Tác giả: Cật Thổ Na Hóa
'Mẹ yêu trên cao à, phiếu cơm dài hạn con vất vả lắm mới tìm được... Không còn nữa.'
Kamiya khụt khịt mũi tránh dưới bóng ô, nhìn về phía chính giữa đấu trường. Buổi sáng phu nhân Maader rất vui vẻ dẫn người ra ngoài, nói là có mối làm ăn lớn, kết quả không đến một giờ đã vội về thương hội, sau đó tin thương hội Mariandel phá sản, sau đó có tin nô ɭệ bạo động. Tuy không hiểu chuyện gì xảy ra lắm, nhưng trực giác mách bảo Kamiya chuyện này chắc chắn có liên quan đến Sinbad, liên quan đến cuộc trò chuyện tốt đó giữa anh và Masrur.
"Nô ɭệ chúng ta, từ hôm nay trở đi, tự do!!!" Sinbad giơ cao văn kiện, la lớn.
Chỉ một thoáng, cả đấu trường tràn ngập tiếng hô hưng phấn của đám trẻ.
Chờ họ đưa những người chết đi hỏa táng xong, Kamiya đứng dậy vỗ bụi trên người, cô cũng nên đi tìm cái phiếu cơm tiếp theo thôi.
Góc áo bị kéo khiến cô dừng bước lại, cúi đầu: "Masrur?"
"Chị muốn đi đâu?" Masrur buông tay ra.
Kamiya vỗ vỗ vai cậu, "Đi tìm phiếu cơm mới, loại không bị ăn sập." Thương hội bị ăn sập, nghe thôi cũng thấy đáng thương.
Masrur: "..." Đúng vậy.
"Kamiya!" Sinbad chạy tới, đôi tay nắm lấy vai cô, "Em muốn đi ư? Tới thương hội của ta, được không?"
Kamiya nhìn anh nghiêm túc như thế, không tự giác gật đầu.
"Oa! Quá tuyệt!"
Kamiya mê mang, "..." Cô vừa làm gì?
"Chị đồng ý ở lại thương hội Sindria." Masrur nghiêng đầu nhìn cô.
"... Má!" Nhất định vừa rồi cô bị trúng tà!
Ngay lúc Kamiya rối rắm khả năng mình ăn sập thương hội lớn bao nhiêu, Sinbad bị đánh...
Bởi vì đắm chìm trong suy nghĩ của bản thân, cô không nghe thấy tiếng Sinbad và tiểu quỷ đầu bạc kia nói gì, dù sao thì 'bốp' - mặt Sinbad đã bị bạo kích. Thấy một màn như vậy, Kamiya lại bắt đầu rối rắm, phiếu cơm sắp bị đánh đến tàn, cứu hay không đây...
"Đừng đùa! Sinbad!" Lại là một trận đánh đập.
Các bạn nhỏ bên cạnh cũng ngây người khi cậu đánh người.
Masrur nhìn Sinbad bị đánh không ra hình người, nhìn thôi cũng thấy đâu, duỗi tay kéo tay áo Kamiya, "Sinbad... Không sao chứ?" Sẽ không bị đánh chết chứ? Phiếu cơm tự đưa tới cửa sắp bị đánh chết sao?
Kamiya xoa đầu cậu tỏ vẻ không sao, cô quan sát thấy người nọ tuy đánh cái nào ra máu cái đấy, nhưng không đánh vào chỗ yếu hại, chỉ là nhìn thảm thôi. Haiz, có thể là bạn bè vui đùa nhau, có thể là một cách biểu đạt tình cảm khi không gặp lâu ngày? Lần sau gặp Kamui ngu ngốc cô có nên làm vậy không? Nhưng Kamui ngu ngốc sẽ đứng im để cô đánh sao? Đặc biệt là mặt?!
Lúc suy nghĩ của Kamiya bay xa, 'nghi thức' gặp mặt bên kia cũng kết thúc.
"Kami~Ya~ Người ta muốn được tiểu thiên sứ Kamiya ôm một cái mới dậy cơ~ QAQ"
Kamiya đề phòng dùng ngón trỏ chống trán Sinbad cả người bẩn ơi là bẩn, khuôn mặt còn tràn đầy ghét bỏ.
"Ôm một cái~" Xoay người tránh thoát ngón tay Kamiya, ôm lại cọ cọ~
"..."
Ja'far: "..." Có phải tôi dùng sức quá không?
Sau khi nhận được nắm đấm 'chữa lành' của Kamiya, Sinbad dẫn theo mọi người về thương hội Sindria.
Lúc vào thương hội, đám trẻ được dẫn đi tắm, Kamiya khiêng ô ngồi xổm góc tường nghịch nhánh hoa trong tay.
