tượng với hắn cũng chỉ là những dòng tin trên báo mà thôi, nên chắc là bà sẽ không để trong lòng đâu.
Vốn Giang Tự nghĩ anh nói xong thì mẹ Giang sẽ hỏi anh vì sao lại trách Thẩm Phương Dục bla bla... Giang Tự còn nghĩ nếu mẹ Giang hỏi thì anh sẽ nói rằng bởi vì hai người họ cạnh tranh quá mạnh mẽ, anh không thể thả lỏng được. Kết quả Giang Tự đã nghĩ sẵn mọi thứ trong đầu mà mẹ Giang không hề hỏi câu nào, cứ vậy cúp điện thoại luôn.
Không ngờ câu nói thuận miệng này đã khiến hai vợ chồng già hiểu lầm xu hướng tính dục của con trai. Hai người tìm lại tờ báo cũ suốt đêm, sau đó cẩn thận đọc kỹ thông tin lúc trước báo đăng, nhớ kỹ tên và mặt mũi của Thẩm Phương Dục rồi lập tức mua vé đi đến thành phố A.
Giang Tự hơi bất đắc dĩ, Thẩm Phương Dục lấy tên anh ra để từ chối nhiều người theo đuổi như vậy mà vẫn không hề lật xe, trong khi anh chỉ mới dùng tên Thẩm Phương Dục làm lá chắc một lần thì liền gặp phải chuyện này đây.
Giang Tự cạn lời: "Mẹ... sự việc không phải như mẹ nghĩ đâu. Bọn con là đồng nghiệp bình thường thôi."
"Đồng nghiệp? Hai đứa là đồng nghiệp hả?" Mẹ Giang hoảng hốt hỏi lại.
Tiêu! Lỡ miệng rồi!
Giang Tự chợt phản ứng lại, căn bản cha mẹ anh không hề biết Thẩm Phương Dục đang làm công việc gì mà!
Mẹ Giang hỏi dồn: "Bình thường hai đứa làm việc chung nhiều lắm à?"
Giang Tự khó khăn nuốt một ngụm nước bọt.
Thật ra cũng không nhiều lắm! Chẳng qua là ngủ cùng nhau ra thêm đứa con thôi... Miễn cưỡng xem như không có chung lắm ha..
Thấy Giang Tự im lặng không hé răng, mẹ Giang lại hỏi tiếp: "Rốt cuộc là ai đang ở trong nhà con hả?"
"..."
Nếu bây giờ Giang Tự nói là Thẩm Phương Dục thì thật sự anh có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng không thể rửa sạch nỗi oan này.
"Là một người bạn thôi ạ. Ba mẹ không quen đâu."
"Thật không?" Mẹ Giang vẫn còn chưa tin lắm.
Ba Giang mẹ Giang trao đổi ánh mắt, sau đó nói với Giang Tự: "Vậy con gọi Thẩm Phương Dục đến đây đi, tối nay chúng ta cùng nhau ăn bữa cơm."
Giang Tự không quá muốn để cho Thẩm Phương Dục biết những chuyện này, từ chối nói: "Công việc của cậu ấy bận lắm, không có thời gian đâu. Mình con ăn cơm với ba mẹ không được ạ? Người một nhà chúng ta cũng đã lâu không có nói chuyện với nhau rồi."
Mẹ Giang bày ra sắc mặt không phối hợp, hiển nhiên bà không hề tin anh, chỉ chỉ vào điện thoại của Giang Tự, nói: "Bây giờ con gọi cho nó đi."
Giang Tự hít sâu một hơi, giãy dụa nói: "Cậu ấy đang làm phẫu thuật rồi."
Mẹ Giang hừ lạnh một tiếng, nghi ngờ trong mắt càng nhiều hơn: "Con còn biết nó làm gì, lúc nào nữa à?"
Giang Tự: "..."
Cha Giang bên cạnh nhìn như đang hoà giải nhưng thật ra lại cắm thêm một đao: "Tiểu Tự này, nếu không gọi được thì con gửi tin nhắn cũng được mà."
Mẹ Giang hùa theo: "Đúng đúng đúng! Con nhắn tin đi."
Cha mẹ người bên trái người bên phải nhìn chằm chằm vào Giang Tự, anh hồi hộp ngón tay cứng đơ mở khoá điện thoại. Giang Tự vừa cầu mong điện thoại của Thẩm Phương Dục tắt máy, vừa thong thả gõ chữ.
