Bác Sĩ Giang Anh Ấy Mang Thai Con Của Oan Gia

Chương 6: Cậu không mang thai đó chứ

Hai tháng sau.

Màn hình lớn trong phòng họp đang trình chiếu một slide cuối cùng, Thẩm Phương Dục cầm bút laser cười nói: "Đây chính là toàn bộ báo cáo của tôi, mọi người có câu hỏi gì không?"

Trưởng khoa Thôi nói vài câu, sau đó nói với những người tham dự khác: "Cách thắt động mạch tử ©υиɠ sau khi mổ lấy thai Thẩm Phương Dục nói rất tốt. Mọi người có suy nghĩ gì có thể nói thử xem."

Ánh mắt mọi người đều tập trung vào một người ngồi phía trước, gần như tất cả đều ngầm hiểu mà không nói ra.

"Nhìn tôi làm gì?"

Nhận ra được ánh mắt từ bốn phía bắn lại đây, Giang Tự nhướng mắt khó hiểu. Anh hoàn toàn không biết quá khứ chiến nhau như gà chọi của anh với Thẩm Phương Dục đã tạo thành nỗi bi thương khắc sâu với đồng nghiệp cỡ nào.

"Bác sĩ Giang, anh... không có gì muốn nói thiệt hả?" Bác sĩ điều trị viên cạnh chọt chọt anh, muốn nói lại thôi.

Mỗi lần Thẩm Phương Dục hoặc Giang Tự làm báo cáo, hai người đều có thể phân tích cặn kẽ rồi quăng cho đối phương một đống vấn đề. Nếu không thể hiểu rõ ca bệnh hoặc báo cáo thì căn bản không chịu nổi thế công của đối phương.

Cho nên mọi người đều tự hiểu cuộc họp hôm nay sẽ lại kéo dài vô tận.

Nhưng Giang Tự lại chỉ xoay bút một cái, sau đó nói với Thẩm Phương Dục: "Thứ năm tuần trước, thành phố C đã đồng loạt đưa tin về ca mổ thắt động mạch tử ©υиɠ sau khi mổ lấy một đôi song thai, cậu có thể bổ sung thêm."

Giang Tự nói xong liền đóng sổ ghi chép lại, kẹp bút lên bìa sổ, dáng vẻ không còn lời gì để nói.

Ngay cả Thẩm Phương Dục trên bục cũng bối rối.

Trưởng khoa Thôi nhìn Giang Tự một cái, sau đó nói: "Vậy cuộc họp hôm nay kết thúc ở đây. Còn nữa, buổi hội thảo giao lưu học thuật ở tỉnh H mà mọi người đang quan tâm..." Ánh mắt bà nhìn qua nhìn lại giữa Giang Tự và Thẩm Phương Dục, sau đó dừng trên người Thẩm Phương Dục.

"Phương Dục, em chuẩn bị đi, dẫn theo vài người đi cùng với cô."

Mỗi lần tan họp, trưởng khoa Thôi sẽ rời đi trước tiên. Bà vừa đi, phòng họp đã ồn ào hẳn lên.

Hội thảo trưởng khoa Thôi nhắc tới được xem như hội thảo giao lưu học thuật đứng đầu khoa phụ sản, gần như những người đứng đầu trong lĩnh vực này từ các quốc gia khác đều sẽ đến đây. Năm nay tỉnh H được chọn làm nơi tổ chức, đại học y A bên này cũng nhận được thư mời.

"Hội thảo này cậu và bác sĩ Giang tranh giành lâu rồi đúng không? Tôi nhớ hai tháng trước hai người đều xin trưởng khoa để được đi theo."

Bạn bè và học sinh của Thẩm Phương Dục vui hớn hở. Một mặt là vui cho Thẩm Phương Dục, mặc khác thì vui vì bản thân cũng có thể có cơ hội đi cùng. Thẩm Phương Dục chọn người chắc chắn chọn ở tổ mình rồi.

"Cà phê sáng mai của mọi người tôi bao nhá." Thẩm Phương Dục nói với người trong tổ của mình.

"Nhớ đến văn phòng của tôi lấy đấy."