Chiếc bóng rất lớn chặn đi ánh sáng mặt trời chói mắt, một giọng nữ dịu dàng vang lên trên đầu, "Em cũng đi tắm rửa chút đi."
Kamiya hơi dịch ô ra, thấy một cô gái thân hình cao lớn có mái tóc lam dài đang ngồi xổm trước người mình, mỉm cười nhìn mình.
Kamiya cúi đầu chà chà ngón tay, "Không cần."
"Con gái không thể để bị bẩn như vậy đâu." Rurumu bất đắc dĩ nhìn vết máu và bụi đất trên người cô, còn cả băng vải rách tung tóe, kéo tay cô về phía phòng tắm, "Được rồi được rồi, đừng trẻ con nữa, mọi người đều đang đợi em đấy." Dứt lời, cô ấy chỉ chỉ những đứa trẻ đã tắm rửa xong, chờ ở cửa.
Kamiya bĩu môi, đẩy cửa ra, nhìn nhìn cửa sổ hở sáng trong phòng tắm, "Không thể tắm, có nắng."
"Vì sao có nắng thì không thể tắm?" Rurumu nghi hoặc hỏi.
Kamiya cởi băng vải ở ngón trỏ ra, đưa tay đến dưới ánh nắng, nháy mắt, ngón tay trắng như bị lửa đốt, biến thành màu nâu đen, còn tản ra mùi cháy.
Thấy mọi người trợn mắt há mồm, Kamiya thu tay lại, "Cho nên không thể gặp nắng, đặc điểm chủng tộc."
Rurumu cúi đầu suy nghĩ một lát, dùng vải dệt đen dày che cửa sổ phòng tắm lại, "Như vậy được không?"
"Được, cảm ơn." Kamiya nói cám ơn xong đi vào tắm rửa, cô bị Sinbad cọ cả người là máu với bụi đất, đã sớm không chịu được.
"Không cần cám ơn đâu. Chị đi tìm cho em một ít quần áo chống nắng, đừng quấn băng vải nữa, ở thương hội cũng không cần vận động mạnh hay chiến đấu gì, cũng sẽ không cần ra ngoài nắng nhiều." Rurumu nói xong thì đi xa.
Kamiya đang đấu tranh với việc tết tóc phản ứng chậm nửa nhịp mới gật đầu, "Được."
Mái tóc đỏ xoăn dài đến eo được chia làm hai cột bên tai, tóc mái dài đến mi càng khiến khuôn mặt trẻ con trông đáng yêu hơn, áo choàng to rộng có mũ và váy dài đến gối hoàn toàn bao lấy Kamiya, giày da cao đến cẳng chân vừa lúc chạm đến mép váy, quần trong màu trắng phòng ngừa mọi trường hợp nhấc chân lên bị ánh sáng chiếu vào.
"Rất hợp, rất hợp." Rurumu giúp Kamiya vuốt quần áo, vẫy tay với các bạn nhỏ, "Đợi lâu rồi đúng không, đi thôi, chúng ta đi gặp Sinbad một lát."
Kamiya đi cuối đội ngũ sờ sờ mặt mình không mang băng vải, băng vải không còn, như vậy, khi ngẩng đầu lại, khóe miệng treo nụ cười, đương nhiên, không phải là vui vì tháo bỏ được băng vải đâu, mà là thói quen của cô thôi. Lúc ở hành tinh mẹ, về nhà là không cần phải dùng băng vải, Kamiya luôn nghiêm túc thực hiện việc mama còn luôn cường điệu 'Phải cười với người nhà nha', mà lúc ra ngoài làm nhiệm vụ đánh chết quái vật, đối mặt với kẻ địch thì không cần lãng phí biểu cảm, dần dà, Kamiya hình thành thói quen tháo băng vải thì tươi cười đầy mặt, quấn băng vải thì lãnh khốc mặt than, theo cách nói của Gintoki, đó là tinh thần phân liệt.
Masrur ngẫu nhiên ngẩng đầu thấy cô mỉm cười, khóe mắt giật giật, hy vọng Sinbad trụ được trước tinh thần phân liệt.
"Masrur." Kamiya đột nhiên khom lưng lại gần cậu, "Chị đói, em thì sao?"
Masrur sờ sờ cái bụng bồn chồn của mình, mới hơi gật đầu đã bị Kamiya xách cổ áo lao ra bờ biển, sau đó chứng kiến được sức mạnh của quỷ đói - Kamiya trực tiếp dùng cái ô màu hồng đánh mạnh vào mặt biển, đập tung một lượng cá lớn lên.
Masrur: "..." Chị đói đến mức nào vậy? Cứ như chín thùng cơm lúc sáng không phải chị ăn ấy.