Hào Môn Ác Thiếu Tiểu Mỹ Nhân Ngư

Chương 1

Giữa hè ngày 21 tháng 7, Tân Dương thị suốt một ngày mưa dầm kéo dài, tới buổi tối càng là mưa to tầm tã, sấm sét ầm ầm, chiếu nửa bầu trời đều là ánh sáng.

Một chiếc xe hơi màu đen một mình ở trên cầu nhanh chóng chạy, không biết là cần gạt nước hỏng rồi khôg thấy rõ đường hay là người điều khiển xe uống rượu mà xe hơi bắt đầu lung lay, ở trên con đường ướt nước đánh thành từng đường cong.

Lại nghe phịch một tiếng, xe hơi màu đen một đầu đâm xuống sông, nhấc lên sóng nước tung toé.

Trong xe nam nhân dần dần mất đi ý thức, cánh tay chặn ngay cửa xe cũng gục xuống dưới.

Đột nhiên, một cỗ lực lượng ở đâu đem xe hơi nâng lên, ngay sau đó cửa kính bị đập bể. Một chiếc đuôi cá màu xanh vòng quanh thân xe, nam nhân bị một đôi tay kéo ra, chậm rãi nổi lên hướng mặt sông.

Mạc Tiểu Mạt đem người kéo lên bờ, nam nhân đã hôn mê bất tỉnh, âu phục trên người cũng đã sớm ướt đẫm.

“Em rốt cuộc đã tìm được anh.” Đuôi cá vui sướиɠ nhảy lên, tỏ rõ tâm tình hiện tại đang kích động của chủ nhân.

Hắn vỗ vỗ mặt nam nhân lại vẫn không thấy nam nhân tỉnh lại.

Hắn nhớ rõ trong TV đều diễn người chết đuối đều phải hô hấp nhân tạo.

Mạc Tiểu Mạt lập tức học theo, nâng lên cằm nam nhân, cúi đầu, đem miệng dán lên.

Hô hấp nhân tạo chính là hướng trong miệng thổi khí, hắn cố lấy sức lực thổi một hơi, nam nhân thân thể run lên một chút, lập tức nghiêng đầu đem nước sặc nhổ ra. Nhưng nước nhổ ra rồi, người còn chưa có tỉnh.

Mạc Tiểu Mạt che lại miệng mình, chẳng lẽ là hắn thổi lực mạnh quá sao?

Gió vẫn luôn thổi vù vù, hắn không thể cứ ở đây chờ người tỉnh lại được, không khéo người chưa tỉnh lại đã bị đông lạnh tới chết luôn rồi.

Vì thế, hắn lắc mình biến hoá, đuôi cá màu lam bỗng biến thành hai chân thon dài. Không chỉ có thân thể thay đổi, còn tự động biến ra một bộ quần áo, áo thun trắng kết hợp với quần jean, thật là quá phù hợp đi.

Mạc Tiểu Mạt ở thế giới con người hành tẩu đã nhiều năm, tuy rằng không có công việc ổn định, nhưng tốt xấu gì cũng dựa vào một số việc vặt mà kiếm được ít tiền, hiện tại đi thuê một căn phòng cũng không thành vấn đề.

Hắn cõng nam nhân lên, nhanh nhẹn hướng đường lớn đi tới.

Mạc Tiểu Mạt là một người cá, nghiêm khắc mà nói thì hắn làm người cá lần thứ hai.

Thời điểm lần đầu là một người cá, hắn đã gặp gỡ một người đàn ông, người kia đối xử với hắn cực tốt, hắn từng phát thề muốn vĩnh viễn ở bên cạnh người kia. Nhưng ông trời không toại lòng “cá”, người kia cuối cùng vì bảo hộ hắn mà chết, hắn cũng tuân thủ hứa hẹn làm bạn nơi hoàng tuyền với người kia.

Trở lại một đời, hắn vẫn là một người cá, chẳng qua cảnh đổi sao dời, khoảng cách với đời trước thế nhưng đã qua cả trăm năm.

Nếu hắn có thể trọng sinh, hắn tin tưởng vững chắc người kia cũng có thể trở về. Vì thế hắn ở nhân gian không ngừng tìm kiếm, rốt cuộc làm hắn tìm được tung tích của người kia.

Lúc nãy, hắn chính là đi theo người kia đến bờ sông.

Mạc Tiểu Mạt dùng tiền lẻ còn dư lại trên người thuê một gian phòng, đem quần áo ướt trên người nam nhân đổi thành áo tắm dài, mới bắt đầu tự mình đi thay đồ.

