Đều Là Bạn Giường Tranh Cái Gì?

Chương 71: Bảo bối Viễn Viễn

Khoảng 11 giờ, Khương Viễn về đến nhà.

Sau khi cậu mở cửa, thì phát hiện có điều gì đó không đúng cho lắm.

Trước cửa có một đôi giày da nữ, trong nhà cũng sạch sẽ, cậu do dự một chút rồi thay giày, đi về phía trước.

Từ trong bếp phát ra tiếng cười nói vui vẻ, giọng nói đó là của Khương Lập Quốc và một người phụ nữ mà cậu không hề quen biết.

Khương Lập Quốc bưng đồ ăn ra, nhìn thấy Khương Viễn đứng ở phòng khách, thì vẻ mặt nhất thời trở nên mất tự nhiên.

“Con về rồi à, không phải chỉ mới ra ngoài mấy ngày thôi sao? Đúng rồi, đây là dì Tuệ Tuệ là bạn của ba, con chào hỏi dì chút đi.”

Khương Viễn nhìn người phụ nữ xa lạ đeo tạp dề đang cố gắng nở ra nụ cười với mình, nhịn không được có chút bối rối hỏi: “Bà thích ông ta ở điểm gì?”

Vẻ mặt của người phụ nữ thoáng chốc có chút không biết phải làm sao, cười gượng gạo nhìn Khương Lập Quốc giống như là xin sự giúp đỡ từ ông ta.

Khương Lập Quốc nhíu mày, khuôn mặt tràn đầy vẻ mất hứng nói: “Đồ mất dạy mày đang nói cái gì vậy hả, tao thì làm sao, không cờ bạc gái gú, mà mày dám vu oan cho cha mày như vậy sao?”

Ông ta nói xong lại cười ha ha nói với người phụ nữ bên cạnh: “Đừng nghe nó nói bậy, nó chỉ là vì không thuận với anh nên mới ăn nói như thế.”

Người phụ nữ lấy lòng bàn tay lau tạp dề ngượng ngùng nói: “Vậy thì ... Con rửa tay rồi vào ăn cơm đi, đồ ăn đã được chuẩn bị xong hết rồi, nếu không ăn sẽ bị lạnh hết đó.”

“Ông ta sẽ đánh vợ, bà nên suy nghĩ cho kỹ đi, có một số người không đáng để bà yêu đâu.”

Không phải là Khương Viễn có cái nhìn không tốt về mẹ kế mà nói ra những lời này, cậu chỉ là cảm thấy khó hiểu, loại người rác rưởi như Khương Lập Quốc, sao lại được người ta yêu quý coi trọng chứ?

Người phụ nữ sững sờ trước lời cậu nói, không biết phải trả lời như thế nào, nên dứt khoát cởi tạp dề ra nói: “Ông Khương, hai người ăn cơm trước đi, tôi còn có chút chuyện tôi đi trước.”

Người phụ nữ bước đi vội vàng, cả căn nhà chìm vào sự im lặng chết chóc.

Sắc mặt của Khương Lập Quốc cực kì khó coi, ông ta nhịn rồi lại nhịn cuối cùng nhịn không được nữa mà hét lên: “Khương Viễn! Mẹ nó mày có bệnh không? Tao đã nhiều năm không tìm người làm mẹ kế của mày, bây giờ mẹ mày cũng không chịu trở về, bà ấy cũng đã có chồng, mày còn không cho tao tìm vợ hai à, mày còn muốn phá hỏng chuyện tốt của tao đến bao giờ nữa hả?”

Khương Viễn đã sớm không còn là đứa nhỏ sẽ vì cơn thịnh nộ của ông ta mà sợ hãi, cậu lạnh lùng nhìn Khương Lập Quốc nói: “Chỉ là ăn ngay nói thật mà thôi.”

