Chương 1
Ba năm đầu hai chị em Phó Tự Hỉ và Phó Tự Nhạc sống nhờ ở Hạ gia thì Hạ Khuynh trở về.Cha mẹ hai người mất sớm, trước lúc ra đi đã gửi gắm hai cô cho dì Quan.
Dì Quan giúp việc ở Hạ gia đã nhiều năm, vẫn còn độc thân, lại không có con cái, là một người hiền lành.
Hạ gia vô tình biết được bà còn hai đứa trẻ trọ ở ngoài, cảm thấy cũng không dễ dàng gì, nên đề cập muốn nhận hai chị em về Hạ gia.
Phó Tự Nhạc vô cùng cảm kích tấm lòng của Hạ gia, dù sao phòng người giúp việc cũng tốt hơn phòng bình dân bên ngoài, nhưng ăn nhờ ở đậu nhà người ta, cô chịu không nổi.
Vì thế cô giúp dì Quan làm này làm nọ, hiển nhiên cũng trở thành người giúp việc.
cô nghĩ, chờ đến lúc cô đi làm, liền mang chị cô rời đi.
Ý tưởng này tuy sớm nảy sinh, nhưng khiến nó nhanh chóng phát triển, lại là Hạ Khuynh.
Cậu ấm nhà họ Hạ này có hứng thú cực kì biếи ŧɦái với Phó Tự Hỉ.
Trước mặt mọi người anh ta xử sự bình thường lễ độ với cô, nhưng một khi ở riêng cùng cô anh ta liền lộ ra đủ loại thói hư tật xấu.
Phó Tự Hỉ đặc biệt yếu đuối, đối với việc anh ta giương nanh múa vuốt, cô chỉ biết trốn tránh.
Ban đầu, Phó Tự Nhạc cũng không phát giác, về sau mới phát hiện có gì đó không đúng, cô gần như ngay lập tức muốn mang Phó Tự Hỉ rời đi.
Nhưng khi đó cô chỉ là một học sinh trung học, cuộc sống đầy áp lực. cô chỉ có thể cố gắng hết sức giúp chị gái tránh tiếp xúc với Hạ Khuynh.
Sau khi Hạ Khuynh bị tai nạn xe , nghe nói chân bị thương có vẻ nghiêm trọng, cụ thể thế nào Phó Tự Nhạc cũng không quan tâm, chỉ nghe dì Quan nói là ra nước ngoài điều trị.
Phó Tự Nhạc nghĩ, nếu cô có thể mang Phó Tự Hỉ rời khỏi đây trước khi Hạ Khuynh phát hiện, vậy tốt quá rồi còn gì.
Sau khi nghe ngóng tin tức Hạ Khuynh trở về, cô dặn dò Phó Tự Hỉ không được chạy loạn.
Phó Tự Hỉ cũng không hỏi nguyên nhân, ngoan ngoãn ở trong phòng.
Ngày Hạ Khuynh trở về là thứ tư, vừa vặn Phó Tự Nhạc không có tiết.
Vì muốn chăm sóc Phó Tự Hỉ, năm đó cô bỏ hết hoài bão ở lại thành phố này. hiện tại cô học ở đại học A mặc dù cách Hạ gia khá xa, nhưng ít nhất cuối tuần có thể trở về.
Lần này vào ngày thứ ba sau khi tan học, cô lập tức chạy về, sau khi chuẩn bị bữa tôi cô bèn đi dò xét quân tình.
Tình hình thăm dò được chính là: cái tên Hạ Khuynh đó ngồi xe lăn vào cửa.
cô rất rất sửng sốt, tàn phế rồi?
Dì Quan còn nói, chuyến này anh ta trở về tính tình trở nên điềm đạm rất nhiều.
Phó Tự Nhạc quan sát Hạ Khuynh được nửa tháng, thực sự cảm thấy tính tình người này đúng là bớt phóng túng.
Nhìn lại Phó Tự Hỉ cũng không ra ngoài sau khi anh ta trở về, cô hơi buồn bực nhưng không dám lên tiếng.
Phó Tự Nhạc âm thầm thở dài, cuối cùng cũng trở về thuở ban đầu.
Nhưng đồng thời cô cũng răn đe Phó Tự Hỉ, thiếu gia phải dưỡng bệnh, đừng chạy đến nhà chính.