Chờ hắn từ phòng vệ sinh đi ra, Cố Hàn Lâm đã tỉnh, chỉ là đang dựa vào đầu giường, nhìn không ra vui giận xem xét hắn.

Đối với Cố Hàn Lâm mà nói, chuyện đêm nay trải qua đều quá mức ly kỳ. Hội nghị quan trọng ban ngày lùi lại kéo dài tới buổi tối, sáng mai công ty còn có chuyện quan trọng phải xử lý, hắn không kịp chờ tài xế tới đón, liền tự mình lái xe trở về, lại gặp trời mưa to. Mặt đường trơn trượt, phanh xe bỗng nhiên không hoạt động, cứ thế không thể hiểu được liền rơi vào trong sông.

Đến lúc tỉnh lại, chính mình ở trong một căn phòng xa lạ, trước mắt còn nhiều thêm một cái người xa lạ. Hai người quần áo đều không chỉnh tề, nếu là nói bọn họ đã từng phát sinh cái gì chỉ sợ là cũng có người tin.

Nhưng cũng may lúc này trong đầu Cố Hàn Lâm không có bất kì ý niệm lãng mạn nào, hắn đánh giá thanh niên trước mắt nửa ngày, câu đầu tiên nói ra chính là, “Cậu đã cứu tôi?”

Mạc Tiểu Mạt tuy rằng tâm tâm niệm niệm đi tìm Cố Hàn Lâm, nhưng hắn biết Cố Hàn Lâm không nhất định sẽ nhớ rõ chính mình, vừa rồi khi tiếp xúc đến ánh mắt đầu tiên của người kia, hắn liền biết suy nghĩ của mình đã trở thành sự thật.

Bất quá cũng không sao, hắn không nhớ rõ chính mình, bọn họ có thể lại một lần nữa nhận thức.

Mạc Tiểu Mạt ngơ ngác gật đầu, “Là tôi, cứu anh.”

Cố Hàn Lâm gật gật đầu, vốn là bên bị động nhưng không hề có tự giác bị động, ngược lại cực kì tự nhiên, chủ động nói, “Cậu muốn bao nhiêu tiền?”

“Hả?” Mạc Tiểu Mạt đã từng dự đoán cảnh tượng khi hai người gặp mặt, nhưng không đoán ra lại ở tình huống như thế này, cũng căn bản không có khả năng đoán trước được hắn sẽ hỏi chính mình vấn đề này.

Cố Hàn Lâm từ trước đến nay đều không thích lặp lại, chỉ là đây là người đã cứu chính mình, hắn nhẫn nại tính tình lặp lại một lần, “Cậu muốn bao nhiêu tiền để cảm ơn cậu đã cứu tôi.”

Lấy giá trị con người của hắn, từ nhỏ đến lớn, người tiếp xúc với hắn liền không có khả năng không nghĩ từ nơi hắn đổi lấy chỗ tốt. Cho dù không biết hắn là ai, nhìn đến xe, quần áo, chỉ cần không ngốc, cũng biết rằng giá cả xa xỉ. Lui về phía sau một bước mà nói, người này thật là thấy việc nghĩa hăng hái làm, trùng hợp lại cứu chính mình, hiện tại chính mình đưa ra đề nghị cấp tiền thù lao, hẳn là cũng không ai sẽ cự tuyệt đồ ăn tới bên miệng đi.

Mạc Tiểu Mạt đối với tiền không có quá nhiều khái niệm, hắn tới nhân thế mục đích chính là vì tìm kiếm Cố Hàn Lâm, tiền đủ dùng là tốt rồi, dù sao nếu không có tiền hắn có thể trở về trong biển, trong sông ở tạm một thời gian.

“Tôi không cần tiền, anh không cần cho tôi tiền.”

Cố Hàn Lâm hạ mi, nhìn dáng vẻ không phải đèn cạn dầu của cậu, “Vậy cậu muốn cái gì?”

“Tôi có thể đi theo anh không?” Mạc Tiểu Mạt mở to một đôi mắt trắng đen rõ ràng của mình, có vẻ đặc biệt vô tội.

Cố Hàn Lâm lúc này mới có hứng thú đánh giá diện mạo thanh niên, ngũ quan tinh xảo, làn da trắng nõn, dáng người hơi gầy, nhưng lại không phải loại hình da bọc xương, hoàn toàn lớn lên dựa vào thẩm mỹ của hắn.

“Cậu biết tôi là ai sao?”

Mạc Tiểu Mạt thành thật gật đầu, “Tôi biết, anh là Cố Hàn Lâm.”