Bác Sĩ Giang Anh Ấy Mang Thai Con Của Oan Gia

Chương 28.3: Có khi nào con gái chúng ta muốn giữ tôi lại không?

Giang Tự mím chặt quai hàm, thở dài một hơi nói: "Xem tình hình đã."

Cơn đau tới vừa nhanh vừa mạnh vừa bất ngờ, nhưng hiện tại đã có chút giảm bớt. Giang Tự vẫn giữ nguyên tư thế cúi gập chân có thể làm giảm bớt cơn đau. Nếu bây giờ di chuyển đột ngột hoặc thay đổi tư thế thì ngược lại có thể dẫn đến hậu quả khó lường hơn.

Hơn nữa vì đứa bé không thể giải thích được trong bụng anh nên bây giờ anh cũng không tiện đi bất kỳ bệnh viện nào. Bệnh viện khu vực này đều có bạn học của anh, mặc dù không chắc sẽ gặp trúng ca trực của bọn họ, nhưng chẳng may gặp phải thì Giang Tự cảm thấy bản thân có thể từ biệt thế giới xinh đẹp này rồi.

Thẩm Phương Dục rất nhanh đã hiểu ra được lo lắng của Giang Tự, hắn không nói gì nên Giang Tự cũng tùy ý để Thẩm Phương Dục massage bụng cho mình, khẽ nhíu mày.

Thẩm Phương Dục hỏi: "Đau do co thắt hả?"

Giang Tự gật gật đầu.

Sắc mặt Thẩm Phương Dục hơi trầm xuống: "Có phải do co thắt đường ruột không?"

"Giống." Giang Tự không còn chút sức lực nào nên chỉ trả lời có một chữ.

"Bánh đúc có vấn đề hả?" Thẩm Phương Dục lo lắng tự mình chẩn bệnh trong chốc lát, sau đó lại nói: "Chắc chắn là do cậu ăn quá nhiều."

Giang Tự: "..."

"Cậu thật là, không biết một vừa hai phải à!"

Thẩm Phương Dục vừa massage bụng cho Giang Tự vừa lái phải cằn nhằn, giống như người trước mắt là người bệnh của hắn vậy: "Vốn dĩ cái món này không dễ tiêu hoá rồi, cậu lâu lâu lại ăn uống lung tung vậy dạ dày cũng không chịu nổi... Này Giang Tự.."

Hẳn đang nói đột nhiên nhớ tới gì đó: "Có phải cậu thường xuyên bỏ bữa sáng không?"

Giang Tự giả vờ không nghe thấy nhưng Thẩm Phương Dục vẫn không chịu buông tha, bắt đầu niệm chú giống như Đường Tăng bắt được cảnh Tôn Ngộ Không gϊếŧ chết yêu quái Bạch Cốt Tinh giả làm con người vậy: "Cậu sao vậy hả? Cậu nói coi cậu là bác sĩ mà không biết tự chăm sóc bản thân mình cho tốt à?! Chưa nói đến bệnh về bao tử, cậu có biết không ăn sáng sẽ rất dễ bị sỏi mật không?"

"Không có tư liệu chứng minh..."

Bây giờ Giang Tự thật sự không có sức biện luận với Thẩm Phương Dục, đợi anh khoẻ rồi chắc chắn anh sẽ cầm tư liệu ném vào mặt hắn, nói với hắn không có căn cứ chứng minh việc bỏ ăn sáng có liên quan với bệnh sỏi mật. Phẩm chất quan trọng nhất của một bác sĩ chuyên nghiệp là không tin lời đồn, không truyền lời đồn.

"Cậu đừng hở tí cái là tư liệu tư liệu! Tôi nói cho cậu nghe không ăn sáng sẽ có hại như nào. Ví dụ như..." Thẩm Phương Dục nói.

Giang Tự giơ tay lên đặt bên môi, yếu ớt "suỵt" một tiếng. Anh chỉ chỉ bụng, hai tay che lỗ tai lại: "Đau.."

Giọng nói Thẩm Phương Dục đột nhiên im bặt, hắn do dự nhìn Giang Tự một cái, sau một lúc lâu mới "chậc" một tiếng, nhưng cuối cùng vẫn ngoan ngoãn im miệng.

Trong phòng ngủ của Giang Tự có một cái cửa sổ lồi*, ánh trăng bên ngoài xuyên qua cửa kính chiếu vào phòng. Bởi vì ở tầng cao nên tầm nhìn rất tốt.

Hai vị bác sĩ ban ngày gặp mặt là đánh nhau hiện tại lại ngồi im dựa vào mép giường, sự im lặng bao trùm hai người họ. Một người cau mày, một người chuyên nghiệp giúp người kia xoa bụng, trong phòng chỉ còn lại âm thanh ma sát giữa vải vóc vang từng tiếng sột soạt.