Hạ gia rất bao dung hai chị em cô, Phó Tự Hỉ bình thường đều có thể ở sân vườn trong nhà chính chơi đùa, đây cũng là nguyên nhân Phó Tự Nhạc phân vân..
cô không có cách nào tạo điều kiện tự do cho Phó Tự Hỉ.
Sau lại phát hiện Hạ Khuynh xấu xa, cô cũng không cho Phó Tự Hỉ chạy đến nhà chính.
Đến lúc anh ta ra nước ngoài.
Phó Tự Hỉ hơi tiếc không thể đến nhà chính, nhưng cũng nghe lời.
Hôm nay cô vui vẻ hớn hở ở trong phòng coi phim hoạt hình, trời bỗng mưa to.
Sau khi cô phản ứng kịp chạy "bịch bịch bịch" đóng cửa sổ, vừa lúc có một tia chớp xẹt qua.
cô giật mình.
cô sợ nhất loại thời tiết có sấm sét.
Vì vậy, cô nhanh chóng chạy vào phòng, tay chân luống cuống bò lên giường, ôm gấu đem chăn che kín đầu, vờ như không nghe thấy tiếng sấm.
Sau khi tiếng sấm qua đi, xung quanh bỗng nhiên tối sầm.
Mất điện.
Bên ngoài chỉ có sấm sét, bên trong lại tối đen như mực, Phó Tự Hỉ run lẩy bẩy, cả người đều cuộn tròn trong chăn.
cô muốn gọi Phó Tự Nhạc, nhưng di động bị cô vứt trên tủ tivi mất rồi.
cô không dám rời ổ chăn chạy qua đó.
cô thực sự sợ hãi.
---
Hạ Khuynh liếc đồng hồ, sau đó khép quyển sách lại.
Hôm nay Phó Tự Nhạc trở về trường.
Hai tháng này, hắn thăm dò chính xác thời gian cô ấy trở về.
Hai tuần đầu tiên, vào thứ sáu, thứ ba cô ấy trở về, chủ nhật, thứ tư cô ấy về trường. Sau đó, chỉ còn ngày thứ sáu cô ấy về.
hắn có thể đoán được cô ấy đang phòng bị anh, đại khái thấy bên này hắnkhông có hành động, nên không còn chạy đi chạy về nữa.
Phó Tự Nhạc này yêu chị gái đến nghiện.
cô xem con ngốc kia như bảo bối, bảo vệ rất kỹ.
hiện tại Phó Tự Hỉ ở một mình đã năm ngày, hơn nữa gặp phải mưa dông, cô chịu đủ rồi.
Hạ Khuynh không thể không thừa nhận, cô ấy sợ sấm là do anh gây ra.
Lúc trước anh rất thích ăn hϊếp cô, thấy bộ dạng ngu ngốc của cô là muốn chỉnh cô.
Lần đó lừa cô đến nhà kho sau nhà, khóa trái nhốt cô ở bên trong.
cô khóc lóc cầu xin, anh không thèm để ý, thảnh thơi về nhà chính chơi game.
Thực ra anh vốn muốn dọa cô một lúc, nhưng sau khi nhận được điện thoại của Khổng Minh Dao, liền quên mất Phó Tự Hỉ.
hắn cùng Khổng Minh Dao chơi cả đêm, một chút cũng không nhớ đến con ngốc đó.
Nghe nói lúc tìm được, Phó Tự Hỉ đã hôn mê bất tỉnh.
Nhà kho đó vốn định sửa sang, nên nhóm người giúp việc không ai để ý. Mưa to cả đêm, cửa sổ trong phòng không hề đóng, mưa trút hết vào trong.
Dì Quan nói xong mắt ngân ngấn nước, nói Phó Tự Hỉ nằm dưới một vũng nước mưa, nói cô bệnh nặng một trận, nói cô ngốc ấy làm sao ngốc đến mức nhốt mình ở nơi đó.
Phó Tự Hỉ từ đầu đến cuối đều không khai ra Hạ Khuynh.
Hạ Khuynh cũng không đi thăm cô.
Nhưng anh biết cô bệnh rất lâu.
Anh nghĩ lần này chỉ khiến cô bệnh một lúc, hết bệnh là không sao, nhưng sau lại nghe được dì Quan nói hiện tại Phó Tự Hỉ nhìn thấy sấm sét là sợ khủng khϊếp.
Hạ Khuynh giương mắt nhìn ngoài cửa sổ, hắn có thể tưởng tượng được, lần này Phó Tự Hỉ lại trưng ra bộ dạng vô dụng thế nào rồi.
