Chú thích: "Vô Gian Đạo", một bộ phim trinh thám của Hồng Kông, nói về cảnh sát ngầm, gián điệp.
-------------
Sở Hi Niên vừa đủ hai mươi tuổi, còn tính tình thiếu niên, chưa chín chắn, việc chơi xấu không nhận lỗi cũng hay xảy ra, Mai thị thấy ngạc nhiên cũng không lạ.
Sở Hi Niên nghiêm trang nói: “Mẫu thân chắc là nghe nhầm rồi.”
Mai thị nghĩ thầm, nghe nhầm? Nghe nhầm cái gì? Bà tức đến run tay, rõ ràng là Sở Hi Niên tự mình làm loạn, gào khóc la hét nói rằng không muốn thành hôn với một kẻ xấu xí, tai bà đâu có điếc!
Cửa Phật đường mở toang, tôi tớ ở ngoài phòng cũng không dám hóng chuyện quá rõ ràng, nhưng lỗ tai đều đã dựng cả lên.
“Bộ da mà thôi, cho dù đang niên hoa chính thịnh, khuynh quốc khuynh thành thì sau này khi về già cũng đầu bạc xương khô. Nếu mọi người trên thế gian đều chỉ kết hôn vì vẻ ngoài, thì cuối cùng cũng chỉ được một đêm hạnh phúc.”
Sở Hi Niên nhìn về phía Mai thị nói: “Ta nghe nói năm xưa khi mẫu thân chưa xuất các thì cũng là giai nhân tuyệt sắc số một số hai ở kinh thành, có vô số con cháu danh môn đến xin cưới, nhưng bây giờ ngài không còn trẻ tuổi xinh đẹp nữa, mà phụ thân vẫn yêu thương ngài như lúc ban đầu, cũng chưa từng nạp thϊếp dưỡng bé. Hài nhi cho rằng đây mới là đạo làm phu thê.”
Mai thị bị lời nói của y làm cho ngẩn người ra, á khẩu không trả lời được.
Đúng như lời Sở Hi Niên nói, thời Mai thị còn trẻ, dung mạo bà tuyệt sắc, cộng thêm xuất thân từ dòng dõi thư hương, ở kinh thành có thể nói vạn người đến xin cưới. Không ngờ rằng bà chọn tới chọn lui, lại gả cho Khúc Dương Hầu lúc ấy vẫn là một kẻ ăn chơi trác táng, làm người đời phải cảm khái minh châu phủ bụi trần.
Nhưng nhiều năm như vậy, Khúc Dương Hầu tuy không có thành tựu trên triều đình, nhưng lại yêu thương chính thê Mai thị vô cùng. Ông chưa từng đặt chân đến chốn thanh lâu, mỗi ngày chỉ nghe diễn, chơi chim, mạnh hơn những kẻ ở dinh thự nhà cao cửa rộng ngăn nắp lượng lệ đâu chỉ trăm lần.
Chỉ tiếc là người đời ngu ngốc, bị mê hoặc bởi vàng ngọc, không thấy được sự mục nát dơ bẩn bên trong.
Mai thị không tin nổi là lời này phát ra từ miệng nhi tử không học vấn không nghề nghiệp của mình, ánh mắt bà hoang mang nghi ngờ. Ngay cả Sở Tiêu Bình đứng bên cạnh cũng có vẻ mặt kinh ngạc, hắn nhíu mày: “Nhị đệ, ngươi phải nghĩ cho kỹ. Hoàng tộc không thể so với bá tánh tầm thường, gây ra chút sai lầm cũng là tội lớn rơi đầu đó.”
Bởi vì là vai chính dưới ngòi bút mình nên Sở Hi Niên không khỏi nhìn hắn lâu hơn: “Đại ca đừng lo, tuy ta không tốt, nhưng cũng biết đúng mực, sau khi thành hôn chắc chắn sẽ hồi tâm, không làm loạn nữa.”
Sở Tiêu Bình nhìn thẳng y, giọng hơi trầm xuống: “Ngươi cũng biết Tạ Kính Uyên trời sinh tính tình tàn bạo đúng không?”
“Biết.” Trông Sở Hi Niên không để ý mấy, y đón ánh mắt của Sở Tiêu Bình, vẻ mặt bình tĩnh, “Người tàn bạo đến mấy cũng hiểu được tốt xấu, tim người không phải làm từ cục đá, sau này ta thật lòng đối xử với hắn, tin rằng hắn sẽ không tổn thương ta.”
Dù sao y cũng là người cầm bút, giỏi dùng miệng lưỡi xảo biện, dăm ba câu đã khiến cho Mai thị vừa rồi còn đang dao động đánh mất ý nghĩ đó.
Sở Tiêu Bình muốn nói thêm, lại bị Mai thị giơ tay ngăn cản: “Thôi.”