Hoà bình hiếm thấy.

Không biết qua bao lâu, cơn đau trên người Giang Tự mới hoàn toàn biến mất. Anh liếʍ liếʍ đôi môi hơi khô, Thẩm Phương Dục nhìn qua lại muốn mở miệng.

Lòng Giang Tự còn sợ hãi mà nhìn hắn chằm chằm, sau đó nghe Thẩm Phương Dục nói: "Tôi đi lấy cho cậu ly nước nhé?"

Giang Tự thở phào nhẹ nhõm một hơi, hơi áy náy vì đã vô tình ác ý phỏng đoán hẳn. Anh vươn tay chỉ chỉ cái tủ đầu giường: "Cái ly đẳng đó đó."

Thẩm Phương Dục nhìn theo ngón tay Giang Tự, phút chốc hơi choáng váng.

Hai lần vừa rồi đi vào phòng ngủ của Giang Tự hắn đều quá nóng lòng cho nên không có nhìn kỹ phòng ngủ của anh. Bây giờ Thẩm Phương Dục mới phát hiện, phòng ngủ của Giang Tự và những phòng khác khác biệt quá nhiều.

Nếu không phải Giang Tự đang nằm đây thì hắn tuyệt đối không tin đây sẽ là phòng ngủ của Giang Tự.

Trên tủ đầu giường bày đầy đồ lặt vặt bừa bãi lung tung, chăn gối trên giường thì lộn xộn. Gối đầu thì một cái đằng đông một cái đằng tây, quần áo vung vãi đầy trên sô pha nhỏ và mép giường, còn có một cái khăn quàng cổ quẩn quanh bàn ủi nữa chú.

Điều lạ lùng nhất là trong phòng ngủ của Giang Tự có rất nhiều đồ chơi nhồi bông, khiến cho căn phòng vốn dĩ không quá bừa bộn lập tức biến thành ổ chó.

"Một người đàn ông như cậu mà để nhiều đồ chơi nhồi bông

trong phòng ngủ vậy làm gì?" Thẩm Phương Dục khó khăn mọi

một cái ly ra từ bên cạnh con gấu Teddy bằng bông. Sau đó

hắn phát hiện trên giường Giang Tự vậy mà còn một con thỏ

bông với hai lỗ tai cực lớn màu hồng phấn nữa.

"Cậu đừng nói với tôi lúc ngủ cậu phải ôm nó nha." Trong mắt Thẩm Phương Dục đầy vẻ ghét bỏ.

Giang Tự ung dung vẫy vẫy tay với hắn: "Đưa con thỏ cho tôi."

Con thỏ thoạt nhìn có hơi cũ, chắc là đã rất nhiều năm rồi. Thẩm Phương Dục đưa con thỏ cho Giang Tự, sau đó nhìn thấy

Giang Tự ôm con thỏ vào trong lòng rồi dựa vào tường.

"Cái này không phải thú nhồi bông bình thường, đây là đối tượng phẫu thuật đầu tiên của tôi đó."

"Mẹ tôi nói hồi tôi còn nhỏ cực kỳ thích đồ chơi nhồi bông, đặc biệt là thích nhất mổ bụng chúng ra rồi may lại. Khi đó bọn họ cảm thấy sau này chắc chắn tôi muốn làm bác sĩ, vì đề cổ vũ sở thích của tôi nên mới mua rất nhiều đồi chơi nhồi bông cho tôi đấy."

Vừa mới trải qua cơn đau nên nhìn Giang Tự có yếu ớt hơn so với ngày thường một chút, cả giọng nói cũng nhỏ nhẹ hơn. Âm thanh yếu ớt trôi nổi cộng với nội dung anh nói ra chính là hiện trường phim ma luôn rồi.

Thẩm Phương Dục: "..."

Hắn nhìn quanh toàn bộ đồ chơi nhồi bông trong phòng một lần nữa, những con búp bê nhỏ mới nãy trông còn ngây thơ hiền lành hiện tại đã thêm chút quỷ dị. Từng đôi mắt đen nhánh mỉm cười nhìn hắn chăm chú, khiến Thẩm Phương Dục cảm thấy sống lưng chợt lạnh.

Giang Tự thu hết vẻ mặt của hắn vào đáy mắt, hiếm khi anh lộ ra sắc mặt vui vẻ vì nói dối bỡn cợt người đối diện thành công.

Giang Tự nhìn Thẩm Phương Dục lại thay đổi về vẻ mặt bình tĩnh như trước khi anh bịa chuyện, vuốt vuốt lỗ tai con thỏ nhắc nhở một câu: "Nước."

"À.. xém chút quên mất!"

