Tác giả: Cật Thổ Na Hóa
'Mẹ yêu trên cao à, hôm nay con, mất ngủ... Bởi vì chiều nay ăn no quá, con gái không tiền đồ của mẹ vốn đã ăn cơm chiều trên thuyền rồi, nhưng về thương hội lại biết Rurumu tự mình xuống bếp, nên... Ha hả. Aiz~ về vấn đề lúc trước, con cũng suy nghĩ cẩn thận, trên đời cũng đâu phải chỉ có một người đàn ông, con nhất định sẽ tìm được người tốt hơn, cùng lắm thì còn Abuto mà! Vậy nên tên củ cải hoa tâm sáng lóa kia ai thích thì lấy đi! Cảm giác buồn bực ở ngực chỉ là tạm thời, ngày mai tốt đẹp đang chờ đợi con! Vậy nhé, chúc mẹ ngủ ngon!'
Làm tư thế 'cố lên' cổ vũ chính mình xong, Kamiya kéo chăn qua đầu, vài giây sau, cả người cả chăn run run, cùng với tiếng khụt khịt.
'Vẫn luyến tiếc quá... Làm sao bây giờ... QAQ' Kamiya ôm gối khóc không thể dừng lại.
Qua hồi lâu, Kamiya ủy khuất mới dần chìm vào giấc ngủ, nhưng đang nửa mộng nửa tỉnh, cửa phòng lại bị người đá văng ra.
Kamiya bị dọa tỉnh còn mơ hồ, mắt cũng chưa mở túm gối ôm qua, định đập chết người quấy nhiễu giấc ngủ của người khác. Nhưng vừa nâng gối ôm qua đỉnh đầu, Kamiya lập tức ngây ngẩn cả người, con sâu ngủ cũng bị chạy mất, bởi vì người tới còn dùng tốc độ nhanh hơn cô, nhảy lên giường của cô, ôm chặt cô vào lòng.
Kamiya giơ gối ôm mộng bức: Đây là tập kích đêm khuya đúng không? Là tập kích đêm khuya đúng không? Gϊếŧ! Hơn nữa tư thế này đau eo ghê! Kamiya căng eo không kiên trì nổi nữa, tự sa ngã ngã lên giường, người nọ cũng thuận thế ngã lên người cô, Kamiya bị đè sắp bẹp, quá nặng!!! Cô trợn trắng mắt, dùng sức đẩy khuôn mặt đang chôn trên cổ mình ra, lại sờ thấy ẩm ướt, hả? Nước mắt? Khóc?
"Này, Sinbad." Kamiya đẩy đẩy vai anh, "Xảy ra chuyện gì?"
Phát hiện Kamiya định đẩy mình ra, Sinbad tựa như toàn bộ sức lực, siết chặt đến mức Kamiya muốn nghi ngờ cuộc đời.
Kamiya sắp ngất đi liếc qua cửa, phát hiện các bạn nhỏ cũng bị đánh thức đang tỏ vẻ 'bọn này hổng thấy gì hết trơn', xoay người định đi.
'Này này! Đừng đi!' Kamiya vươn tay muốn níu kéo.jpg
Sau đó, Hinahoho vẻ mặt 'tôi hiểu', đóng cửa phòng Kamiya lại...
Kamiya: "..." Nhất định là phương thức kết bạn của cô không đúng, hình như cô kết toàn đám bạn hờ rồi, là Yato đầu tiên bị đối tượng thầm mến đè chết, cô nhất định sẽ được ghi danh vào sử sách!
Kamiya cảm thán cuộc đời một lúc, một tay vươn ra vỗ nhẹ lưng anh chàng đang run rẩy, một tay sờ sờ đầu anh, "Ngoan~ Ngoan~ Đã xảy ra chuyện gì, có thể nói cho em không? Sinbad?"
Nếu Kagura đang ở đây, nhất định sẽ cảm thán, động tác của bà chị thuần thúc như vậy là do vuốt lông con Sadaharu mà ra aru.
Sinbad không nói gì, chỉ lắc nhẹ đầu.
Kamiya thấy anh không muốn nói chuyện, đành không ngừng vỗ tiếp, hai mắt nhìn chằm chằm nóc nhà, không biết suy nghĩ đã chạy đi đâu, người ta thường gọi là thất thần.
Vài phút sau, Sinbad không run nữa, hơi thở cũng dần vững vàng, qua nửa giờ nữa, Kamiya vươn tay cọ tai anh, nhỏ giọng thì thầm: "Nè, Sinbad, em ấy, vẫn luôn thích anh đấy, dù anh hoa tâm như vậy... Hì hì, em vẫn quyết định ăn vạ anh cả đời."
