Bác Sĩ Giang Anh Ấy Mang Thai Con Của Oan Gia

Chương 11: Lựa chọn

Đường Khả nghiêm túc nghi ngờ, nếu cậu ta nhắn mười chữ "Giang Tự mang thai con của Thẩm Phương Dục" vào nhóm tám năm lâm sàng của bọn họ thì chắc chắn sẽ nhận được những dấu chấm hỏi đếm hoài không hết cùng với tin nhắn ân cần hỏi thăm "trạng thái tinh thần" của cậu ta. Nói không chừng những bác sĩ làm ở khoa thần kinh còn đi suốt đêm tới để hốt cậu ta đi nữa.

Đường Khả đỡ cái eo té đau, từ từ đứng lên, bất mãn nhìn Giang Tự: "Cậu lừa tôi đúng không? Lời lúc trước tôi kể với cậu top 3 nói chỉ là nói đùa thôi, cậu đừng có làm thật nha."

Giang Tự để tài liệu xuống, khoanh tay hơi ngẩng đầu nhìn Đường Khả đang chống tay trên mặt bàn: "Nếu tôi nói với cậu bọn tôi uống say mới lăn giường với nhau thì cậu tin không?"

"Tin!" Đường Khả chắc chắn nói.

"Nếu không thì tôi cũng chả nghĩ ra được lý do gì để hai người ngủ với nhau."

Giang Tự hít sâu một hơi: "Đi thôi, tôi mời cậu ăn cơm."

Mãi đến khi hai người ngồi vào trong nhà hàng, Đường Khả vẫn không thể bình tĩnh lại nổi. Cậu ta dựng thực đơn lên che lén nhìn Giang Tự từ trên xuống dưới. Giang Tự im lặng chịu đựng ánh mắt Đường Khả một lúc lâu, cuối cùng nâng mắt lên cản ánh mắt cậu ta nói: "Đừng nhìn nữa, tôi không có bị điên."

"Vậy cậu định làm sao bây giờ đây?" Đường Khả thoạt nhìn giống như một bà mẹ nặng lòng vì con.

"Thẩm Phương Dục nhìn qua cũng không giống gay. Đệch, biết vậy năm đó bọn mình thiến cậu ta luôn cho rồi, để cho cậu ta khỏi làm cậu to bụng." Đường Khả phiền não.

Mặc dù Giang Tự rất muốn đồng ý với Đường Khả, nhưng cuối cùng chút lương tâm của bác sĩ cũng trỗi dậy, đè ép ý muốn hùa theo cậu ta.

"Vậy cậu có muốn nói với cậu ta không?" Đường Khả hỏi.

Giang Tự không có trả lời.

Anh cụp mi, chậm rãi vuốt ve cạnh bàn màu trắng sứ. Hiển nhiên anh còn chưa nghĩ ra nên làm gì mới tốt. Đây cũng là lý do Giang Tự nói nguồn gốc của đứa bé này cho Đường Khả biết.

Đường Khả là người có quan hệ thân thuộc đến độ có thể mặc chung cái quần, Giang Tự không cần phải giữ mặt mũi trước mặt cậu ta.

Nếu Giang Tự còn muốn đi làm ở bệnh viện thì không thể dùng lý do chân chính là phá thai này để xin nghỉ. Nhưng nếu giấu diếm tình hình của anh với những người khác thì càng khó xin nghỉ hơn.

Nếu không thể xin nghỉ thì cũng chỉ có thể trực tiếp từ chức. Nhưng nếu Giang Tự thật sự từ chức thì chắc Thẩm Phương Dục sẽ đốt pháo ba ngày ba đêm quanh phần mổ tổ tiên nhà hắn để ăn mừng quá. Nói không chừng Thẩm Phương Dục còn nghĩ rằng Giang Tự bị hắn ép đến từ chức nhận thua nữa.

Tưởng tượng ra khuôn mặt khoe khoang của Thẩm Phương Dục mà Giang Tự đen mặt.

"Bản lĩnh giao tiếp với lãnh đạo của Thẩm Phương Dục giỏi hơn cậu nhiều. Cậu kêu cậu ta suy nghĩ nói không chừng cậu ta có thể tìm được biện pháp vẹn cả đôi đường đó." Đường Khả nói.

"Còn nữa, chuyện này cũng có trách nhiệm của Thẩm Phương Dục, cậu không cần phải chịu áp lực một mình như vậy."

Nếu không phải có ai cầm dao kề cổ thì Giang Tự thật sự không muốn nói chuyện này với Thẩm Phương Dục tí nào. Chuyện này nói ra chính bản thân anh còn không tin được mà.

Tiểu thuyết mang thai chạy xuất hiện là có lý do cả. Dù trốn tránh rất xấu hổ nhưng cũng rất hữu dụng.

Giang Tự nâng gọng kính, nói: "Tôi sẽ suy nghĩ."

