Hẹn Ngày Yêu Em

Chương 7: Quyết tâm của Chu Sở Hiên

Giữa đường lớn, giọng của Chu Sở Hiên vang lên, bóng lưng của Tôn Nhất Khiếm căng cứng. Hai má của hắn cũng đỏ bừng.

Thật ra! Hắn đối với cậu hiện tại không nhiệt tình như trước. Nhưng ở chốn đông người thế này, lời nói của cậu phát ra khiến mọi người tập trung về hai người bọn họ.

Tôn Nhất Khiếm quay đầu lại, mặt mũi nhăn nhó nhìn Chu Sở Hiên.

Chu Sở Hiên chạy đến, nói với Tôn Nhất Khiếm.

" Anh có nghe không ? Em là thật lòng! Là thật lòng theo đuổi anh đó"

Chu Sở Hiên cứng đầu cứng cổ, khuôn mặt hồn nhiên như thuở cấp ba vậy.

Tôn Nhất Khiếm nhớ đến quãng thời gian trước, thở dài làm ra kí hiệu ngôn ngữ.

" Bỏ đi! Tôi không quen biết cậu. Tôi có việc cần phải về nhà, mẹ đang đợi tôi"

Tôn Nhất Khiếm vung tay rời đi, bóng lưng rộng lớn hằng bóng dưới chiều tà. Hắn thật sự không muốn dính líu đến cậu nữa.

Chu Sở Hiên nhìn bóng dáng của hắn, hai mi mắt rũ xuống. Lòng nặng tâm sự.

Bỗng nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên kéo cậu trở về hiện tại. Chu Sở Hiên nhìn người gọi đến, mở điện thoại vui vẻ gọi.

" Anh hai !"

"Nhóc con! Em có phải quên mất mình có cha mẹ, có anh trai rồi không ?"

Chu Sở Văn là anh trai của Chu Sở Hiên, là tổng giám đốc của công ty chuyên về các loại socola cao cấp, rất được ưa chuộng tại Trung Quốc. Gia đình của Chu gia vốn rất giàu có, nhưng không hiểu tại sao con trai út của bọn họ là Chu Sở Hiên lại không thích tiếp quản công ty. Chỉ thích cuộc sống tự do tự tại, làm nhân viên nhỏ của một công ty khác.

Cũng may ông bà Chu cùng Chu Sở Văn cưng chiều cậu, mặc cho cậu muốn làm gì thì làm vậy.

Chu Sở Hiên cười qua điện thoại đáp.

" Em làm sao quên được gia đình mình chứ"

"Ranh con, tối nay về nhà chính đi. Mẹ nói nhớ em. Còn tự tay xuống bếp nấu món em thích"

Chu Sở Hiên ngẫm nghĩ, quả thật cũng lâu rồi chưa về thăm ba mẹ nên gật đầu đồng ý.

" Được rồi, khoảng một tiếng nữa em có mặt tại nhà"

" Tốt"

Chu Sở Văn hài lòng gật đầu rồi tắt máy. Chu Sở Hiên nhanh chân đi về khu chung cư của mình.

Nhanh chóng tắm rửa, thay đồ rồi lái xe ô tô xuất phát.

Thật ra cuộc sống của Chu Sở Hiên khá giản dị, mặc dù có xe ô tô là BMW nhưng mỗi ngày đi làm, cậu đều sẽ đi bộ.

Các nhân viên đồng nghiệp cũng chỉ nghĩ, cậu thật ra là một người bình thường. Không ai ngờ được Chu Sở Hiên là tiểu thiếu gia của một tập đoàn lớn cả.

Sáu giờ hơn, Chu Sở Hiên về đến nhà chính.

Vừa nghe tiếng xe quen thuộc, mẹ của cậu là Bạch Mai vui vẻ chạy ra đón.

" Cục cưng của mẹ, con về nhà rồi sao?"

Chu Sở Hiên bước vào nhà, tiện tay đưa áo khoác cho người làm cất giữ. Ôm chằm lấy mẹ đáp.