Nhưng tin nhắn còn chưa soạn xong, trong phòng làm việc đã truyền ra tiếng chuông điện thoại ầm ĩ vui tai. Tiếng chuông vang lên một giây đã bị cắt đứt, Giang Tự và cha mẹ Giang nhìn nhau, đôi bên đều nhìn ra sự khó hiểu trên mặt đối phương.
Trong phòng làm việc, Thẩm Phương Dục thấp giọng: "Chương Trừng?"
"Ông đang ở đâu vậy? Sao nói chuyện nhỏ quá vậy."
Chương Trừng thuận miệng hỏi một câu, sau đó nói thẳng: "Báo cáo cuộc họp lần trước tôi xin ông hết hạn rồi, ông gửi lại cho tôi lần nữa được không?"
"Có chút chuyện vậy thì ông nhắn tin là được mà, một hai phải gọi điện hả?"
"Gọi cho ông cũng không được à?"
Chương Trừng là bạn đại học của Thẩm Phương Dục nên rất quen thuộc với hắn, cười trêu chọc nói: "Có phải ông đang đi xem phim với em gái nào không?"
Thẩm Phương Dục không muốn nói hắn đang bị Giang Tự nhốt trong phòng làm việc giống như một tên gian phu vậy.
Lúc ấy tay chân luống cuống, đột nhiên hắn bị Giang Tự nhốt lại nên chưa kịp phản ứng. Đợi hắn yên tĩnh ngẫm lại, càng nghĩ càng thấy sai sai. Vốn dĩ hắn có thể gặp mặt cha mẹ Giang bình thường mà, nói là hắn đang ở nhờ nhà Giang Tự gì đó là được rồi. Giờ hắn trốn trong này, nếu bị phát hiện thì trông càng giống như có chuyện mà không dám để ai biết vậy.
Giấu đầu lòi đuôi!
Nhưng nói gì thì cũng đã bị nhốt trong phòng làm việc rồi, Thẩm Phương Dục cũng không còn cách nào, đành phải gửi hy vọng vào Giang Tự, mong anh có thể giải quyết được mọi chuyện.
Mãi đến khi chuông điện thoại vang lên, Thẩm Phương Dục mới nhớ hắn đã quên cài im lặng. Thẩm Phương Dục rối rắm xem có nên để điện thoại kêu mãi hay không? Nếu làm vậy thì Giang Tự có thể nói đó là một cái điện thoại khác của anh, nhưng thấy tên người gọi là Chương Trừng thì hắn lại sợ có tình huống gì đó của bệnh nhân ở bệnh viện.
Cuối cùng trách nhiệm của bác sĩ vẫn chiến thắng, Thẩm Phương Dục nhanh chóng nhận điện thoại, nhưng không ngờ Chương Trừng tìm hắn chỉ để xin tài liệu.
Thẩm Phương Dục giận sôi máu cúp máy lúc Chương Trừng còn đang trêu ghẹo, gửi tài liệu cho cậu ta xong thì Thẩm Phương Dục bắt đầu nhìn chằm chằm vào cửa phòng làm việc mà cầu nguyện.
Hắn nhận máy nhanh như vậy, nói không chừng cha mẹ Giang không nghe được tiếng chuông lướt qua vậy đâu.
Nhưng mà lời cầu nguyện lúc này cũng giống như việc lạy vị thần ca đêm lúc trực đêm vậy, trừ chuyện tự lừa mình dối người tìm an ủi ra thì chả có chút tác dụng nào.
"Cạch" một tiếng, Giang Tự khó khắn xoay mở ổ khoá cửa dưới ánh mắt như nhìn phạm nhân của cha mẹ Giang.
Hai vợ chồng già đối mặt với người đàn ông trẻ tuổi sau cánh cửa, người đàn ông cứng đờ cong khoé miệng nở nụ cười, vẫy tay với hai người.
"Haiii!"
Mẹ Giang buột miệng thốt ra: "Thẩm Phương Dục?!"
Thẩm Phương Dục không biết cuộc đối thoại trong phòng khách, hắn bất ngờ nói: "Dì ơi... dì biết con ạ?"
Vòng giao tiếp của hắn rất rộng, nhưng tập trung chủ yếu ở giới y khoa thành phố A mà thôi. Chẳng lẽ hiện tại hắn đã hot đến mức bất cứ cô dì nào ở thành phố B cũng biết hắn hả?
Nhưng mà mẹ Giang không có trả lời hắn, trước mắt bà tối sầm ngã vào lòng cha Giang.
———