Tác giả: Cật Thổ Na Hóa
'Mẹ yêu trên cao à, hôm qua quần áo mẹ tự tay đưa cho con gái yêu dấu đã bị người ta dùng bàn tay vừa chạm vào vật dơ bẩn làm bẩn rồi, con có nên cho anh ta đi gặp mẹ không?'
Buổi sáng, làm lơ Masrur đang nghi hoặc, Kamiya cầm ô ngồi xổm trên ban công đại sảnh, tự xưng là phơi nắng, nhưng không ai tin luôn.
Masrur đang ở bên chơi trò nâng lên cao với đám trẻ con, đang chơi vui, Sinbad không biết đã xuất hiện ở khoảng cách Kamiya 2-3m từ khi nào, nghiêng người dựa vào cột, không biết nghĩ gì, cũng có thể đang không nghĩ gì, ai mà biết.
'Cộp cộp cộp' tiếng giày từ xa tới gần, trong lúc những người khác còn chưa kịp phản ứng, người đó đã túm lấy cổ tay Sinbad, tức giận nói, "Ngươi đi theo ta qua đây một lát!" Nói xong thì túm anh rời đi.
Kamiya cũng đứng dậy hoạt động gân cốt, trực tiếp nhảy từ trên ban công xuống, đấu trường sắp mở rồi.
"Bên dưới là người mà mọi người chờ mong đã lâu! Thật đúng là kích động! Quái vật của đấu trường chúng ta - Kamiya!!"
"Aaaaa!"
"Kamiya! Kamiya!"
Cửa sắt 'ầm ầm ầm' mở ra, Kamiya khiêng cái ô cao ngang mình xuất hiện phía sau cửa.
Tiếng hoan hô của người xem càng nhiệt liệt.
"Chúng ta hãy dời mắt qua bên còn lại! Quái thú đến từ vực sâu của phía nam đại lục - Lôi Viêm Mãnh Hổ!! Chỉ bắt một mình nó thôi đã cần 100 dũng sĩ rồi! Và tiếp sau đây, quái vật gặp quái vật sẽ có kết quả như thế nào, mọi người hãy cùng đón chờ!! Bây giờ, bắt đầu!!!" Người chủ trì vừa dứt lời, l*иg nhốt mãnh hổ đã 'rầm' mở ra.
Mãnh hổ to mười mấy mét nhảy khỏi l*иg, nhe răng nanh nhào thẳng về phía Kamiya, nước bọt tanh hôi nhỏ giọt trên đất, lập tức ăn mòn ra một cái hố nhỏ.
"Oa~~ Xé cô ta! Xé cô ta ra đi!"
"Xử lý nó đi Kamiya!"
Người trên khán đài nắm chặt vé cược trong tay, điên cuồng hét lớn.
Kamiya dùng ngón út ngoáy ngoáy tai tê dại vì ồn, may mà băng vải đã che mũi và miệng, không cần ngửi cái mồm thối của con hổ kia. Kamiya bình tĩnh cụp ô, chiế ô nhọn chỉ thẳng về phía con hổ lớn trước mắt, chân trái lùi về sau nửa bước, đột nhiên dùng lực, mọi người chỉ thấy một ánh sáng hồng vụt qua, hoàn toàn còn chưa phản ứng lại, 'Rầm' một tiếng, trên mặt đất là xác con mãnh hổ bị cô đâm xuyên qua mà chết, nói rõ cho mọi người chuyện gì vừa xảy ra.
Kamiya bung cái ô còn dính máu ra, xoay người đi về phía phòng nghỉ đằng sau cửa sắt, từng giọt máu tươi dọc theo ô chảy xuống mặt đất, tạo thành những đóa hoa máu, tựa như những bông hoa nở rộ từ địa ngục, khiến mọi người cảm thấy lạnh toát.
"Đã nói với cô bao nhiêu lần rồi! Đừng hạ gục trong nháy mắt như thế! Đừng nhanh như vậy mà! Phải thú vị hơn chút chứ! Nếu cứ đơn điệu như vậy thì ai mua vé nữa! Khiến người ta cảm thấy 'hãi hùng khϊếp vía' không được sao! Đừng để người ta cảm thấy 'Dù sao Kamiya cũng thắng thôi, có gì phải xem' được không! Cô có nghe tôi nói chuyện không thế?!"
Kamiya vừa tiến vào phòng nghỉ, đã bị quản lý quấn lấy. Thật ra nội tâm của quý ngài quản lý đã sắp tan vỡ rồi, tiểu tổ tông thích một kích tất sát, còn không bao giờ thả, mỗi lần đều nhận một lô khiếu nại cũng khổ lắm chứ bổ! Nhưng phía sau tiểu tổ tông có phu nhân Maader chống lưng thì biết làm sao bây giờ, chỉ có thể lải nhải một trận thôi, làm quản lý dễ dàng sao...