Giang Tư đưa mắt nhìn điện thoại. Trước khi đi ăn anh đã gửi một email cho tiến sĩ Kenn nhưng đến bây giờ vẫn chưa có hồi âm.

Mặc dù biết rõ do trái múi giờ, với cả người ta cũng là một trong số những người đứng đầu tiếng tăm lừng lẫy trong lĩnh vực này nên không có khả năng trả lời mail sớm như vậy, nhưng Giang Tự vẫn không nhịn được thấy hơi khó chịu.

Lúc trước khi gửi luận văn anh cũng không thường xuyên check mail như vậy.

Đường Khả nhìn hành động của Giang Tự, đắn đo nói: "Nếu tiến sĩ Kenn đồng ý chia sẻ phương pháp giải phẫu hoàn thiện và video cho cậu thì tôi có thể giúp cậu sắp xếp phòng mổ ở bệnh viện bọn tôi. Nhưng mà người mổ chính... cậu định tìm ai làm vậy?"

Giang Tự cất điện thoại, tự nhiên không muốn nói chuyện với Đường Khả cho lắm.

Đại khái là vì mỗi câu Đường Khả nói tối nay đều như đâm dao vào tim anh, mỗi câu đều là những vấn đề khó giải quyết nhất của Giang Tự. Thật sự rất khó để không khiến cho người nghe phải che lỗ tai, bắt đầu nảy sinh suy nghĩ chạy trốn.

Ca phẫu thuật này là trường hợp đầu tiên trong nước, bác sĩ phẫu thuật lành nghề nhưng không rành về phụ sản chưa chắc đã dám làm. Còn nếu nói về khoa phụ sản thì bệnh viện Tế Hoa đã là bệnh viện phụ sản đứng đầu cả nước rồi. Nếu đến bệnh viện khác làm thì Giang Tự lại không yên tâm.

Nhưng Giang Tự cũng không thể tìm người ở bệnh viện phụ sản Tế Hoa đến làm được, ở đó toàn là đồng nghiệp gặp nhau mỗi ngày. Chưa nói đến chuyện mất mặt cỡ nào, chỉ riêng trình độ thôi thì Giang Tự cũng hiểu rõ, những đồng nghiệp đó không đủ trình độ kỹ thuật để thử thách với loại phẫu thuật này. Rất ít người có can đảm và quyết tâm làm "người đi đầu."

Chuyện này cũng không trách người khác được, cho dù có một người bệnh tình huống giống Giang Tự xuất hiện trước mặt anh thì Giang Tự cũng sẽ phải suy nghĩ thật kỹ xem có nên làm hay không.

Người có thể khiến Giang Tự công nhận năng lực, lại có can đảm thì chỉ có một người. Nhưng cố tình người đó lại là người anh không muốn nói đến nhất.

"Vẫn nên tìm Thẩm Phương Dục thôi." Đường Khả nói thẳng cái tên trong lòng Giang Tự.

Giang Tự nhéo mi tâm.

"Mặc dù nhìn cậu ta không đứng đắn nhưng cậu ta có năng lực. Chuyện đến nỗi này nếu cậu còn cố giấu thì chỉ có hại cho cậu thôi. Hai người đã ngủ với nhau rồi, để cậu ta phá thai cho cậu thì sao? Nếu cậu ta không chịu làm thì cậu đến Ban thanh tra kỷ luật báo cáo cậu ta trêu nam ghẹo nữ, là Trần Thế Mỹ* thời hiện đại"

Giang Tự: "..."

Giang Tự không bị Thẩm Phương Dục chọc tức chết thì cũng bị Đường Khả nói tức chết.

Thậm chí Giang Tự còn nghi ngờ có phải vì mình không thích nói chuyện nên những người xung quanh mới toàn kiểu không nói tiếng người không.

Đồ ăn được dọn lên, Giang Tự thẳng tay gắp cái đùi gà lớn nhất trong nồi bỏ vào chén Đường Khả. Đường Khả còn muốn nói gì đó, Giang Tư đã giơ ngón trỏ lên đặt trên môi: "Suỵt, ăn cơm đi."

Nhưng mới ăn được mấy miếng Giang Tự đã buông đũa xuống. Cảm giác buồn nôn mệt mỏi do mang thai luôn xuất hiện chẳng phân biệt dịp nào. Giang Tự nhìn một bàn đồ ăn màu sắc tươi đẹp mà không có chút thèm ăn nào.

Mang thai đúng thật rất mệt.

Từ khi mới sinh đến nay Giang Tự không có mắc bệnh gì nặng, dù cảm sốt cũng rất ít bị. Trước đây cơ thể anh luôn tràn trề sinh lực, chống đỡ cho anh làm việc và học tập liên tục.

Nhưng bây giờ Giang Tự cảm thấy năng lượng trong người mình đang bị bào mòn, cả người không khoẻ giống như điện thoại bị cưỡng chế tắt máy, thường xuyên khiến anh cảm thấy chán nản.