Mai thị nhìn Sở Hi Niên bằng ánh mắt phức tạp, cảm thấy tiểu nhi tử không nên thân này bị đánh một trận, cuối cùng cũng tiến bộ hơn nhiều: “Ta vốn cũng không đồng ý với đại ca ngươi, nếu truyền ra ngoài thì thật sự không ra thể thống gì. Nếu ngươi đã nói như thế, thì hôm nay cứ tĩnh dưỡng cho khỏe… Ngày mai ta tự mình đưa ngươi trở về.”
Sở Hi Niên là con thứ, tước vị của phủ Khúc Dương Hầu không đến lượt y, đương nhiên cũng không có tư cách phân phủ. Tuy y cưới Tạ Kính Uyên, nhưng cả một phủ đệ tử tế cũng không có, còn phải ở trong phủ tướng quân của đối phương, trông như đứa ở rể.
Thảo nào phủ Khúc Dương Hầu không hài lòng với việc hôn nhân này như vậy.
Sở Hi Niên hơi sửng sốt: “Nhanh như vậy sao?”
Mai thị không nói gì, cất bước đi ra ngoài cửa, dẫn theo nha hoàn bên người rời khỏi tiểu Phật đường.
Sở Tiêu Bình nhìn mẫu thân đi xa, lúc này mới chậm rãi thu lại ánh mắt. Hắn thở dài, hình như có ý sâu xa mà nói với Sở Hi Niên: “Mấy ngày nữa, thánh giá sẽ về kinh.”
Đầu mùa xuân mưa hơi nhiều, ban đêm khó tránh khỏi lạnh lẽo. Chạng vạng mưa to rào rào một hồi, chỉ chốc lát sau đã tạnh. Giọt nước trôi dọc theo mái ngói màu xanh lơ nhỏ giọt tí tách xuống, nhỏ xuống phiến đánh xanh trên hành lang dài, tiếng động có vẻ cực kỳ rõ ràng.
Tạ Kính Uyên tay cầm binh quyền, lại công cao chấn chủ, không ai biết thái độ của hoàng đế đối với hắn rốt cuộc là như thế nào. Nếu nói là quý mến, thì sao Hoàng Thượng lại cố tình ban hắn làm nam thê cho một tên ăn chơi trác táng như Sở Hi Niên, nếu nói không quý mến, thì Nhà họ Sở dù sao cũng dính cái danh hoàng thân quốc thích, vẫn có vài phần thể diện.
Trong miệng ngàn người có ngàn cách nói, nhưng đế tâm khó dò, ai cũng không biết được sự thật.
Phủ Tướng Quân thủ vệ nghiêm ngặt, ngoài cửa có huyền giáp vệ đeo đao đứng canh gác, ánh mắt ai nấy cũng lạnh như băng, từ trong ra ngoài đều tỏa ra hàn khí. Cửu Dung tuy là tâm phúc của Tạ Kính Uyên, nhưng cũng phải để lại bội kiếm ở ngoài phòng mới có thể tiến vào Nội Các.
“Chủ tử, thám tử đã truyền về tin tức hôm nay.”
Trong không khí tràn ngập mùi thuốc nồng nặc, đắng ngắt gay mũi, không bay đi được, đó là kết quả của việc phải dùng thuốc nhiều năm. Cửu Dung cũng tập mãi thành quen, không đổi sắc mặt rút từ trong tay áo ra một quyển mật tin, hai tay dân lên cho nam tử ngồi sau bàn sách.
Có một ngọn nến đặt ở góc chiếc bàn chạm khắc bằng gỗ đàn hương đỏ, ánh nến hơi đong đưa trong giây lát, soi rõ khuôn mặt của nam tử. Lông mày ẩn dưới tóc mai, đuôi mắt thon dài, con ngươi yêu dã đen nhánh, trông có vài phần giống hồ ly, rồi lại như rắn đen bò trong dòng nước lạnh.
Một nửa khuôn mặt cực đẹp.
Nhưng khi nam tử ngẩng đầu lên, ánh nến mờ nhạt cũng soi rõ nửa khuôn mặt còn lại của hắn. Có vài vết sẹo dữ tợn nổi bật trên sườn mặt bên phải, như là bị ai đó tàn nhẫn cắt vô số nhát kiếm, nhìn thôi cũng khiến lòng người hoảng sợ.
Bạch bích mông trần, mỹ ngọc sinh hà*, chính là như vậy.
(Tường trắng dính bụi, ngọc đẹp có vết nứt: ý chỉ vật đẹp nhưng có khuyết điểm khó tránh.)
Tạ Kính Uyên cũng không mở ra: “Phủ Khúc Dương Hầu?”
Cửu Dung cúi đầu: “Đúng vậy.”