Hẹn Ngày Yêu Em

Chương 17: Chu Sở Hiên bị tổn thương

Được Tôn Nhất Khiếm đưa đi xem phim, khỏi phải nói tâm trạng của Chu Sở Hiên tốt đến thế nào. Suốt cả một buổi chiều làm việc đều cười mỉm, làm việc cũng rất có tinh thần.

"Chà! Hôm nay Sở Hiên có vẻ rất vui, sao vậy?"

Một đồng nghiệp thấy Chu Sở Hiên năng suất như vậy liền hỏi thăm, tất nhiên cậu cũng không chối. Rất thành thật mà đáp.

"Người tôi theo đuổi hôm nay mời tôi đi xem phim"

"Ha ha...xem ra nam thần của phòng làm việc sắp có người yêu rồi. Sẽ có nhiều nhân viên nữ tiếc lắm cho mà xem!"

Một đồng nghiệp nam cười lớn đến vỗ  vai Chu Sở Hiên chúc mừng, tất nhiên là cậu vui đến nổi không thể ngậm được mồm.

Vừa đúng giờ tan làm, Chu Sở Hiên nhanh chóng ôm cặp sách chạy về nhà.

Lúc đi ngang qua tiệm cafe của Tôn Nhất Khiếm, thấy anh hôm nay cũng thu dọn sớm cậu liền vui vẻ nháy mắt với anh một cái, sau đó nhanh chóng rời đi.

Tôn Nhất Khiếm lắc đầu cười trừ, tốc độ thu dọn đồ đạc cũng nhanh hơn.

Bọn họ hẹn nhau sáu giờ tối sẽ đến ga tàu điện ngầm, từ nhà của hai người đi bộ đến đó chưa quá mười phút. Chu Sở Hiên vừa vào nhà đã nhanh chóng tắm rửa, còn nghiêm túc chọn lựa một bộ đồ thật đẹp mặc lên người. Đứng ở trước gương tự soi mình xem đã đẹp trai chưa? Có xứng với Nhất Khiếm không.

Thật ra trong kí ức của hai người, bọn họ đã từng hẹn hò vô số lần, cùng nhau xem phim, cùng nhau ăn tôi cùng nhau hôn môi, nắm tay một cách tự nhiên nhất.

Vậy mà bây giờ trưởng thành rồi, một buổi hẹn đơn giản không vì điều gì lại khiến cả hai người hồi hộp tim đập nhanh.

Gần sáu giờ tối, vui vẻ bước ra khỏi nhà. Lúc đi còn ngâm nga một giai điệu gì đó.

Chu Sở Hiên đến ga tàu điện ngầm, còn chưa cần phải chờ đợi đã thấy Tôn Nhất Khiếm vẫy tay với mình.

Cậu nhanh chân chạy đến, lên tiếng gọi.

"Ông chủ Tôn..."

"A! Xin chào!"

Chu Sở Hiên sững sờ, nhìn một cô gái thanh tú đứng bên cạnh Tôn Nhất Khiếm, một tay cô gái kia đang khoác  tay anh, tay còn lại vẫy chào Sở Hiên.

Tôn Nhất Khiếm cũng vẫy tay chào với cậu, nhưng mà Sở Hiên lại đứng khựng người lại nhìn hai người trước mặt.

Cậu cứ tưởng chỉ có mình và Tôn Nhất Khiếm đi xem phim chung, nhưng thật không ngờ là lại có thêm một cô gái xuất hiện.

Hơn nữa có một điểm Chu Sở Hiên để ý thấy, Tôn Nhất Khiếm từ trước đến nay chưa từng thích người khác động chạm vào người. Vậy mà hiện tại lại rất tự nhiên để cô gái đó đứng ở bên cạnh mình khoác tay.

"Xin chào!?"

Cô gái kia thấy Chu Sở Hiên không đáp lại mình, vội vẫy tay chào hỏi một lần nữa.

Chu Sở Hiên cuối cùng cũng trở về thực tại, vội vàng lên tiếng chào cô gái kia.

"A! Thực ngại quá, chào cô...cô là!"

"Tôi là Đồng Anh, bạn của Tôn Nhất Khiếm. Nghe cậu ấy nói sẽ đi xem phim nên tôi đi cùng!"

"À..."

Chu Sở Hiên nhận ra, từ sau khi anh rời khỏi cậu cuộc sống thật sự tốt hơn trước. Bây giờ còn có một cô gái đi theo anh, nhưng mà Sở Hiên vẫn nhìn Tôn Nhất Khiếm, mong muốn anh có thể đính chính rằng bọn họ chỉ là bạn bè bình thường. Không phải là kiểu "bạn" mà cậu đang suy nghĩ.

Chu Sở Hiên nhìn chằm chằm Tôn Nhất Khiếm như chờ đợi, nhưng cuối cùng anh vẫn không để ý đến sắc mặt của cậu.

Tôn Nhất Khiếm nhìn giờ đồng hồ, thấy cũng vừa hay là đúng thời gian tụ tập liền nhanh chóng xoay lưng đi cùng cô gái kia vào tàu điện ngầm.

Chu Sở Hiên đứng ở phía sau nhìn hai người bọn họ cười cười, cô gái kia nói gì với anh anh cũng gật đầu. Cảm giác rất thân thiết.

Trái tim Chu Sở Hiên như bị ai véo mạnh một cái, cảm giác thật sự rất khó chịu.

Chu Sở Hiên hiểu ra, đúng là chuyện gương vỡ lại lành khó có thể diễn ra được. Thời gian gần đây anh trở về chưa từng cười với cậu một lần, mỗi lần Sở Hiên đưa ra yêu cầu gì Tôn Nhất Khiếm cũng nhíu mày khó chịu.

Vậy mà đi bên cạnh cô gái đó, Nhất Khiếm lại tỏ ra thân thiết còn cười rất tươi... Có lẽ anh quay về thành phố này cũng vì cô gái kia.

Chu Sở Hiên lẳng lặng đi sau bọn họ, tâm trạng cũng xuống dốc không phanh.