Bác Sĩ Giang Anh Ấy Mang Thai Con Của Oan Gia

Chương 29.4: Cái đệt chẳng lẽ tôi là gay?

Hôm nay nhiều ca mổ quá, lúc Giang Tự làm xong trời cũng tối mất rồi. Từ phòng mổ ra, anh đi đến lấy hộp giữ ấm đựng canh ở chỗ bảo vệ, canh đã hơi lạnh.

Sau khi ngồi lại bàn làm việc, Giang Tự mới uống được hai ngụm canh thì cửa bị mở ra "rầm" một tiếng, anh chưa kịp nhìn rõ thì người đàn ông vừa tới đã quỳ gối trước mặt anh.

"Khụ khụ..." Giang Tự bị sặc canh, vội vàng đứng lên muốn đi đỡ người.

Giang Tự vẫn còn nhớ rõ lúc anh đi thực tập, đã từng nhìn thấy có người bệnh quỳ dưới đất khuyên như nào cũng không chịu đứng dậy. Giáo sư hướng dẫn anh không còn cách nào đành phải quỳ xuống theo, hai người ở trong phòng làm việc tôi lạy anh anh lạy tôi, hình ảnh này đánh sâu vào tâm lý của Giang Tự mới đi thực tập.

Anh chưa bao giờ nghĩa tới bản thân cũng sẽ gặp tình huống này.

"Ai tới chúc tết vậy?" Thẩm Phương Dục từ phía sau đi tới, trước khi Giang Tự vươn tay ra hắn đã trực tiếp vòng tay ra trước ngực người đàn ông, cơ bắp cánh tay căng lên dùng sức một cái, mạnh mẽ kéo người đàn ông đứng thẳng dậy. Kết quả vừa nhìn qua: "Là anh à?"

Thầm Phương Dục vội buông tay ra, nói: "Biết vậy không thèm đỡ."

Mã Hạo: "..."

"Mã Hạo?" Giang Tự cũng nhận ra người tới: "Anh tới đây làm gì?"

Bất ngờ bị Thẩm Phương Dục kéo lên nên lúc này gã đứng không được quỳ cũng không xong, thật lòng cảm thấy hối hận vì hành động bộp chộp ngày hôm qua.

Gã không có kiêu ngạo lớn lối như hôm qua, đôi mắt ửng đỏ giống như có chút ấm ức. Gã chà chà mặt, nắm góc áo, khó khăn nói chuyện như thể từng câu đều muốn mạng gã: "Bác sĩ Giang, tôi tới đây để xin lỗi cậu vì chuyện hôm qua"

Gã nói xong liền cúi đầu nhìn chằm chằm mũi chân không lên tiếng. Lời nói hùng hồn trước mặt vợ mới nãy cũng bị gã nuốt vào trong bụng, một chữ cũng không nói nên lời, trên mặt đầy vẻ xấu hổ.

"Trên đất có vàng à?" Thẩm Phương Dục châm chọc mỉa mai Mã Hạo một câu.

Sau đó hắn đi đến trước mặt Giang Tự, vươn tay sờ hộp cơm của canh, hỏi: "Gần đây cậu toàn ăn như thế này à?"

Giang Tự phủi tay hắn ra, không đợi anh nói câu "Ai cần cậu lo", Thẩm Phương Dục đã chặn đầu trước: "Tôi đến kiểm tra đây, hình chụp bữa sáng đâu?"

"Không có chụp."

"Tôi không tin, đưa điện thoại cho tôi xem nào." Thẩm Phương

Dục xoè tay ra.

Giang Tự liếc Thẩm Phương Dục một cái.

"Không đưa là có chụp."

Giang Tự im lặng một lát rồi lấy điện thoại đưa cho hắn. Thẩm Phương Dục cầm lầy mở album ảnh ra xem, vừa xem vừa cười nói: "Muốn lấy điện thoại của bác sĩ Giang hoá ra dễ vậy à? Cậu cũng không sợ lộ mấy chuyện riêng tư hả."

Giang Tự dụng ánh mắt ngu ngốc liếc nhìn Thẩm Phương Dục: "Người khác muốn lấy điện thoại tôi, tôi cũng không cho."

Thẩm Phương Dục sâu xa "à" một tiếng, nói: "Hoá ra tôi đặc biệt trong lòng cậu như vậy."

Giang Tự kệ hẳn, Thẩm Phương Dục xem xong trả điện thoại lại cho anh.

"Không chụp thật?"

Trong album hình cũng không có hình chụp bữa sáng.

"Được thôi. Ngày mai tôi sẽ nhìn chằm chằm cậu ăn sáng" Thẩm Phương Dục nói.

Để thể hiện hắn không có suy nghĩ bậy bạ với Giang Tự vậy thì bắt đầu từ việc giám sát Giang Tự ăn sáng mỗi ngày đi.

