Không Cam Lòng

Chương 10: Tôi thích

Phó Chi Diễn ngồi bên cạnh Bạch Tịnh, gác hai chân dài lên nhau, cánh tay phải duỗi thẳng đặt trên sô pha, gõ nhẹ lên sô pha, duy trì phong độ lười biếng nhàn nhã, nhưng ai có thể biết được, dáng vẻ tao nhã cao quý như vậy, lại có một trái tim tàn nhẫn, ngũ quan anh tuấn rõ ràng lộ ra vài phần lạnh lẽo, khi nhìn cô giống như đang nhìn con mồi.

"Chị dâu, chị tới rồi"

Anh liếc tới, ánh mắt phảng phất có thực chất, ánh mắt tối tăm lại thâm thuý, theo góc độ khóe miệng nhếch lên, khi đối diện với tầm mắt Chung Bạch Nhã, sự xấu xa và độc ác không kiêng nể gì được chảy ra từ đáy mắt xanh đen của anh.

Cao cao tại thượng, không coi ai ra gì.

"Phó tiên sinh."

"Chị dâu khách khí như vậy làm gì, gọi tôi là Chi Diễn được rồi."

Chung Bạch Nhã coi như không có chuyện gì xảy ra, nhịn xuống chấn động mãnh liệt trong lòng, tránh đi ánh mắt quá mức thẳng thắn của nam nhân, hướng về phía Bạch Tịnh ngồi đối diện gật đầu: "Đã lâu không gặp Bạch Tịnh, không nghĩ tới lại có thể gặp nhau ở chỗ này”

Bạch Tịnh diện mạo giống như búp bê tinh xảo, rất ngọt ngào, nhưng vóc người cô ấy cao gầy, mảnh khảnh. So với Chung Bạch Nhã vẫn luôn để mặt mộc không trang điểm, cô ấy thuộc về vẻ đẹp rực rỡ chói mắt, từ đầu đến chân đều rất tinh xảo, thật không hổ là vưu vật gợi cảm trong mắt các nam nhân, không thể không nói, ánh mắt Phó Chi Diễn chọn bạn gái thật đúng là rất tinh tế.

Có lẽ, anh đối với cô chỉ là nhất thời hứng khởi mà thôi.

"Đúng vậy Bạch Nhã, thật bất ngờ khi gặp lại cô, không nghĩ tới cô chính là vị hôn thê của bác sĩ Lâm, chúng ta đã nhiều năm chưa gặp?" Bạch Tịnh có vẻ tương đối kinh hỉ, thái độ thân mật kéo tay cô, "Thật sự là quá tốt bạch nhã, thật trùng hợp nha. ”

"Đúng vậy, thật trùng hợp."

Chung Bạch Nhã trả lời một câu, ngồi ở bên cạnh Lâm Thành, các cô từ khi tốt nghiệp trung học đã không gặp qua, vốn cũng không chơi thân, Bạch Tịnh là nữ thần như vậy, bên cạnh đều có một đám nam nhân đuổi theo, rất ăn chơi cũng rất xinh đẹp, năm đó ở trường học khá nổi tiếng.

Không nghĩ tới nhiều năm như vậy gặp lại, cô ấy lại là bạn gái của Phó Chi Diễn.

"Trời nóng thế này, sao chị dâu lại ăn mặc kín mít như vậy?"

"Bạch Nhã vẫn luôn như vậy." Chung Bạch Nhã còn chưa trả lời, Lâm Thành trả lời thay, "Không nghĩ tới Bạch Tịnh cùng Bạch Nhã là bạn học trung học, vậy thì càng tiện hơn, tôi thấy hiện tại cũng hơn một giờ trưa, mọi người đi ăn cơm trước đi, có chuyện gì trên bàn cơm lại nói chuyện. ”

"Được."

Phó Chi Diễn hơi điều chỉnh tư thế ngồi của mình, Chung Bạch Nhã bỗng nhiên phát hiện anh lại tùy ý đi một đôi dép lê, vẫn là đôi dép nữ tính màu hồng của cô, không những không bị yểu điệu còn được anh đi một cách tùy hứng tao nhã.

Chung Bạch Nhã cứng ngắc, bắt đầu có chút đứng ngồi không yên, cô căn bản không ngờ, Phó Chi Diễn lại có hành vi lớn mật như vậy, dám đi dép lê của cô trước mặt mọi người, hết lần này tới lần khác khi mí mắt cô đang nhảy lên bất an, nghe thấy tiếng Bạch Tịnh nói chuyện.

"A Chi Diễn, anh đi dép lê của ai vậy? Màu hồng hình như là của nữ nhân mà" Theo giọng nói của cô, người phụ nữ cười duyên đến khanh khách, Lâm Thành cũng bị dép lê của Phó Chi Diễn hấp dẫn ánh mắt, anh cảm thấy đôi dép này có chút quen mắt, lại nhìn là kiểu dáng của phụ nữ.

"Đây có phải là dép của Bạch Nhã không?" Lâm Thành hỏi như vậy, Chung Bạch Nhã cũng không tiện giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, làm bộ cũng nhìn thoáng qua, "Ừm, hình như là dép của em, đôi dép này mua về vẫn chưa từng xỏ qua, lúc trước không nhớ để ở đâu."

Phó Chi Diễn thấy bộ dáng bình tĩnh thuận miệng nói dối của nữ bác sĩ, ngược lại cũng không thèm để ý cười cười: "Thì ra là đi nhầm dép của chị dâu, chị dâu không để ý chứ? ”

Mí mắt Chung Bạch Nhã tiếp tục nhảy, giọng điệu vẫn duy trì ổn định như trước: "Đương nhiên sẽ không, anh là khách, cứ thoải mái đi."