Thẩm Phương Dục cầm ly ra khỏi phòng ngủ rót cho Giang Tự ly nước, thử thử độ ẩm. Có lẽ nước ấm đã làm ý thức hắn ấm áp theo, lúc đi vào phòng ngủ Giang Tự lần nữa thì cảm giác lạnh sống lưng của hắn cũng biến mất. Thẩm Phương Dục đưa nước cho Giang Tự, anh uống hai ngụm rồi để cái ly vào trong đống "tàn tích" trên tủ đầu giường.

"Tôi thật sự không thể tưởng tượng ra bác sĩ Giang mỗi ngày đều ăn mặc tỉ mỉ, áo sơ mi luôn luôn không nhìn thấy một nếp nhăn, nút áo luôn luôn cài ngay ngắn lại bò ra từ cái ổ chó như này."

Giang Tự khó hiểu nhìn hắn: "Vậy cậu nghĩ phòng ngủ của tôi phải như thế nào?"

Thẩm Phương Dục nghĩ nghĩ: "Chăn gấp thành hình đậu hũ, ga trải giường phẳng phiu, tủ đầu giường sạch sẽ không có một hạt bụi. Bầu không khí lạnh lùng nghiêm cẩn... Giống kiểu cảm giác không có ai ở vậy đó."

"Cái cậu nói không phải là phòng ngủ." Giang Tự liếc hắn: "Mà là nhà xác."

"..." Nghe cũng có lý lắm!

"Cậu lấy cái điện thoại dự phòng trong ngăn kéo giùm tôi cái. Sẵn nhét thẻ sim tôi vào luôn đi." Giang Tự nói.

Thẩm Phương Dục nhìn anh, hắn biết Giang Tự đang sợ buổi tối có người gọi anh đến bệnh viện. Đôi khi tuy không phải ca trực nhưng năng lực càng cao thì trách nhiệm càng lớn, trong trường hợp yêu cầu khẩn cấp cho cuộc đại phẫu thì bác sĩ trực đêm vẫn sẽ tìm bọn họ.

Hắn giúp Giang Tự đổi sim, đặt điện thoại bên cạnh gối: "Đêm nay nếu bệnh viện gọi tìm cậu thì cứ để tôi đi. Cậu nghỉ ngơi cho tốt đi."

Giang Tự thả lỏng toàn thân, cảm giác khó chịu trong người đã giảm bớt. Anh kiểm tra trạng thái cuộc gọi của điện thoại dự phòng một chút, sau đó nói với Thẩm Phương Dục: "Người nào nói không thèm trực đêm giúp tôi nữa ấy nhỉ?"

Thẩm Phương Dục mặt không đổi sắc, không hề chột dạ nói: "Ai bất lịch sự vậy?"

Giang Tự lẳng lặng nhìn hắn một lúc, sau đó thong thả ôm con thỏ bò lên giường, chui vào cái chăn màu xám nhạt.

"Tắt đèn."

Thẩm Phương Dục sửng sốt, không thể tin được nói: "Tôi ngủ ở đây hả?"

Giang Tự trở mình làm như không nghe thấy. Sau một lúc lâu, mãi đến khi Thẩm Phương Dục tắt đèn nằm xuống rồi Giang Tự mới nhẹ nhàng "ừ" một tiếng.

"Vậy... buổi tối nếu cậu có chuyện gì hoặc thấy khó chịu thì lấy nó đập tôi, chắc chắn tôi sẽ tỉnh." Thẩm Phương Dục chỉ con thỏ trong lòng ngực Giang Tự nói.

Im lặng một lúc, Giang Tự đang đưa lưng về phía Thẩm Phương Dục mới lên tiếng: "Tôi biết rồi."

Ánh trăng dịu nhẹ, phòng ngủ im ắng, chăn đệm dưới người cũng rất mềm mại nên Thẩm Phương Dục rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.

Không biết có phải do lăn lộn cả đêm quá mệt mỏi hay không, hay là do Thẩm Phương Dục ngủ ở chỗ có thể nhìn thấy toàn bộ đồ chơi nhồi bông trong phòng, mà lúc hắn nửa mê nửa tỉnh lại thoáng thấy một đứa bé ngồi trên đầu giường. Có bóng đêm che phủ nên hắn không thể thấy mặt đứa bé, chỉ có thể nhìn thấy động tác của nó mà thôi.

Đứa bé cầm một cái kéo sắc bén phản chiếu sáng loá dưới ánh trăng, Thẩm Phương Dục kinh hoảng nhìn đứa bé vừa cắt nát bụng búp bê nhồi bông vừa cười quỷ dị.

Sau đó những con búp bê nhồi bông khác cùng nhau cười rộ lên, vừa cười vừa vây quanh Thẩm Phương Dục, càng lúc càng gần.

"Đệt mẹ!"