" Xin lỗi mẹ, dạo này con hơn bận"

Bạch Mai đau lòng xoa má con trai, thầm trách.

" Chậc! Nếu khó khăn quá thì không cần đi làm nữa. Có thể về nhà của chúng ta. Con nhìn con xem! Càng ngày càng ốm rồi"

Chu Sở Hiên cười ngượng ngùng,nói với mẹ mình rằng đừng lo lắng.

" Ba con vừa nghe tin con về nên đã vội đi tắm rồi. Lão già đó bình thường hay tắm trễ, vừa nghe con trai cưng về là lo đi tắm sớm vậy đó!"

Chu Sở Hiên cười đến tít cả mắt, Bạch Mai dặn dò cậu một chút. Sau đó để cậu lên phòng của mình.

Hai năm nay cậu sống riêng, căn phòng này ít dùng.  Nhưng mỗi lần cậu về, nó vẫn như cũ. Vẫn rất sạch sẽ và ấm áp.

Chu Sở Hiên cười nhẹ một tiếng, mọi người vẫn luôn cưng chiều cậu như vậy.

Cốc! Cốc!

" Vào đi!"

Chu Sở Hiên nói vọng ra ngoài, một lúc sau. Chu Sở Văn xuất hiện.

" Anh hai!"

Chu Sở Hiên gọi một tiếng, Chu Sở Văn   tiến đến xoa đầu cậu. Cưng chiều đứa em trai này hỏi.

" Về nhà rồi sao ? Công việc thế nào? Có ai bắt nạt em không ?"

Chu Sở Hiên lắc đầu, đáp!

" Không có! Anh hai yên tâm đi, mọi người đối xử với em rất tốt"

Quả thật, tính cách Chu Sở Hiên thân thiện. Ai cũng thích cậu, làm sao cậu có thể bị bắt nạt được.

Mà nếu thật sự có người dám bắt nạt cậu, Chu Sở Văn nhất định sẽ không để yên cho bọn họ.

" Dạo này cuộc sống ổn chứ ?"

" Rất tốt!"

" Anh còn tưởng ranh con nhà em quên mất người anh này rồi"

Chu Sở Hiên cười tươi đáp.

" Anh hai là tốt với em nhất"

Chu Sở Văn nhìn sắc mặt Chu Sở Hiên xanh xao, anh nghĩ một lúc rồi mở miệng hỏi.

" Dạo này rất hay uống bia có đúng không"

" Ưʍ..."

Chu Sở Hiên ngập ngừng không đáp, dường như là có tâm sự.

Chu Sở Văn thở dài nói.

" Bao năm rồi, đừng tự dằn vặt nữa. Người đó có lẽ không muốn quay về đây nữa đâu"

Người đó là ai, Chu Sở Hiên hiểu rõ. Cậu yên lặng không nói, Chu Sở Văn nghĩ cậu buồn. Định không nhắc đến nữa.

Một lúc sau, Chu Sở Hiên mở miệng nói.

" Anh hai.... Em tìm thấy Tôn Nhất Khiếm rồi"

Chu Sở Văn hơi bất ngờ hỏi.

" Thật sao ?"

" Ưm! Đúng vậy, em cũng đã quyết định theo đuổi cậu ấy"

Nói đế đây trong mắt Chu Sở Hiên tràn ngập niềm vui, có lẽ đối với cậu. Tôn Nhất Khiếm vẫn là người đặt biệt nhất.

Phận là anh trai, chứng kiến em trai mình từng vì làm tổn thương người khác mà đau khổ đến hiện tại.

Sở Văn biết Sở Hiên còn rất yêu Tôn Nhất Khiếm, anh mỉm cười xoa đầu đứa em từng mắc lỗi lầm này rồi dặn dò.

" Miễn là em thấy mình làm đúng là được. Nếu thật sự có thể ở bên nhau, hãy trân trọng người cậu ấy"

Chu Sở Hiên thấy anh trai mình không phản đối, lập tức vui vẻ ra mặt.