Sau đó hắn khẽ gõ gõ mặt bàn của Giang Tự, nhướng mày nói: "Tôi đã có thể đi rồi nhỉ?"

Giang Tự không thèm để ý tới Thẩm Phương Dục cầm folder đi ra ngoài, Vu Tang vội đuổi theo. Hai người vừa đi, phía sau đã truyền đến tiếng hoan hô ầm ĩ, Vu Tang trợn trắng mắt: "Có gì để khoe khoang đâu?! Năm trước trưởng khoa Thôi dẫn chúng ta đi rồi, năm nay dẫn bọn họ đi là lẽ thường mà."

Cậu ta nói xong, lại nói với Giang Tự: "Anh Giang, em thấy trạng thái của anh gần đây không tốt lắm thì phải." Vốn cậu ta định nói là trưởng khoa Thôi cũng nhìn ra chút gì đó rồi.

Giang Tự cũng không biết mình bị sao, bắt đầu thích ngủ vô cùng. Chỉ cần hơi rảnh một chút thì dù đang đứng anh vẫn có thể ngủ như thường, còn thấy không muốn ăn gì nữa chứ. Trước đó Giang Tự đã từng đến khoa nội thần kinh và khoa nội để chụp CT não và dạ dày, sau đó còn đến cả khoa tâm thần, sợ bản thân mắc bệnh biếng ăn.

Nhưng mà kết quả kiểm tra đều cho thấy anh không có vấn đề cả.

Tuy bởi vì nghề nghiệp mà ngày thường Giang Tự vẫn hay thức đêm, ăn uống lung tung nhưng anh vẫn rất chú ý đến thân thể, sợ xuất hiện dấu hiệu bệnh lạ nào đó.

Phương châm của bác sĩ Giang là chỉ cần phát hiện đủ sớm thì không có bệnh nào không trị được cả.

Không thèm ăn, luôn thấy mệt mỏi. Lúc đầu Giang Tự còn cố gắng uống nhiều cà phê để nâng cao tinh thần, nhưng sau cứ ngửi thấy mùi cà phê là anh lại muốn nôn. Ngoại trừ lúc khám bệnh và phẫu thuật, Giang Tự còn cố gắng dùng ý chí và sự chuyên nghiệp để giữ cho bản thân tỉnh táo, thì những lúc còn lại anh đều mệt rã rời đến nổi không nâng mắt nổi luôn.

Đặc biệt là mỗi lần tan làm về nhà, nếu không trực ca đêm thì cơm chiều anh cũng chẳng muốn ăn, cứ thế ngủ luôn. Đã vậy ngủ cũng không bị giật mình dậy giữa chừng, ngủ thẳng tới sáng hôm sau và thức dậy bằng một cơn buồn nôn khó chịu.

Mấy dấu hiệu bệnh lạ nhưng lại không kiểm tra được nguyên nhân kiểu này rất dễ xảy ra hai chuyện theo hướng cực đoan. Một là không có bệnh gì hết, hai là bệnh nan y không thể trị được.

Tuy rằng Giang Tự không muốn bi quan nhưng anh vẫn không thể tránh khỏi suy nghĩ theo hướng bệnh nan y. Việc này cũng liên quan đến chuyện anh lười cãi nhau với Thẩm Phương Dục. Nếu chỉ còn sống được vài tháng thôi mà anh cứ lãng phí vào việc cãi nhau hoặc đánh nhau với Thẩm Phương Dục thì Giang Tự chắc chắn bản thân sẽ chết không nhắm mắt mất.

Chẳng qua cuộc sống luôn là nếu có người vui thì sẽ có người buồn. Lúc tan làm, một vị bác sĩ điều trị lớn hơn bọn họ vài tuổi bỗng nhiên vui vẻ, anh ta cầm di dộng nhìn tới nhìn lui, sau đó nói với những người trong phòng: "Tối nay đừng về vội, tôi đãi ăn McDonald nhá, mời cả phòng cách vách đi luôn. Mấy người trực đêm muốn ăn gì cứ nói với tôi, tôi mua rồi ship về cho mọi người."

"Anh Ngô, có chuyện gì vui hả?!" Thẩm Phương Dục hỏi.