Anh nghĩ nghĩ, đẩy xe lăn đến cạnh cửa.
Từ nhà chính đến phía sau thật ra không xa lắm, nhóm người giúp việc dưới lầu còn đang vội vội vàng vàng, để che mắt bọn họ chỉ có thể điqua cửa hông.
Khi còn bé anh chơi đùa khắp nơi, con đường nào cũng đều quen thuộc.
Anh vịn xe lăn đứng lên, ổn định cơ thể mới thong thả bước về phía trước.
Chân của anh thật ra không phải không thể đi được, chẳng qua là hơi khập khiểng, đi nhanh đứng lâu là mệt, nên anh muốn ngồi xe lăn.
Người biết thì mặc kệ anh, người không biết đều nghĩ rằng anh bị liệt nửa người.
Lầu hai chỉ có duy nhất một thang máy, ra khỏi thang máy, qua một căn phòng chính là cửa hông.
Hạ Khuynh mấy ngày nay đều ở phòng sách, xem sách xong là ngủ, người giúp việc cũng không làm phiền.
Mưa thực sự rất lớn, đến khi anh đến phía sau nhà, nửa người đều ẩm ướt.
Phòng của hai chị em cách một khoảng với phòng người giúp việc khác, tầm nhìn tương đối tốt hơn một chút.
Hạ Khuynh thu ô, vặn chốt cửa, sau đó gõ cửa.
Phó Tự Hỉ nghe được tiếng cốc cốc cốc, một lúc không biết ở chỗ nào truyền ra, sợ đến phát khóc, liều chết lấy chăn che kín đầu.
Rất lâu mà bên trong không có động tĩnh, Hạ Khuynh mở miệng: "Phó Tự Hỉ, mở cửa."
Phó Tự Hỉ nghe có người gọi cô, nhưng tiếng mưa bên ngoài quá lớn, nghe không rõ ràng lắm.
"Phó Tự Hỉ, lăn ra đây mở cửa!" Giọng hắn lại to thêm chút.
Lần này cô nghe rõ rồi, cảm thấy hơi quen quen, nhưng nghĩ không ra là ai.
Người nhà họ Hạ đối xử với cô không tệ, cô cũng không phòng bị.
Xung quanh tối đen như mực, cô choàng chăn xuống giường chậm chạp lần mò qua đó
Hạ Khuynh đợi một lúc, bực mình.
"Phó Tự Hỉ!"
"Đây." cô nhanh chóng đáp lại, rốt cục chạm đến cạnh cửa mở ra.
Hạ Khuynh sau khi bị tai nạn, chưa gặp cô lần nào.
Trong phòng không bật đèn, nhìn cũng không rõ lắm, anh chỉ thấy tóc cô gái này dài hơn rất nhiều.
Gió lớn ngoài cửa, anh vờ muốn vào phòng.
Phó Tự Hỉ cũng không thấy rõ bộ dạng anh, nghĩ là người giúp việc nào đó, liền tránh đường cho anh bước vào.
Vừa nãy anh tưởng phòng khách không bật đèn, vào rồi mới phát hiện, phòng tối đen như mực, "Vì sao không bật đèn?"
"Cái đó, bọn nó không phát sáng."
Hạ Khuynh nghe xong liền hiểu, ném ô sang một bên, đóng cửa, sau đó kéo cô vào lòng, nâng cằm cô lên tỉ mỉ quan sát.
cô gái trước mặt ngoại trừ tóc dài, dường như không có gì thay đổi, vẫn bộ dạng ngu ngốc như cũ.
Anh cũng không biết tại sao lại thế nữa, nhìn thấy cô là muốn ăn hϊếp cô, ví như bây giờ.
Trước không thấy cô, anh nghĩ rằng cô sợ sấm sét là do anh nợ cô, cho nên đến xem một chút, nhưng khi thấy bộ dáng đáng thương của cô, sự tà áctrong lòng lại rục rịch ngóc đầu dậy.
Phó Tự Hỉ trợn mắt, lúc nhìn rõ người trước mắt là ai, cô biết bản thân gặp rắc rối rồi.
"Phó Tự Hỉ, còn nhớ tôi không? Hửm?"