Giang Tự cạn lời: "Cậu thích giám sát người khác như vậy thì dứt khoát từ chức đến trại tạm giam làm đi."

"Vậy cũng phải đợi đến lúc dạ dày cậu khoẻ lại đã." Thẩm Phương Dục cầm hộp canh Giang Tự đang uống lên.

"Lạnh cả rồi, tôi cầm qua phòng nghỉ hâm nóng cho cậu. Lát xong nhớ qua ăn đó."

"Đợi chút.."

Thẩm Phương Dục nhìn thoáng qua Mã Hạo: "Ủa, anh còn ở đây à?"

"Tôi..."

Đây là lần thứ ba Mã Hạo đến phòng làm việc của Giang Tự.

Mấy lần trước đến Giang Tự đều không có ở đây, nếu không phải đang ở phòng mổ thì là đang đi họp. Nghe hai người này nói chuyện, Mã Hạo lại sợ Giang Tự vừa đi là biển mất luôn nên cũng bất chấp mặt mũi, vội vàng nói.

"Tôi tới đây để xin bác sĩ Giang mổ cho vợ tôi. Bác sĩ Giang, cậu hãy cứu vợ của tôi đi! Bác sĩ Thiệu kia là bác sĩ nữ, bọn họ đều nói bác sĩ nam mổ giỏi hơn bác sĩ nữ. Trước đó tôi không biết cậu giỏi như vậy, xin cậu thương tình làm phẫu thuật cho vợ tôi đi mà. Tôi chỉ có người vợ này thôi nên tôi không yên tâm để bác sĩ Thiệu mổ cho cổ!"

Lúc nãy gã nghe chị Thái trừ Vu Tang ra nên gã cho rằng Thiệu Lạc sẽ mổ cho Nguyễn Tú Phương.

Chỉ vài câu nói nhưng có quá nhiều hiểu lầm, Giang Tự đang định giải thích thì Thẩm Phương Dục đã lên tiếng trước: "Vừa định đánh Giang Tự vừa muốn cậu ấy mổ cho vợ anh, anh đúng là giỏi thật."

Hắn đặt hộp canh xuống, giọng điệu mang theo chút tức giận.

"Bác sĩ nam không được khám bệnh cho vợ anh, bác sĩ nữ không được mổ cho một ca khó. Anh đúng là giỏi tìm lý do biện minh cho việc kỳ thị giới tính ở nơi làm việc quá."

Thầm Phương Dục nói năng không thèm nề mặt, vừa cay nghiệt vừa trào phúng. Hắn xong thì mặt Mã Hạo cũng đỏ lên, lắp ba lắp bắp một lúc mới nói: "Hôm qua là lỗi của tôi! Tôi không nên... không nên.."

Sau khi Mã Hạo bị bảo vệ giữ lại thì nguyên nhân gã gây rối ở khoa phụ sản cũng bị truyền đi. Thẩm Phương Dục cũng biết sở dĩ Mã Hạo nổi điên là vì gã cảm thấy Giang Tự là bác sĩ nam, không nên khám phụ khoa, cảm thấy Giang Tự có ý đồ xấu xa với vợ gã.

Việc kỳ thị như này ở khoa phụ sản nhìn mãi thành quen, lúc hắn và Giang Tự thực tập còn bị nhiều người xem thường hơn. Chẳng qua đa số tình huống hẳn đều hiểu người bệnh có suy nghĩ của riêng họ. Nhưng Mã Hạo chỉ là người nhà, dưới tình huống người bệnh đã đồng ý mà gã còn gây rối, còn gây rối đến lớn như vậy khiến hắn thấy khó chịu, nhịn không được phải mỉa mai vài câu.

Thẩm Phương Dục nói xong mới phát hiện Giang Tự kéo kéo tay áo hắn, khẽ lắc đầu.

Sắc mặt Thẩm Phương Dục thay đổi vi diệu.

"Anh yên tâm đi, chỉ cần hai người phối hợp điều trị thì chắc chắn tôi sẽ đứng mổ chính cho vợ anh. Nếu anh không yên tâm thì có thể tìm trưởng khoa Thôi để xác nhận."

Giang Tự nói với Mã Hạo: "Mặc khác, tình trạng giai đoạn khối u của chị Nguyễn tương đối lý tưởng. Lát nữa tôi sẽ đến phòng bệnh để trao đổi phương pháp phẫu thuật với hai người, cổ gắng sắp xếp sớm một chút."

Trên mặt anh không có vẻ đồng cảm nhưng không biết an ủi thế nào giống Thiệu Nhạc đối với Nguyễn Tú Phương. Giọng điệu Giang Tự rất bình tĩnh, nhưng anh dùng giọng điệu xử lý công việc như này lại khiến Mã Hạo an lòng lạ lùng. Giống như trái tim luôn treo lơ lửng trên không trung cuối cùng cũng có thể chạm đất.