Thẩm Phương Dục sợ hãi chửi thề một tiếng, sau đó hắn tỉnh dậy khỏi giấc mơ. Đám búp bê nhồi bông bên mép giường trông có hơi đáng sợ trong đêm tối, Thẩm Phương Dục theo bản năng nhìn Giang Tự.

Giang Tự ngủ rất sâu, có thể là do trong giấc mơ lăn qua lăn lại nên lúc này đang đối mặt với hắn.

Lúc Giang Tự ngủ, cả khuôn mặt đều vùi dưới lớp chăn mềm mại, mái tóc xoã xuống che khuất nửa mắt nên trông anh rất dịu dàng, không hề giống búp bê ma trong mơ chút nào.

Thẩm Phương Dục nhìn Giang Tự như vậy, nhịp tim vừa nãy còn đập như trống dồn cũng từ từ ổn định lại, cả tâm tư cũng trở nên bình tĩnh.

Hắn không biết bản thân đã nhìn chằm chằm Giang Tự bao lâu. Một lúc sau Giang Tự đột nhiên nói mớ, Thẩm Phương Dục không nghe rõ vô thức hỏi lại: "Cậu nói cái gì?"

Hắn nhích về phía trước một chút, tựa vào giường Giang Tự.

Tay chống bên gối Giang Tự đưa tai lại sát miệng anh, đợi cả buổi mà Giang Tự cũng chỉ lẩm bẩm mấy chữ không rõ nghĩa mà thôi.

Thẩm Phương Dục cười cười, nói nhỏ: "Tôi nói chuyện với người ngủ chi trời."

Đang định quay lại ngủ tiếp thì người trước mắt nhúc nhích một chút, mu bàn tay hắn nóng lên. Thẩm Phương Dục vô thức nhìn sang, hắn thấy Giang Tự ôm con thỏ cũ kia trong ngực, một tay vươn ra khỏi chăn đặt lên bàn tay hắn đang chống ở mép giường.

Tim Thẩm Phương Dục lỡ một nhịp.

Sau đó hắn nghe Giang Tự đang ngủ mơ màng nhắc lại câu nói mở mà hắn vừa không nghe được: "Thẩm Phương Dục ngu ngoc."

"..." Thầm Phương Dục vô cảm rút tay về, chui lại vào chăn.

Còn không bằng đừng nghe!

Sáng hôm sau, lúc Giang Tư tỉnh dây đã thấy trên bàn ăn có sữa và bữa sáng, còn có cả cái điện thoại khốn khổ của anh hôm qua nữa.

Giang Tự đánh răng rửa mặt xong quay lại bàn ăn, anh lau mái tóc còn ướt nhìn thoáng qua điện thoại di động. Vết nứt trên đó đã biến mất, chắc là lúc Thẩm Phương Dục đi mua bữa sáng sẵn cầm đi sửa luôn.

Giang Tự bấm nút mở khoá, quả nhiên màn hình điện thoại sáng lên, sim điện thoại cũng đã được gắn lại, giao diện điện thoại vẫn còn ở khung tin nhắn của anh và Thẩm Phương Dục. Giang Tự yên lặng xoá hết mấy tin nhắn anh định gửi hôm qua, vừa lúc thấy Thẩm Phương Dục gửi tin nhắn tới: "Tôi đến bệnh viện trước đây."

Giang Tự chớp chớp mắt, vừa mới đặt điện thoại xuống thì nó lại vang lên.

Người gửi vẫn là Thẩm Phương Dục: "Tôi mua đồ ăn sáng rồi đó. Cậu ăn xong nhớ chụp hình gửi cho tôi, tôi muốn kiểm tra."

Giang Tự: "..."

Người lấy lông gà làm mũi tên ít nhiều gì còn có lông gà, Thẩm Phương Dục lấy tự tin ở đâu mà muốn kiểm tra anh?

Giang Tự "xì" một tiếng, không trả lời tin nhắn của Thẩm Phương Dục, tầm mắt lại rơi vào bữa sáng hẳn mua về.

Ly thuỷ tinh trong suốt đựng sữa bò vừa ẩm, trứng chiên vàng vàng cam cam trông rực rỡ lạ thường dưới ánh mặt trời. Chắc là sợ anh sẽ ngán nên bênh cạnh còn có một chén salad rau củ nhỏ màu xanh tươi mát.

Còn rất đẹp đó chứ.

Giang Tự nhìn điện thoại, rồi nhìn bữa sáng.

Ăn một miếng... ăn một miếng thôi.

Vì thế anh mắt nhìn mũi mũi nhìn tim cầm đũa lên.

Đương nhiên, cho dù ăn xong rồi anh cũng tuyệt đối không chụp hình gửi cho Thẩm Phương Dục đâu.