Hơi thở nồng đượm phả lên mặt cô.
cô không lên tiếng, theo bản năng lôi kéo chăn trên người, nghĩ rằng làm vậy sẽ chống lại chút gì đó.
cô không biết Hạ Khuynh sẽ tới đây, cô căn bản không nghĩ tới nhìn thấy hắn ở đấy.
Hạ Khuynh bị nước mưa dính hết nửa người, ẩm ướt, cả người hắnkề sát cô, cô cảm nhận được từng đợt rét buốt.
Bên ngoài là thời tiết cô sợ, trước mặt là người cô sợ.
cô bắt đầu run rẩy.
Thấy cô không trả lời, Hạ Khuynh nới lỏng tay.
Phó Tự Hỉ lui về phía sau vài bước, lưng chạm vào tường.
Anh bước nhanh vây cô trong phương trời của anh, lẳng lặng nhìn cô hốt hoảng.
Sau đó đưa tay luồn vào trong chăn, chạy dọc theo sóng lưng cô.
Cách lớp áo ngủ anh nắm ngực cô, nhận ra bên dưới áo ngủ trống rỗng.
Ngoài trời mưa to gió lớn, Hạ Khuynh từng bước lấn tới, bàn tay sớm lạnh như băng, chạm vào cơ thể ấm áp của cô, anh chờ không nổi kéo cổ áo rộng thùng thình xuống, nắm trọn vẹn bầu ngực sữa trong tay, lập tức muốn chửi tục.
Năm trước Chu Phi Lương đến Hạ gia vô tình nhìn thấy Phó Tự Hỉ, quay đầu chia sẻ với Hạ Khuynh. "Chết tiệt, ngực cô nàng lớn thật."
Hạ Khuynh xem thường nói: "Cậu mà cũng có hứng thú với một con ngốc sao?"
"OMG, cậu gặp phụ nữ điều đầu tiên nghĩ đến là muốn nghiên cứu chỉ số thông minh của cô ta à? Cậu chơi gái hay viết luận văn!"
Lúc đó hắn không thèm phản ứng với Chu Phi Lương cầm thú, về sau trêu đùa Phó Tự Hỉ, tất cả đều cách một lớp quần áo đùa giỡn.
hiện tại xúc cảm nắm trong tay tương đối tốt.
Phó Tự Hỉ bị bàn tay lạnh như băng của Hạ Khuynh làm đông lạnh đến run run.
Anh càng giữ chặt cô, không có ý tốt tiếp cận tai cô. "cô là đại diện hoàn hảo cho câu ngực to nhưng không có não."
Giọng anh không thể ghìm nỗi hưng phấn, rốt cục cô cũng phản ứng, bắt đầu yếu ớt đẩy cơ thể mình đang bị anh đè lên, khóc ô ô.
"Hạ Khuynh..."
Tối nay cô bị dọa sợ, sấm sét cũng chưa đáng sợ bằng người trước mắt.
Tốt lắm, cô còn nhớ rõ anh.
Hạ Khuynh vùi đầu vào cổ cô, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve nơi đầy đặn.
Lúc Phó Tự Hỉ sợ hãi khủng khϊếp, sẽ gọi thẳng tên anh, mềm mại yếu ớt.
Anh cực kỳ chán ghét mỗi khi cô lễ phép gọi "Thiếu gia".
Đồ ngốc, ai là thiếu gia của cô, hắn tuyệt đối không muốn dính líu với cô.
hắn cảm thấy Phó Tự Hỉ gọi thẳng tên hắn đặc biệt êm tai, nhưng vẫn còn thiếu chút gì đó.
Vào một ngày nọ, Lương San gọi Phó Tự Hỉ đến nhà chính ăn quà vặt.
hắn buồn chán ở bên cạnh xem tạp chí, văng vẳng bên tai tiếng mẹ anh cùng Phó Tự Hỉ trò chuyện.
Hắnbiết mẹ rất thích Phó Tự Hỉ, cũng không quá ầm ĩ, nhìn cô ăn cũng thấy vui vẻ, trong lòng chế giễu bộ dáng ngu ngốc của cô.
Khi ấy, Phó Tự Hỉ tiếp điện thoại.
Điện thoại vừa vang lên, mặt mày cô liền hớn hở, cầm điện thoại gọi: "Tự Nhạc!"
Giọng nói kia, cực kỳ cực kỳ thân thiết, và đắc ý.
Hạ Khuynh lập tức nổi tâm tư, nếu cô dùng thái độ thân thiết này gọi hắn sẽ có hương vị gì?