Thẩm Phương Dục không biết bệnh tình của Nguyễn Tú Phương, nghe được bốn chữ "giai đoạn khối u" hắn mới nhìn Giang Tự một cái, hiểu ra vì sao Giang Tự ngăn hắn nói tiếp.

Vợ Mã Hạo được chẩn đoán là ung thư cổ tử ©υиɠ, thoạt nhìn gã

thật sự bị sốc. Ánh đèn trắng trong phòng làm việc chiếu vào

đỉnh đầu gã, cũng không biết có phải do ảo giác hay không mà

tóc trên đầu gã đã bạc hơn ngày hôm qua rất nhiều.

Giang Tự dời ánh mắt khỏi đỉnh đầu gã, nói: "Không còn việc gì nữa thì anh về phòng bệnh chăm vợ anh đi. Bây giờ vợ anh cần anh."

Mặc dù Thẩm Phương Dục nói mấy câu đó khiến Giang Tự rất sướиɠ nhưng cũng không cần đổ thêm dầu vào lửa nữa.

"Vậy, bác sĩ..." Mã Hạo cẩn thận hỏi: "Vợ tôi còn sống được bao lâu nữa vậy?"

"Nếu tiên lượng tốt không tái phát nữa thì cũng không khác gì người bình thường. Tiểu phẫu mà thôi." Giang Tự nói.

Ung thư cổ tử ©υиɠ giai đoạn đầu nghe có vẻ đáng sợ với bệnh nhân, nhưng mỗi ngày Tế Hoa tiếp nhận vô số bệnh nhân, phần lớn là những ca bệnh phức tạp hiếm gặp từ khắp nơi trên cả nước. So sánh với chuyện đó thì tình huống của Nguyễn Tú Phương quả thật chỉ có thể nói là "Tiểu phẫu" mà thôi.

"Thật hả?" Mã Hạo nửa tin nửa ngờ nhìn Giang Tự. Mặc dù nghe chị Thái nói nghe lạc quan nhưng gã vẫn lo lắng trong lòng. Rốt cuộc thì có mấy người bệnh ung thư mà khoẻ như vậm như chị Thái đâu, đa số người ta đều nói ung thư không trị được.

"Tôi nghe nói... ung thư không phải bệnh nan y hả? Trên tầng trên nhà chúng tôi có dì kia cũng bị ung thư, kiểm tra ra không tới 3 tháng là mất rồi." Gã càng nói càng nhỏ giọng, giống như sợ vợ gã cũng giống như vậy.

"Dự đoán bệnh tình và phân loại giai đoạn có liên quan với nhau. Vợ anh đến kiểm tra kịp thời, xem như trong cái rủi có cái may."

Do bị ảnh hưởng bởi các bộ phim truyền hình phóng đại nên rất nhiều người bệnh sẽ đánh đồng ung thư với bệnh nan y, trong đời sống thường ngày cứ nghe nói đến ung thư là biến sắc. Nhưng trên thực tế không phải cứ ung thư là không thể trị, kiểm tra ra càng sớm thì hy vọng chữa trị càng lớn, tỷ lệ sống sót sau 5 năm cũng sẽ càng cao.

Mặc dù cần có chút yếu tố may mắn nhưng đa số tình huống đều giống như Nguyễn Tú Phương vậy, đều có dự đoán bệnh tình lúc đầu không tệ.

"Vậy cậu... sẽ không ghi thù tôi đâu đúng không? Cậu sẽ phẫu thuật thật tốt cho cho vợ tôi đúng không?" Mã Hạo hỏi.

Giang Tự: "..."

"Được rồi, nếu anh không muốn bị cậu ấy ghi thù thì ít lắc lư trước mặt cậu ấy đi. Bác sĩ Giang không có nhiều thời gian ở đây tám chuyện với anh đâu." Thẩm Phương Dục nói.

Nói xong hắn trực tiếp tiễn Mã Hạo ra khỏi phòng làm việc. Kết quả vừa mới đóng cửa lại, Mã Hạo lại mở cửa ra, gã trịnh trọng khom người nói với Giang Tự: "Bác sĩ Giang, vợ tôi giao cho cậu."

Nghe nói hôm nay gã đã khóc lớn ăn năn một trận trước mặt vợ lúc kiểm tra, ồn ào đến mức bệnh nhân khác phải khiếu nại. Giang Tự nhìn lướt qua bóng dáng gã rời đi, lại dời mắt đến hộp canh lạnh ngắt trên bàn.

Tình cảm muộn màng luôn khiến người ta thấy xót xa, may mà Nguyễn Tú Phương vẫn còn đủ thời gian để đợi gã bù đắp.