Ngô Thuỵ cũng từng là học sinh của đại học y A, là đàn anh cũng là sư huynh của Giang Tự và Thẩm Phương Dục. Tuy rằng tốc độ thăng chức của anh ta không nhanh bằng hai vị vua thích ganh đua kia nhưng tính tình lại rất kiên nhẫn. Lúc đầu cũng là Ngô Thuỵ dẫn dắt hai người, cho nên quan hệ giữa Ngô Thụy và Thẩm Phương Dục, Giang Tự rất tốt.

"Tạm thời giữ bí mật." Ngô Thuỵ cười thấy răng chẳng thấy mắt.

"Đợi lát nữa anh nói cho nghe." Nói xong, Ngô Thuy lấy điện thoại ra bắt đầu chọn món.

"Muốn ăn gì nhanh báo nào, qua đợt này rồi không còn cơ hội nào nữa đâu nhá."

Mỗi khi bác sĩ làm phẫu thuật, nhích tay một cái là làm suốt mấy tiếng không ăn không uống, cho nên bọn họ cũng đặc biệt thích coca gà rán, cái loại thực phẩm rác nhưng nhiều muối, nhiều dầu, nhiều năng lượng này.

Ngô Thuỵ vỗ vỗ vai Giang Tự, anh đột nhiên bừng tỉnh. Ngô Thụy không biết Giang Tự đang mệt rã rời, chỉ tưởng là anh không muốn ăn cơm với Thẩm Phương Dục, vì thế liền hiền hoà cười nói: "Cho anh mặt mũi đi, hôm nay đừng cãi nhau nhé."

Giang Tự mơ màng một lúc mới nhớ ra hình như bọn họ đang thảo luận chuyện ăn cơm. Mà Giang Tự cũng không hiểu vì sao, anh chỉ mới phân tâm một chút lại ngủ mê như trúng tà vậy.

Mặc dù Giang Tự không nghĩ sẽ để ý Thẩm Phương Dục, nhưng Ngô Thuỵ là người hiền lành, sư huynh đã thành khẩn nhờ vả như vậy, Giang Tự cũng sẽ không từ chối: "Vâng, đàn anh. Em đảm bảo với điều kiện cậu ta không chọc em."

"..." này hơi khó nhỉ? Ngô Thuỵ nghĩ thầm.

Anh ta nhìn thoáng qua Thẩm Phương Dục đang vui vẻ nói cười với người bên cạnh, đẹp trai thì đúng là đẹp trai, nhưng tiếc là cái mỏ quá thiếu đập. Với cả bình thường bác sĩ Thẩm cũng không có trêu chọc người khác, chỉ nhè mỗi bác sĩ Giang mà chọc, chẳng biết Thẩm Phương Dục nghĩ gì.

Lần này người tham gia liên hoan rất nhiều, shipper giao hàng cũng phải đi mấy người. Bác sĩ trực ban lấy phần của họ đi trước, còn lại thì bày lên bàn trong phòng nghỉ. Hộp màu đỏ chất đầy bàn, bên trong là gà rán vàng ươm với Coca ngon miệng, mùi hương tràn đầy trong phòng nghỉ khiến mọi người đều giơ ngón cái cho chủ chi.

Thẩm Phương Dục ngồi bên cạnh Ngô Thuỵ, hắn không thèm khách sáo lấy một cái đùi gà rán từ trong cái hộp trước mặt ra, cắn một cái lên da gà giòn rụm, hỏi Ngô Thuỵ: "Vậy cuối cùng là có tin tốt gì vậy anh?"

Ngô Thuỵ bí ẩn cười cười: "Có chuyện vui, bà xã của anh có thai rồi."

"Ù quaoooooo"

Một hòn đá làm cả hồ dậy sóng.

Nhóm bác sĩ buồn chán đã lâu người vỗ bàn thì vỗ bàn, người vỗ tay thì vỗ tay. Dù sao bệnh viện Tế Hoa cũng rất có tâm, phòng giải trí, phòng nghỉ với cả phòng tập thể thao đều là khu biệt lập, không sợ làm ồn bệnh nhân cũng giúp giữ vững hình tượng cho bác sĩ.