"Cả đời?" Hơi thở ấm áp phả vào cổ, giọng Sinbad rầu rĩ.
Cả người Kamiya cứng đờ, "..." Cái quái gì! Anh không ngủ!
Thấy Kamiya không trả lời, Sinbad chống nửa người trên dậy, biểu cảm nghiêm túc nhìn cô, hỏi lại một lần, "Cả đời đúng không?"
"A? A... Ừ." Ánh mắt Kamiya không tự giác rời sang bên, cắn cắn môi dưới.
Sinbad giật chăn qua, tùy ý lau mặt, khụt khịt cái mũi, "Hứa rồi nhé, cả đời."
Kamiya nhìn bàn tay anh giơ trước mặt mình, duỗi tay nhẹ nhàng chụp lên, "Không đổi ý, cả đời."
'Bẹp' lên mặt Kamiya một cái, Sinbad nhảy xuống giường, chạy ra ngoài.
Vài giây sau.
"Cứu mạng với!!! Tiểu thư Pipirika! Sinbad, cậu buông ra!!!"
"Để tôi ôm lát đi! Mystras!!"
"Sinbad, cậu làm gì bạn trai người khác thế!!!"
"A, Mahad! Vittel! Cho tôi ôm một cái!!"
"Grào!"
"Còn cả Rurumu!"
"Sinbad, buông vợ tôi ra ngay!!"
"Sin, cậu trúng gió à?!!!"
Kamiya vỗ vỗ khuôn mặt đỏ hồng của mình, định xuống tầng xem náo nhiệt~ Ai bảo vừa rồi các cậu bỏ tôi mà đi, hì hì.
Không ai biết Sinbad rốt cuộc bị làm sau, vì sao trong mắt lại tràn ngập bi thương và hoài niệm, nhưng đó là một chuyện, với việc Sinbad nửa đêm nửa hôm không ngủ được xông vào phòng người khác, sau đó ôm chặt người ta, mọi người trong thương hội chỉ có chung một suy nghĩ: Tẩn cho trận đi!
Vì thế, thương hội Sindria ầm ĩ một đêm, lúc trời sắp sáng mới yên tĩnh lại, kết quả chính là: Một ngày không kinh doanh.
Giữa trưa, Kamiya đói không chịu được bò khỏi giường, híp mắt đi vào nhà ăn, phát hiện các bạn nhỏ đều đang ghé trên bàn vừa ngủ bù vừa chờ cơm. Kamiya đặt mông lên ghế, đôi tay lót dưới cằm, bò lên bàn, Sinbad bên cạnh lập tức dời đầu mình từ bàn lên lưng cô, cọ cọ, tiếp tục ngủ.
"Ăn cơm, ăn cơm~" Dì đầu bếp bưng đồ ăn đặt lên bàn, nhìn các bạn nhỏ buồn ngủ không tỉnh nổi, hai tay chống nạnh, thở dài, "Thật là, mấy người nửa đêm đào than, rạng sáng dọn gạch đó hả?" Người trẻ tuổi bây giờ a~ Vừa cảm thán vừa đi vào bếp.
"Kamiya~" Giọng Sinbad muốn bao nhiêu ủy khuất thì có bấy nhiêu: "Bọn họ đánh anh~" Mà em thì lại ở bên xem anh bị đánh.
Kamiya nhìn hai mắt anh như gấu trúc, tấm tắc hai tiếng, "Ai bảo anh như người điên gặp ai cũng ôm, ngay cả Rurumu cũng không buông tha."
'Rắc'
Nĩa trong miệng Hinahoho gãy.
"Anh... QAQ" Sợi tóc ngố của Sinbad run bần bật trong không trung.
Cơm nước xong xuôi, mọi người vẫn lười, ngồi ngay trên bàn ăn tán dóc, ngày thường đều bận bịu, khó lắm mới nghỉ một ngày, đã lâu chưa quây quần nói chuyện vậy rồi.
Lúc này, Kikiriku dẫn theo hai cô em gái nhào vào lòng Kamiya, lôi kéo tay cô làm nũng, "Dì~ Hôm nay chúng ta chơi kéo co đi~ Được không~"
"Được."
"Nhóc." Sinbad nhéo khuôn mặt béo béo của Kikiriku, "Kamiya là của chú, vậy nên..."
'Bộp!'
"Dì ôm bọn cháu đi~"
"Được."
Sinbad bị Kikiriku nâng lên đập xuống bằng một tay: "..." Hoài nghi cuộc đời.jpg
Hinahoho: "..." Con trai, làm tốt lắm!