"Cậu đó... nhìn lạnh lùng không dễ gần.." Thầm Phương Dục vòng đến bên cạnh Giang Tự.

"Không ngờ còn rất mềm lòng."

Giang Tự im lặng không nói chuyện.

"Chẳng qua mềm lòng thì cũng phải nộp phạt" Thẩm Phương Dục cầm một tờ giấy A4 màu vàng đưa cho Giang Tự.

Giang Tự nhìn tờ giấy A4 đó, trên đầu hiện lên ba sọc đen.

"Mới từ phòng hành chính lại đây, chị Tiểu Quách bảo tôi đưa hoá đơn nộp phạt cho bác sĩ Giang đó. Sẵn tiện thỉnh ngài đây đi xem bảng thông báo."

Trên bảng thông báo của khoa phụ sản bệnh viện Tế Hoa phụ thuộc đại học y A dán hai tờ thông báo đồng đều ngay ngắn. Giang Tự và Thẩm Phương Dục một trái một phải, cùng nhau xuất hiện nghiêm chỉnh trên bảng thông báo.

Bên trái là tờ phê bình Giang Tự ẩu đả với người gây rối bệnh viện, bên phải là tờ khen ngợi Thẩm Phương Dục đã dùng cách thức hợp lý hợp pháp ngăn chặn tình trạng gây rối y tế.

Thẩm Phương Dục lật trang giấy trắng trên bảng thông báo, đọc lại đoạn cuối: "Không thể dùng bạo lực khống chế bạo lực. Mong các vị đồng nghiệp, đặc biệt là bác sĩ Giang Tự noi gương bác sĩ Thẩm Phương Dục, tích cực chủ động học tập bác sĩ Thẩm Phương Dục nên xử lý tình huống gây rối y tế một cách chính xác như thế nào."

Giang Tự trừng hẳn một cái, thẳng tay xé tờ giấy kia xuống, lộ ra hoá đơn nộp phạt bên dưới. Giang Tự đọc lên từng câu từng chữ trên giấy: "Bác sĩ Thẩm Phương Dục dùng bạo lực làm hư của công, phạt 200 tệ."

Thẩm Phương Dục nghe vậy lấy một tờ hoá đơn nộp phạt giống vậy trong túi áo blouse ra, lấy keo dán dán lên bảng thông báo, mở miệng chống đối: "Bác sĩ Giang Tự dùng bạo lực đả thương người gây rối y tế, phạt 200 tệ."

Hai người cuồng bạo lực liếc nhau một cái.

"Thẩm Phương Dục."

"Hum?"

"Tờ giấy của cậu không phải tôi dán."

"Tôi biết mà. Chị Tiểu Quách không rảnh, tôi vừa lúc ghé qua nên mang lại đây dán lên giúp chỉ đó. Cậu xem cậu không dán giúp tôi mà tôi còn dán giúp cậu đây nè. Có phải tôi rất tri kỷ không?" Thẩm Phương Dục nói.

Không biết có tri kỷ hay không mà Giang Tự chỉ muốn lấy keo dán cái miệng Thẩm Phương Dục lại thôi.

Hai tờ hoá đơn nộp phạt trên bảng thông báo trông vô cùng xứng đôi dưới ánh đèn. Thẩm Phương Dục khoanh tay nhàn nhã thưởng thức tác phẩm của mình và sắc mặt của Giang Tự. Sau đó hắn cất keo dán, lại lấy một hoá đơn nộp phạt ra quơ quơ trước mặt Giang Tự.

Thường phòng hành chính đều sẽ in 2 hoá đơn nộp phạt, một cái đưa cho người bị phạt, một cái dán trên bảng thông báo.

Lúc này một hoá đơn đang trong tay Giang Tự, một cái dán trên bảng thông báo. Giang Tự tái mặt hỏi: "Vì sao cậu còn một tờ nữa vậy?"

"Tôi xin chị Tiểu Quách thêm một tờ đó." Thẩm Phương Dục nháy mắt với Giang Tự: "Nói tôi muốn giữ làm kỷ niệm."

"Đưa tôi." Giang Tự xoè tay trước mặt hắn.

Thẩm Phương Dục gấp tờ hoá đơn ngay ngắn chỉnh tề rồi nhét vào túi trước mặt Giang Tự: "Không đưa, cho cậu tức chết."

Giang Tự: "."

Đàn ông bình thường có phải đến chết vẫn còn trẻ con hay không Giang Tự không biết. Nhưng anh cảm thấy Thẩm Phương Dục không còn trẻ trâu như học sinh cấp 2 nữa, mà là học sinh mẫu giáo thì đúng hơn.

Giang Tự hít sâu một hơi nói với Thẩm Phương Dục: "Không ấy thì cậu cứ đi hâm canh cho tôi đi thì hơn"