Cho dù đã quen với việc nhìn thấy sự hình thành và ra đời của một sinh linh mới, nhưng mỗi lần nghe được tin này vẫn cứ làm người ta vui vẻ như vậy, đặc biệt là nó còn đến từ đồng nghiệp sớm chiều làm việc cùng nhau. Mà bé con may mắn nhận được sự nhiệt tình của mọi người cũng đang chờ mong được tới thế giới này.

"Chúc mừng anh nha!!!"

"Chúc mừng anh Ngô!!"

...

Những lời chúc phúc lần lượt vang lên hết đợt này tới đợt khác.

"Cảm ơn, cảm ơn..." Ngô Thuỵ xoa tay, vì đang vui vẻ nên mặt mày cũng đỏ cả lên, sung sướиɠ nhận lấy lời chúc mừng của mọi người.

Giang Tự cũng cầm ly Coca lên kính Ngô Thuỵ: "Chúc mừng đàn anh! Ngày thường nếu anh bận quả thì cứ nói với bọn em nhé."

Gianh Tự nói ít nhưng lại đánh trúng vào tim của Ngô Thụy.

Ngô Thuỵ nhìn Giang Tự mang theo ý cảm ơn, rồi nói với mọi người: "Thật ra hôm nay mời mọi người ăn cơm cũng còn một nguyên nhân đặc biệt khác."

Ngô Thuy có hơi ngại, nói: "Bà xã anh làm việc cũng vất vả, anh muốn dành nhiều thời gian chăm sóc em ấy một chút. Nên là chuyện ở bệnh viện sau này... có thể sẽ làm phiền mọi người một chút. Cho anh xin lỗi mọi người trước!"

Thật ra chuyện này cũng có hơi nhạy cảm, dù sao cũng không ai muốn tăng lượng công việc của mình lên. Nhưng cũng may bình thường quan hệ giữa mọi người ở bệnh viện cũng rất tốt, Ngô Thuỵ cũng đã không ít lần giúp người khác, cho nên khi Ngô Thuỵ vừa nói, mọi người cũng cười cười xua tay: "Anh yên tâm đi, có việc gì cứ tới tìm bọn em là được."

"Anh chỉ là... ài..." Ngô Thuỵ thấy đồng nghiệp nhiệt tình như vậy, bầu không khí vừa lúc đẩy mạnh cảm xúc lên. Bỗng nhiên anh ta nhịn không được che mặt lại, giọng nói cũng hơi nghẹn ngào: "Bình thường anh bận quá... cũng không có thời gian chăm sóc bà xã anh cho đàng hoàng."

Mắt thấy không khí đột nhiên bẻ sang hướng uỷ mị sướt mướt, Thẩm Phương Dục nhanh tay lẹ mắt thẳng tay nhét cái cánh gà vào miệng Ngô Thuy, vỗ vỗ vai anh ta: "Không sao đâu anh ơi, bọn em hiểu mà. Công việc quan trọng nhưng vợ quan trọng hơn mà phải không? Chẳng qua bây giờ ấy, gà rán trong miệng anh quan trọng hơn đấy."

Thẩm Phương Dục nói xong liền phát hiện Giang Tự đang nhìn hắn.

Quả nhiên cảm xúc bi thương của Ngô Thuỵ bị gà rán bẻ gãy, đôi mắt anh ta vẫn còn hơi đỏ nhưng lại không kiềm nổi tiếng cười tràn ra khoé miệng. Vì thế Ngô Thuỵ một bên duỗi tay lấy cánh gà ra, một bên cười mắng: "Thằng nhóc thui."

Buổi tiệc mém tí lạc đường vào nhà xấu hổ bởi vì trận cười này lại quay về đường chính vui vẻ hoà thuận. Giang Tự thấy Thẩm Phương Dục nhận ra anh đang nhìn hắn vẫn không thèm để ý mà bình tĩnh dời ánh mắt, nói: "Phản ứng nhanh đó."

Đây là lời khen cho việc hắn điều tiết bầu không khí.