Khương Lập Quốc chỉ vào mũi cậu và nói: “Tao đã sớm thay đổi rồi! Có phải mày không mong là tao tìm được người nào tử tế đúng không! Nếu mày không muốn có một người cha như vầy, vậy thì mày cút đi, cút ngay lập tức, từ này về sau tao không có đứa con như mày và mày từ giờ cũng đừng hòng ngửa tay xin tao một đồng xu, cắc bạc nào nữa hết!”

Khương Viễn cười giễu cợt nói: “Ông cho rằng tôi cần những đồng tiền dơ bẩn đó sao? Ông cho rằng ông có nhiều tiền thì hay lắm ư, coi chừng toàn bộ tiền đều nặng không bằng tro cốt của ông ở trong hũ sành đó.”

“Đi đi, nếu mày đã không còn cần cái gì ở tao nữa, vậy thì mày cút đi, về sau tao và mày ân đoạn nghĩa tuyệt không còn là cha con gì với nhau nữa hết, con mẹ nó nuôi mày chẳng thà tao đi nuôi một con chó còn tốt hơn đỡ phải tự rước bực vào thân, giờ lông cánh cứng rồi cáp, không dạy nổi nữa, tao cũng mong cho mày cắt đứt quan hệ với nhà họ Khương, mày muốn thì thay tên đổi họ, phẩu thuật thành người khác hay làm quái vật gì cũng được, tao thật sự không muốn thừa nhận có một đứa con như mày! Cút ngay!”

Khương Lập Quốc hoàn toàn bị lửa giận làm cho hồ đồ đến ngón tay cũng phát run, nhưng sau khi nói xong, nhìn thấy sắc mặt của Khương Viễn thì ông ta lại cảm thấy có chút hối hận.

Chỉ là thấy Khương Viễn nắm chặt tay, ông ta không khỏi sợ hãi lui về phía sau, sợ tên mất dạy này lại phát điên, nên chỉ có thể đóng sầm cửa, sao cho nó vang lên một tiếng rầm kinh thiên động địa rồi mới rời khỏi nhà, đi dỗ dành người tình bé nhỏ của mình.

Khương Viễn bất động tại chỗ, hít thở sâu để bình tĩnh lại.

Cậu đã sớm biết chuyện này sẽ xảy ra, nên cũng không ngạc nhiên lắm, cậu không thất vọng, không tức giận.

Nghĩ đến bộ dạng của Khương Lập Quốc lúc rời đi, cậu cười chế nhạo: “Thỏ đế.”

Nắm đấm của Khương Viễn co rút, cậu thở ra một hơi, bước vào căn phòng mà mình đã sống mười bảy năm, bắt đầu thu dọn quần áo, sao lưu một số thứ của mình vào máy tính và định dạng chúng.

Trên ngăn tủ rơi xuống một món đồ chơi biến hình, đó là đồ chơi của trẻ em.

Khương Viễn không nhớ món đồ chơi biến hình này mua từ khi nào, rõ ràng là nên vứt đi từ lâu rồi, nhưng không hiểu sao cậu vẫn luôn giữ mà không chịu vứt đi.

Cậu mang theo vali quần áo rời đi, mang theo luôn món đồ chơi biến hình đó, đứng trước thùng rác dưới lầu.

Thùng rác tanh tưởi dơ bẩn, ruồi bọ bay múa không ngừng.

Cậu đem món đồ chơi biến hình lau sạch sẽ, nhìn món đồ chơi thô ráp đơn sơ sau lưng còn viết một dòng chữ mơ hồ không rõ.

“Chúc mừng sinh nhật bảo bối Viễn Viễn.”

Khương Viễn cảm thấy có chút buồn nôn dâng trào, tay cậu dùng sức, nhìn món đồ chơi trong tay bị mình bóp nát vụn thành từng mảnh, lòng bàn tay cậu cộm đỏ bừng.

Đại loại là vì thùng rác có mùi hôi thối quá, cậu mới đi vài bước, đã cúi người xuống nôn mửa một trận.