Kamiya vốn đi thẳng về phía trước đột nhiên dừng bước, ngài quản lý vui vẻ trong lòng, hay là... Tiểu tổ tông nghe lọt rồi?
'Rắc' sàn nhà dưới chân Kamiya không ngừng nứt ra, mãi đến khi biến thành cát bụi bị gió thổi tan, Kamiya nghiêng đầu liếc qua quản lý đang run bần bật trong gió, quay người chuẩn bị trận đấu tiếp theo.
Ngài quản lý: "..." Quả nhiên, nghe lọt thì cổ đã không phải tiểu tổ tông, huhuhu.
Kamiya bị làm phiền một đường khiến đầu ong cả lên cực kỳ khó chịu, vì thế, cô mở mode đồ sát, cuối cùng, tới lúc thu thập sân thi đấu, máu trên sàn đã ngập cổ chân, mà người quan khán buổi thi đấu hôm đó, nghe nói một tháng không dám ăn thịt, hai tháng không dám bước vào đấu trường. Bởi vì mãnh thú đều bị Kamiya chém gϊếŧ hết, nên đấu trường cũng phải tạm đóng cửa... Mái tóc vốn trọc nửa của quản lý có xu hướng trọc hẳn, sầu thúi ruột, đúng là tiểu tổ tông không thích lắm lời, ta thề sau này không bao giờ lải nhải nữa!
Kamiya rời khỏi đấu trường, khuôn mặt âm trầm đi trên đường, tay không tự giác vỗ ngực, cô biết trạng thái này của mình không đúng, cứ tiếp tục như vậy, cô sẽ thật sự bị 'dòng máu Yato' chi phối hoàn toàn, biến thành quái vật chỉ biết chiến đấu... Haiz, từ giờ phải khắc chế chút mới được, sau khi quyết định như thế, tâm tình của cô thoải mái hơn nhiều, bước chân nhẹ nhàng quay về thương hội, thật ra, ngay cả chính cô cũng không tin mình có thể 'khắc chế'...
Buổi tối, Kamiya xử lý sạch sẽ vết máu trên người và quấn băng vải mới xong, trở lại ký túc xá, lập tức phát hiện Sinbad buổi sáng chỉ có tấm vải bố che thân giờ đã mặc chỉnh tề, mấy đứa trẻ vây quanh anh hỏi đông hỏi tây, tuy rằng anh vẫn không có phản ứng gì.
Chỉ là... Kamiya híp mắt, tuy mi đã đổi quần áo, nhưng có thể không ngồi trên giường của mị không? Kamiya không vui đi về phía giường đệm của mình, đám trẻ cảm nhận được sát khí đều run rẩy nói "Thật đáng sợ" rồi chạy về giường mình, chỉ có Sinbad không nhúc nhích. Khóe mắt Kamiya run run, một tay xách anh lên, vung lên trên, sau đó vỗ vỗ tay phủi đi lớp bụi không tồn tại, một loạt động tác lưu loát liền mạch.
Masrur quả thực phải vỗ tay hò reo vì cô.
"... Đau quá." Sinbad ngốc ngốc ghé trên giường, vuốt cái đầu bị đập của mình, nhìn về phía Kamiya.
Kamiya: "..." Trừ Kagura, không ai giả vờ đáng thương được với chị đây đâu. Nhưng quay đầu lại thấy Masrur đang nhìn mình bằng ánh mắt 'Chị thật vô tình', ngón tay Kamiya run run, cắn răng đè lại cảm giác ghét bỏ xoa nhẹ đầu Sinbad hai cái, vừa lòng chưa?
Sinbad khụt khịt cái mũi đỏ rực, "Đau."
Kamiya: "..." Đừng có mà được một tấc lại tiến một thước!
Masrur đứng bên nghiêng đầu.
Kamiya hít sâu một hơi, được rồi, cứ như vậy đi, coi anh ta thành Kagura, đúng, Kagura đáng yêu của chị, mở mắt ra, sờ sờ: "Không đau nè~ Không đau nè~ Chị đuổi đau đi rồi~ Ngoan ngoan~"
Masrur dùng biểu cảm 'thật thần kỳ' nhìn Kamiya đột nhiên trở nên rất dịu dàng, thì ra đại sát khí cũng có thể dịu dàng, mở rộng tri thức!
Kamiya sờ xong rồi nằm về giường, không phát hiện Sinbad mặt đỏ như quả táo, vẫn duy trì tư thế bị cô sờ.
'Hình như đang ngây người.' Masrur nghiêng đầu, không hiểu, nhún vai bò về giường mình, ngủ!
Sinbad ngây người hồi lâu mới chui về ổ chăn, sờ sờ đầu mình, 'Mama, hình như con yêu rồi', kéo chăn lêи đỉиɦ đầu, thỉnh thoảng phát ra tiếng cười quái dị.
'Bụp!'
Kamiya thật sự không nhịn được nữa, bò lên giường trên, một 'cú đấm chúc ngủ ngon' đi xuống, thế giới yên tĩnh trở lại.