Đầu Thẩm Phương Dục nhảy số, nhanh tay cầm cánh gà nhét vào miệng Giang Tự. Mùi dầu mỡ nồng nặc ập vào, Giang Tự hơi biến sắc lùi về sau một bước.

Thật ra lúc mới đi vào Giang Tự đã thấy không thoải mái lắm. Bình thường anh cũng khá thích ăn gà rán, nhưng trong khoảng thời gian này chỉ cần ngửi thấy chút mùi tanh là đã hơi buồn nôn. Cho nên vào ngồi lâu vậy Giang Tự cũng chỉ uống một chút Coca, cả khoai tây chiên cũng không động vào miếng nào.

Nhưng lúc này cánh gà bóng nhẫy đang gần sát chóp mũi anh, mùi vị dầu mỡ nồng nặc quét qua não Giang Tự theo cái hít thở. Anh nhìn Thẩm Phương Dục, đột nhiên cúi đầu che miệng lại...

"Oe..."

Bác sĩ Giang cũng không muốn mất mặt như vậy, nhưng thật sự anh không nhịn được nữa. Giang Tự vừa che miệng vừa đi thẳng đến nhà vệ sinh, để lại Thẩm Phương Dục đang cầm cánh gà ngỡ ngàng ngơ ngác.

"Đây là cách mới để làm nhục tôi của cậu ấy hả?" Thẩm Phương Dục giơ cánh gà, đơ người nói

Sau một lúc, Thẩm Phương Dục lại hỏi Vu Tang ngồi kế bên Giang Tự: "Tôi nhìn mắc ói như vậy hả?"

"Này anh đi hỏi bác sĩ Giang đi. Chắc là anh đoạt tư cách tham gia hội thảo của anh ấy nên anh ấy nhìn thấy anh là bực mình thôi."

Biết mà, mấy người đi theo Giang Tự đều cá mè một lứa cả. Miệng chó không mọc được ngà voi.

Thẩm Phương Dục im lặng rút cái tay đang cầm cánh gà lại, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra. Nhưng Ngô Thuỵ lại như suy tư gì đó, nói: "Bà xã anh cũng như vậy. Khoảng thời gian trước nôn khan nhiều lắm, nhưng đa số không có nôn ra gì cả. Bọn anh cũng không nghĩ tới hướng này, còn tưởng có bệnh gì, ai ngờ là do có thai."

Thẩm Phương Dục nghĩ nghĩ, vào lần thứ ba Giang Tự đi ói quay lại, hắn kề sát mặt vào gương mặt thoạt nhìn thấy hơi mệt mỏi của bác sĩ Giang, hỏi: "Giang Tự, cậu nôn nhiều vậy không phải do mang thai đó chứ?!"

_________________

*Phẫu thuật thắt động mạch tử ©υиɠ: Mất máu sau sinh là một tình trạng cấp cứu sản khoa, đây là một trong năm tai biến sản khoa nguy hiểm nhất, nếu không được can thiệp kịp thời người mẹ sẽ có nguy cơ tử vong cao. Các biện pháp nội khoa điều trị mất máu sau sinh là tiêm các thuốc co hồi tử ©υиɠ, xoa tử ©υиɠ, dùng bóng chèn lòng tử ©υиɠ... Nếu những phương pháp điều trị này thất bại sẽ chuyển sang điều trị ngoại khoa.

Phẫu thuật thắt động mạch tử ©υиɠ hay (nút động mạch tử ©υиɠ) là một thủ thuật ngoại khoa được thực hiện khá phổ biến, giúp làm nghẽn luồng máu chảy trong động mạch tử ©υиɠ, từ đó giảm lượng máu tới tử ©υиɠ.

Thắt động mạch tử ©υиɠ nếu thực hiện tốt sẽ giúp giảm tới 40% lượng máu tới tử ©υиɠ, tỷ lệ phẫu thuật thành công có thể lên đến 99%. Phẫu thuật thắt động mạch tử ©υиɠ được chỉ định trong các trường hợp mất máu sau sinh do đờ tử ©υиɠ, chảy máu ở vùng rau bám trong rau tiền đạo hoặc chảy máu ở buồng tử ©υиɠ do các nguyên nhân khác. (Theo bv Vinmec)