"Vậy được"

“Chi Diễn, không nghĩ tới chị dâu anh là Bạch Nhã, Bạch Nhã là người rất tốt." Bạch Tịnh ở một bên làm nũng.

"Phải không?"

Thanh âm lười nhác của Phó Chi Diễn đáp một câu, ánh mắt màu xanh biếc tùy ý nhìn lướt qua Chung Bạch Nhã, đầu ngón tay chống trán ngữ điệu không thay đổi: "Đàn ông đều là dùng cảm giác và thị giác, cái mà anh trai tôi coi trọng khẳng định là nhân phẩm và nội tâm của bác sĩ Chung rồi”

Nghe nam nhân nói đầy ẩn ý như vậy làm tổn hại nhan sắc của mình như vậy, Chung Bạch Nhã bình thản nhìn anh cười một cái: "Lâm Thành không phải loại phàm phu tục tử chỉ biết nhìn giá trị nhan sắc của nữ nhân, đương nhiên cùng Phó tiên sinh không giống nhau rồi”

Cũng không biết là ai có bạn gái xinh đẹp như vậy không cần, lại đối với cô động tay động chân sờ ngực, nghĩ đến chuyện anh nói đêm nay, đáy lòng Chung Bạch Nhã nghẹn một ngụm buồn bực, anh đừng mơ tưởng thành công!

Cô không tin là anh dám ở trước mặt Lâm Thành làm gì cô.

"Bác sĩ Chung nói không sai, tôi đích xác chính là một phàm phu tục tử. Ví dụ, tôi thích phụ nữ có bộ ngực khủng."

Chung Bạch Nhã nghĩ đến cảnh anh ác liệt vén áo của mình lên, cả người đều không tự giác run rẩy, cắn răng, hóa ra người đàn ông này chính là cảm thấy mình ngực to, muốn chơi bời một chút.

"Chán ghét."

Bạch Tịnh không biết như thế nào khuôn mặt đỏ ửng, giống như hờn dỗi trả lời một câu: "Đàn ông các anh, ngoài miệng cả ngày cũng không đứng đắn! ”

"Nếu muốn ăn cơm, hiện tại đi thôi."

Chung Bạch Nhã không có tâm tư nghe bọn họ tán tỉnh, hơn nữa dép lê của mình còn ở trên chân người đàn ông này, cô không thể hoàn toàn bỏ qua.

Ngón tay Phó Chi Diễn gõ xuống mép bàn, ánh mắt và cảm xúc mất tự nhiên của cô, đương nhiên không thoát khỏi đôi mắt sắc bén của anh, nhưng cuối cùng người đàn ông cũng không nói gì, đi theo bọn họ đổi giày ra ngoài.

Đến quán ăn nhỏ mà Chung Bạch Nhã và Lâm Thành thường ăn, mấy người ngồi trên một cái bàn tròn lớn, vì tránh xấu hổ khi đối mặt với Phó Chi Diễn, Chung Bạch Nhã vùi đầu ăn liên tục, nói cũng không nhiều.

"Lâm tiên sinh, vừa rồi ngài nói muốn gọi thêm đồ ăn sao?"

Khi nhân viên phục vụ đến, Lâm Thành gật đầu: "Đúng, thêm mấy món nữa. ”

"Vậy ngài có thể vui lòng đến quầy lễ tân và thanh toán hóa đơn trước được không?? Làm phiền ngài "Quy củ của nhà hàng trấn nhỏ đều là trả trước rồi mới gọi món, nơi này vốn thuộc về địa giới trị an hơi loạn một chút.

"Được."

Lâm Thành nói với bạn gái một câu, đứng dậy định đi theo nhân viên phục vụ đến quầy lễ tân trả tiền, nhưng Chung Bạch Nhã nghĩ con ác lang Phó Chi Diễn này còn đang nhìn chằm chằm vào mình như như hổ rình mồi, căn bản không dám lưu lại.

"Lâm Thành, em đi cùng anh."

"Không cần, em cứ ở lại ăn đi, Chi Diễn còn ở đây, hai chúng ta đều đi thì sao được" Lâm Thành ngôn ngữ ôn hòa, hoàn toàn không biết trong lòng bạn gái tồn tại sợ hãi cùng lo lắng, Chung Bạch Nhã căn bản nói không nên lời, nghĩ ít nhất Bạch Tịnh vẫn còn ở đây.

"Chị dâu, sao sắc mặt chị không đúng?" Lời nói hấp dẫn của Phó Chi Diễn vang lên bên tai, Lâm Thành cau mày nhìn sắc mặt bạn gái, Chung Bạch Nhã biết tên điên này rất to gan, sợ Lâm Thành thật sự nhìn ra manh mối, nhịn xuống.

"Tôi không sao."

Chung Bạch Nhã ép mình phải tỉnh táo lại, trong đầu không hề suy nghĩ gì nữa, nhưng đến khi cô phát hiện Bạch Tịnh không biết từ lúc nào đi vệ sinh, Phó Chi Diễn đã ngồi bên cạnh cô, anh đưa tay vòng qua eo cô, theo thắt lưng cô, chậm rãi di chuyển lên, ngón cái tỉ mỉ vuốt ve trên vai cô, loại kiến cắn tê dại lan tràn khắp da thịt.

"Chị dâu."

Chung Bạch Nhã giật mình ngẩng đầu lên.

--