Mặc dù rất muốn giả làm đà điểu nhưng Giang Tự không thể không suy nghĩ đến lời Đường Khả nói.

Giang Tự đang mắc kẹt trong vòng xoáy, sẽ bị ảnh hưởng bởi đủ chuyện mà mang theo những cảm xúc cùng định kiến. Nhưng Đường Khả là người bên ngoài, sẽ nhìn rõ vấn đề hơn so với anh.

Giang Tự im lặng một lát, anh cũng không chắc chắn sau khi nói chuyện này với Thẩm Phương Dục sẽ xảy ra chuyện gì. Thậm chí không biết phải đối mặt với Thẩm Phương Dục thế nào sau khi nói thẳng. Nhưng Đường Khả nói đúng, cho dù là phá thai hay sinh đứa bé này ra Giang Tự đều chỉ muốn gánh vác một mình, nhưng sẽ chỉ làm mọi thứ trở nên tệ hơn thôi.

Giang Tự là người có yêu cầu rất cao với bản thân, anh rất khó chịu khi hiệu suất công việc của mình giảm xuống. Bởi vì đứa bé ngoài ý muốn này, bất kể là chủ động hay bị ép thì Giang Tự cũng đã trả giá quá nhiều sức lực rồi.

Nếu cứ tiếp tục để vậy thì hậu quả có thể không chỉ là mất mặt với mọi người thôi đâu.

Thôi, Giang Tự nghĩ. Binh tới tướng chặn nước dâng xây bờ, chỉ cần mình không xấu hổ thì người xấu hổ sẽ là người khác.

Vì vậy Giang Tự hít sâu một hơi, bấm mở khung chat với Thẩm Phương Dục, gửi đi một câu: "9h tối nay tôi đợi cậu ở phòng làm việc."

-----------------

*Trần Thế Mỹ: (tra nam đời đầu :))) Trần Thế Mỹ xuất thân vốn là một thư sinh nghèo khó tại vùng Hồ Nam, có cha mẹ nghèo khó, anh ta kết hôn với Tần Hương Liên (Gia) và có hai đứa con. Tần Hương Liên hết lòng dốc sức làm lụng cho Trần Thế Mỹ ăn học. Sau đó Trần Thế Mỹ lên kinh thi cử và đỗ trạng nguyên. Công chúa thấy Thế Mỹ sáng sủa và muốn kết hôn. Tân khoa trạng nguyên Trần Thế Mỹ tài học xuất chúng, được thái hậu yêu quí và chiêu làm phò mã, cả nước cùng ăn mừng.

Trần Thế Mỹ vì đỗ trạng nguyên mà được tung hộ, tâng bốc và đã chán cảnh nghèo khổ nên muốn ruồng bỏ quá khứ, chối bỏ vợ con. Lúc này Tần Hương Liên dẫn hai người con lên kinh tìm chồng, trước đó cha mẹ của Trần Thế Mỹ vì quá già yếu nghèo khó nên mất, trước khi mất dặn Hương Liên lên tìm chồng trở về quê.

Thôn phụ Tần Hương Liên mang theo hai đứa con là Xuân Ca và Đông Muội vượt ngàn dặm đến kinh thành tìm chồng. Vốn là phò mã nên Trần Thế Mỹ đã không nhận vợ con và sai người đuổi họ đi vì sợ tội "Trùng hôn" (đã kết hôn rồi lại kết hôn lần nữa khi chưa hủy hôn ước nhất là dám lừa dối công chúa là chưa có vợ).

Tần Hương Liên uất ức nên chặn kiệu của Bao Chửng đệ đơn kêu oan. Được sự giúp đỡ của Triển Chiêu, cô tới được công đường nhờ Bao chửng phán xét. Trần Thế Mỹ biết chuyện liền phái Hàn Kỳ gϊếŧ hại ba mẹ con để gϊếŧ người diệt khẩu nhưng không thành. Hàn Kỳ cũng ăn năn những việc mình đã làm và tự kết liễu mình rồi đưa đạo đồng vốn là vật trong phủ Phò mã cho Tần Hương Liên làm vật chứng để tố cáo tội ác của Trần Thế Mỹ.

Bao Chửng triệu Trần Thế Mỹ tới công đường Khai Phong hỏi tội rồi kết án và cho đao phủ xử chém. Trần Thế Mỹ ỷ vào sự che chở của vợ và thái hậu Lý thị (người mà trước đó đã nhờ Bao Thanh Thiên giải oan cho mình trong vụ án Linh miêu đánh tráo thái tử) gây áp lực đòi tha hắn. Tuy nhiên, Bao Công cùng với các cộng sự của mình kiên quyết xử chém, thậm chí ông cùng với các cộng sự cởi mũ quan và đưa Thế Mỹ lên Long đầu trảm xử chém.