Đều Là Bạn Giường Tranh Cái Gì?

Chương 70: Khó nắm bắt

Tối nay Khương Viễn cứ vậy mà ngủ với Lâm Tri Bạch ở đây, điều cậu rất thích ở Lâm Tri Bạch chính là người này không hề nhiều chuyện.

Đây cũng là lý do ngay từ đầu cậu đã chọn Lâm Tri Bạch làm bạn giường của mình, cậu nói tối nay cậu không muốn làm, thì Lâm Tri Bạch liền không hề tỏ ra muốn làm điều đó, chỉ là hắn thỉnh thoảng vẫn sẽ hôn cậu.

kì lạ là, nụ hôn của anh lại không hề chứa đựng dục.

Khương Viễn có chút khó chịu với cảm giác này, tựa như rơi vào một vũng bùn lớn như đại dương, dù đã cố gắng vẫn không tìm thấy được lối thoát, không thể đứng dậy, trở mình, thậm chí là không thể thở nổi.

Giống như cảm giác bất lực khi đấm vào bông, ngứa ngáy toàn thân, như là có gió lại như là có bông đang chui vào kẽ mông, dồn nén dày đặc, cứ muốn gãi mãi thôi nhưng rồi lại phát hiện ra rằng dù da có bị cào cho trầy xước vẫn không thể cảm thấy thoải mái, ngược lại còn tạo ra một loại cảm giác đau nhức và tê dại khác.

Khương Viễn cố gắng thay đổi trạng thái này, cậu chủ động vươn đầu lưỡi ra dụ dỗ, muốn làm cho trạng thái như hồ dán này càng lúc càng trở nên tràn ngập hơi thở tìиɧ ɖu͙©, khiến cho người ta huyết mạch sôi trào khát cầu thêm chút du͙© vọиɠ, nhưng lúc này Lâm Tri Bạch liền sẽ dứt ra và rời đi, như có như không mà vuốt ve xoa bóp vòng eo mềm mại của cậu.

Khương Viễn không thích cảm giác này, cho nên cậu dứt khoát từ chối, quay lưng nhắm mắt lại.

Lâm Tri Bạch sau khi nhìn thấy hành động này của cậu thì khóe môi hơi cong lên, cũng không hề mở miệng nói gì, tay đặt lên eo Khương Viễn, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của Khương Viễn rồi nhắm mắt lại.

Thật ra anh không có thói quen chung chăn gối với người lạ, từ lúc anh có ký ức tới giờ, đây là lần đầu tiên cùng ai đó ngủ chung trên một chiếc giường, anh là người rất tuân thủ nguyên tắc và ghét bị người khác xâm phạm lãnh thổ của mình, nhưng Khương Viễn lại là ngoại lệ.

Khương Viễn ngủ một giấc đến sáng hôm sau, cậu chỉ đơn giản rửa mặt thay đồ một chút rồi đến chỗ Ngao Vọng lấy đồ.

“Phải trở về rồi sao?”

Ngao Vọng đầu tiên là dùng ánh mắt đảo quanh một lượt trên người Khương Viễn, sau khi xác định không có dấu vết gì nữa, mới quyến luyến không rời hỏi.

Bọn họ rõ ràng vẫn có thể chơi ở đây thêm một ngày nữa, vì dù sao ngày mai mới có tiết học ở Trường Trung cấp số 1.

Khương Viễn gật đầu và đưa cho Ngao Vọng nhìn chiếc vé mình mới vừa mua.

Xe buýt của trường chuẩn bị quay trở lại, Khương Viễn nhìn bốn người quen thuộc trên xe, tâm tình nhẹ nhàng mà vẫy tay.

Trên xe buýt trở về, Lâm Tri Bạch, Hạnh Nguyên Trúc và Lăng Thanh Miểu đều có suy nghĩ khác nhau, chỉ có Ngao Vọng là thở dài, bởi vì điểm số của cuộc thi vật lý vẫn chưa được công bố, nên gã không thể khoe ngay với Khương Viễn được.

Gã bị những ánh mắt của đám người Lâm Tri Bạch và Hạnh Nguyên Trúc nhìn, trong lòng bọn họ không hẹn mà đều nảy ra một từ.

Ngốc nghếch.